Có thể nói Ngọc Xuân làm việc hoàn hảo vô cùng.
Đầu tiên là thuê một tòa nhà ở trấn nhỏ, cho vợ Ngưu Nhị dẫn con gái vào ở cùng. Lại mua thêm hai nha hoàn hầu hạ, sau khi thu dọn thỏa đáng mới đón Lạc Anh và Tiểu Ngọc vào ở.
Tòa nhà không lớn, cả hai bên trái phải và phòng bếp là có bốn gian. Lạc Anh và Tiểu Ngọc ở gian phòng chính, vợ Ngưu Nhị và con gái ở gian phía đông cùng với hai nha hoàn. Gian phía tây để trống, chất không ít đồ cho trẻ sơ sinh.
Nhà mẹ đẻ vợ Ngưu Nhị họ Bào, giờ bọn nha hoàn đều gọi nàng ta là thím Bào. Con gái tên là Đậu Miêu, ngụ ý cơm áo không lo. Nay đúng thật là không phải lo cơm áo hàng ngày. (Miêu: mầm mống, lúa non)
Vì chủ nhà rộng lượng, thím Bào rất để tâm vào việc cho em bé bú. Thời gian trôi qua, Tiểu Ngọc càng dính vú em hơn là Lạc Anh. Buổi tối, bé ngủ cùng với Đậu Miêu trên một cái giường, ăn no sẽ bắt đầu thổi bong bóng i i a a.
Trong nháy mắt, ba tháng đã qua.
Cuối cùng thì băng tuyết nơi đất bắc cũng tan. Gió xuân mang theo màu xanh phủ khắp nhân gian. Gió thổi dương liễu say, hương hoa lướt qua má.
Lạc Anh đang ngồi trên ghế dựa dưới mái hiên, nha hoàn Thúy Nhi bế Đậu Miêu, thím Bào bế Tiểu Ngọc ngay dưới tán cây hạnh. Gió vừa thổi, cánh hoa trắng như tuyết bay xuống đầy người.
Nàng nhìn cảnh tượng này có mấy phần quen thuộc, lại nhớ đến con chim ấy, cũng không biết rốt cuộc trong đời này, nó có còn hy vọng chạy khỏi lồng giam kia hay không.
Tiểu Ngọc chơi một lát lại bắt đầu rúc vào người thím Bào. Biết được bé đói bụng, thím Bào vội bế vào nhà, chỉ để lại bốn người tiếp tục ngắm cảnh trong viện.
Lạc Anh ngồi dựa mỏi rồi, ngồi thẳng dậy, vỗ tay về hướng Đậu Miêu, thật sự đã hấp dẫn được ánh mắt của nó.
“Nào, để tôi bế.”
Hình như Đậu Miêu thích nàng vô cùng, nghiêng người một cái, nhào theo hướng nàng ngồi.
Thúy Nhi đưa Đậu Miêu sang một cách cẩn thận: “Phu nhân để ý một chút, Đậu Miêu vừa mới ăn xong, sợ sẽ nôn ra làm bẩn váy áo của người.”
“Không sao, trẻ con cũng không bẩn.”
Đón được Đậu Miêu, Lạc Anh vui vẻ hẳn lên ngay: “Hình như lại nặng lên rồi.”
“Đúng ạ, mẹ em nói trẻ con thay đổi mỗi ngày. Phu nhân, người xem, nó đã mọc răng này.”
Lạc Anh nhìn thử, đúng là trong khuôn miệng của Đậu Nha lấp ló một cái răng trắng nhỏ.
Trẻ con mọc răng luôn không tránh được chảy nước miếng. Thỉnh thoảng Thúy Nhi lại lau đi, không quên buôn chuyện:
“Hôm trước em ra ngoài đi chợ, nhìn thấy đầu phố lại có thêm một nhà người Bắc Ngụy chuyển đi. Quả là lạ thật, đây là nhà thứ bảy trong tháng này rồi.”
Lạc Anh không cho là đúng: “Chuyển thì chuyển đi, đây vốn là địa giới nước Nam Trần chúng ta. Có lẽ người ta muốn lá rụng về cội, cũng không phải là không thể.
Đậu Miêu nghịch ngợm vươn tay túm lấy khuyên tai của Lạc Anh, Thúy Nhi sợ nàng bị thương, vội giơ tay bao lấy móng vuốt nho nhỏ của Đậu Miêu.
Bế một lúc, Lạc Anh cũng hơi mệt, đưa em bé lại cho Thúy Nhi, nghĩ ngợi rồi nói:
“Dạo này mọi người đừng ra ngoài, trừ khi có việc cần kíp.”
Nàng cũng không nói rõ là tại sao, nhưng luôn cảm thấy thường xuyên có người rời đi, chắc chắn là đã xảy ra vấn đề gì đó.
Sự khác thường tất có điều lạ, hai nước im lặng đã sáu năm, ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng thật ra bên dưới luôn có một mạch nước ngầm đang chuyển động. Ai cũng không biết sự hòa bình giả dối này có thể kéo dài bao lâu, lúc nào sẽ bùng nổ.
*
Khi Ngọc Xuân trở về, mang theo một tin tức.
“Cái gì? Đại Hãn Bắc Ngụy bị đâm?”
“Ừ.”
Sau khi Ngọc Xuân vò khăn, lau mặt, giờ mới bế Tiểu Ngọc vào lòng chơi.
Xa cách đã năm tháng, giờ đây Tiểu Ngọc đã mọc một cái răng trắng phau, nước miếng chảy bên khóe miệng, i i a a, cũng không biết là đang nói gì.
Lạc Anh lại nghĩ là: Sắp đánh trận sao?
Thấy dáng vẻ nàng có tâm sự nặng nề, Ngọc Xuân vội an ủi:
“Đến nay, tin tức này còn chưa truyền đi, không rõ nguyên nhân trong đó là gì. Nghe nói là một thị nữ bồi giá của Đại phi, người Nam Trần, làm liên lụy đến quan hệ tốt đẹp giữa hai nước. Dù thế nào cũng sợ là khó tránh khỏi chiến