Người nông dân rất thích náo nhiệt, trẻ con đã nhìn thấy con ngựa cao to, áo hoa áo gấm từ xa, chạy đến vây quanh cửa thôn nhìn ngắm. Cũng có đứa lớn hơn, đã hiểu chút chuyện thì chạy về báo tin cho người nhà nhanh như chớp.
Thế là đến lúc Trinh nương về gần đến thôn, đã có mấy người phụ nữ túm năm tụm ba ở cùng một chỗ, ánh mắt ngạc nhiên, hâm mộ, lại che miệng xì xào bàn tán. Cái nhìn trần trụi đảo qua từ trên xuống dưới đội người ngựa mấy lần mà không chịu buông tha.
Trinh nương rưng rưng nước mắt nóng hổi, cẩn thận nhìn trong đám người, rất nhanh đã nhận được ra vài người quen.
“Đại Hoa, Thúy Chi, là tôi, Lý Trinh đây!”
Người phụ nữ vừa được gọi tên nghe thấy, lập tức chấn động cả người, không thể tin nổi, đôi mắt trợn tròn đánh giá mặt mày Trinh nương vẫn mang phong thái duyên dáng như những ngày trước đây, vỗ tay một phát:
“Hóa ra là mẹ Anh tử à, sao cô quay về được?”
Mặc dù nhìn thấy đồng hương, bà ấy cũng cảm xúc dạt dào, nhưng nếu so sánh thì lại càng để ý đến con gái mình hơn, vội hỏi: “Lần này trở về sẽ không đi nữa, tôi về nhà thăm Anh tử trước đã, ngày khác sẽ cùng mọi người nói chuyện nhà cửa nhé.”
Vừa nghe được lời này, trên mặt người tên là Thúy Chi hơi khó coi, do dự mãi mới nói:
“Trinh nương à, cái nhà kia của cô, vẫn nên đừng trở về trước đã.”
Trinh nương không hiểu: “Sao thế?”
Dù bà ấy cũng hận bà Châu, nhưng hôm nay bà ấy đã niết bàn trùng sinh rồi, đủ khả năng bảo vệ con gái an toàn.
Thúy Chi ấp a ấp úng, hơi khó xử, bỏ lại một câu: “Cô đi hỏi thím Liễu đi, bà ấy biết đấy.”
Trinh nương rất nghi ngờ, thấy mấy người kia không muốn nói nhiều, đành không dây dưa tiếp nữa. Đi theo con đường đất trong trí nhớ về nhà, trong lòng thấp thỏm không yên.
Tháng này ở đất bắc, trời đã lạnh lẽo từ lâu rồi. May mà tối qua Lý Diên Tú sai người đi mua áo khoác về, lúc này mới có thể chống lạnh.
Dù là như thế, tay của Trinh nương cũng không nhịn được run rẩy, cả đi cả dừng một đoạn đường nguyên nửa canh giờ.
Lọt vào tầm mắt đầu tiên là gốc cây cao lớn nghiêng ngả. [Ngát dịch và đăng trên diễn đàn ]
Trinh nương hít một hơi thật sâu, bước đi nhanh hơn. Chỉ lát sau đã đến bên ngoài hàng rào trúc.
Bà ấy sáp người vào hàng rào, gọi một tiếng bằng giọng nói run rẩy:
“Anh tử, con ở nhà sao?”
Lời ra khỏi miệng mới phát hiện giọng đã bị khàn từ lâu rồi.
Lý Diên Tú mẫn cảm nhận ra cái viện này hơi không bình thường.
Chàng đã sống tạm ở chỗ này mấy ngày, dù là nông thôn nhưng tay chân Lạc Anh nhanh nhẹn, tâm tư tỉ mỉ, trong nhà được lau dọn sạch sẽ không có một hạt bụi.
Không nói đến cửa hàng rào đã đổ ở trước mắt, chỉ nói riêng cái cối xay trong sân kia, trừ lá khô đã tàn ra, trên đó còn có phân chim màu trắng nữa.
Mảnh ngói trên nóc nhà bị hở, có cỏ mọc dài ngắn không đều. Trên bức tường màu vàng đất đã nứt nẻ muốn vỡ ra. Càng miễn bàn đến bụi bặm trong sân, vừa nhìn là biết rất lâu rồi không có người ở.
Đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Lý Diên Tú nặng nề, chàng còn nhớ rất rõ ràng Lạc Anh từng nói chỉ có bà Châu mới biết tin tức của mẹ và em trai nàng, nên nàng nhất định phải bám chặt lấy bà Châu để hỏi.
Lẽ nào nàng đã hỏi ra kết quả thật, ra ngoài tìm người rồi?
Rất lâu mà chẳng nhận được câu trả lời, Trinh nương lại gọi một tiếng nữa, bị Lý Diên Tú cắt ngang:
“Phu nhân, xem ra không giống như trong nhà có người. Cửa cũng không khóa, chúng ta đi thẳng vào trong thôi.”
Sau khi được Trinh nương đồng ý, chàng không nhịn nổi nữa, đẩy cửa nhà, sải bước, tiến thật nhanh vào phòng Lạc Anh.
Mạnh mẽ mở cửa phòng, không một bóng người như trong dự liệu.
Tìm hết một lượt mấy gian phòng, thế mà đến cả đầu giường cũng rơi xuống một lớp đất.
Trong lòng Lý Diên Tú hoảng hốt, thấy vẻ mặt Trinh nương bàng hoàng, đôi mắt ngơ ngác, chàng nhắc nhở: “Vừa nãy ở cửa thôn, người phụ nữ kia nói chúng ta đi hỏi thím Liễu, phu nhân có biết thím Liễu ở đâu không?
Trinh nương mù mịt, quay mặt sang, hồi lâu sau mới như là đã hiểu lời của chàng. Gật đầu đờ đẫn: “Đúng, đi hỏi thím Liễu.”
Thế nhưng đôi mắt bà lại bắt đầu phiếm hồng, đã bi quan trước rồi.
Một đội người còn chưa kịp ra cửa liền nghe thấy có người phụ nữ gọi vào:
“Là mẹ Anh tử về rồi à?”
Trinh nương vừa nghe, chớp mắt đã có sức, chạy nhanh ra ngoài.
Lý Diên Tú theo sát phía sau, nhìn thấy một phụ nữ thân hình mượt mà đứng ở ngoài sân.
Người phụ nữ vừa thấy Trinh nương thì kích động cầm tay bà, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới mấy lượt, run rẩy: “Là mẹ Lạc Anh, là cô đã về rồi.”
Trinh nương cũng kích động vô cùng: “Thím Liễu, tôi hỏi trước đã, Anh tử đi đâu rồi?”
Nhắc tới việc này, ánh mắt thím Liễu ảm đạm hẳn.
Thấy ánh mắt bà ta buồn thương, chỉ thở dài không lên tiếng, trong lòng Trinh nương hết sức nóng vội, đỡ tay bà ta cầu xin:
“Thím Liễu, rốt cuộc là con bé làm sao rồi? Có phải nó cũng…..”
Thím Liễu quay đầu sang một bên, lén lau nước mắt. Lúc lâu sau mới nức nở:
“Sau khi cô đi, con bé vẫn luôn ở nhà truy hỏi bà nội tin tức cô và Mộc Đầu. Nhưng lòng dạ bà mẹ chồng kia của cô đủ độc ác, cố ý kệ Anh tử, không chịu nói ra. Có lúc suýt nữa thì bán Anh tử làm tiểu thiếp cho lão Lương.”
“Cái gì!”
Trước mắt Trinh nương tối sầm, lập tức bị trời rung đất lở, thân mình mềm nhũn, suýt thì ngã lăn ra đất.
May mà được thím Liễu đỡ lấy.
“Cũng may là Anh tử thông minh, lanh lợi, đuổi lão Lương đi, coi như là bị kinh hoảng mà không nguy hiểm.”
Bà ta nói thật nhẹ nhàng, nhưng con gái mới chỉ là đứa bé mười bốn tuổi, sao có thể đấu lại được bà mẹ chồng ác độc kia của mình. Trinh nương toát mồ hôi vì con gái, gặng hỏi: “Lúc nãy tôi tìm rất lâu mà cũng không thấy nó, thím Liễu, cô biết tin tức của con bé không?”
Thím Liễu nhìn bà, cứng rắn lên, nói ra hết những điều bà ta biết:
“Nửa năm trước, con bé nói đã gả cho một người bán hàng rong, hai đứa cùng muốn lên trên trấn làm việc. Một là có thể kiếm thêm chút tiền đồng sống qua ngày, hai là cũng để tìm hiểu tin tức của cô và Mộc Đầu.”
Trinh nương hoảng hốt: “Anh tử gả cho người ta rồi? Đối phương là người nào, cô có từng gặp chưa?”
“Cho nên mới nói tôi không yên tâm mà, người này đều là do miệng con bé miêu tả, cả thôn lại chẳng có ai gặp qua hắn. Nhưng con bé lại có hôn thư. Không có cách nào, tôi đành đáp ứng giúp nó chăm sóc mẹ chồng cô. Ai ngờ nó vừa đi thì cũng chẳng có tin tức gì nữa.”
Lý Diên Tú ngạc nhiên vô cùng, tính toán một chút, đúng là sau khi mình đi không lâu thì Lạc Anh cũng đi luôn.
Chắc chắn người bán hàng rong ở trong hôn thư được nhắc đến chính là chàng rồi.
Nếu chàng là chính chủ, vậy có thể khẳng định một trăm phần trăm là Lạc Anh đang nói dối.
Lời nói của thím Liễu vẫn đang tiếp tục: “Sau khi con bé đi, bà mẹ chồng ác độc kia của cô như bị phát điên vậy, ở nhà vừa đập phá vừa chửi mắng. Mỗi ngày tôi đưa một bát cơm qua đây, căn bản là không đến gần được, sau khi nhịn luôn mấy ngày thì bà ta mới có thể chấp nhận sự thật này. Không đánh tôi nữa, nhưng mắng chửi trong miệng càng khó nghe hơn.
Cho đến tận tháng bảy, cũng không biết sao mà đêm đang yên đang lành lại đổ mưa to, còn có sấm đánh, chớp giật, làm người sợ hãi. Lúc trời trong lại, tôi vội vàng qua đây xem, phát hiện một mình bà ta nằm trong sân, cả người cháy đen, đã ngừng thở. Người già có kinh nghiệm trong thôn đến nhìn, nói là bị sét đánh chết.”
“Dù lòng dạ bà ta đen tối, ác độc, nhưng thế nào cũng là bà nội của Lạc Anh, tôi nhờ người lên trấn tìm con bé, ai quay về cũng nói không biết có người này. Thế này, lâu như thế rồi mà một tin tức của con bé cũng chả có. Chỉ sợ là bị tên bán hàng rong kia lừa đi mất.”
Vốn là Trinh nương dựa vào việc đoàn tụ với con gái để chống đỡ đến bây giờ, nay vừa nghe xong, lập tức hoa mắt, khó thở.
“Phu nhân.”
Lý Diên Tú chẳng có cách nào đứng im không để ý được nữa, lên tiếng, việc này cũng như là vì chàng mà ra.
“Tại hạ thấy Lạc Anh cô nương đã có chuẩn bị từ sớm, ngay lúc đầu đã tìm lý do để rời đi. Chỉ sợ đến người bán hàng rong cũng là giả, có khả năng nàng biết được điều gì đó, đi tìm phu nhân và em trai rồi.”
Thím Liễu cân nhắc cẩn thận, cảm thấy cũng có thể là thế này.
Chỉ mình Trinh nương lắc đầu:
“Hai năm trước, đột nhiên tiểu Mộc Đầu sốt cao không giảm. Bà Châu nói dẫn tôi đi mua thuốc. Nhưng vừa lên trấn đã dẫn hai mẹ con chúng tôi đến nhà một bà già rồi nhốt lại trước. Tiểu Mộc Đầu đáng thương của tôi, cả ngày không có một giọt nước, một hạt gạo vào bụng, sốt đến mức nói năng lung tung. Bất kể tôi năn nỉ thế nào, bọn họ cũng cứng rắn, quyết không mở cửa.”
Sự việc đã qua hai năm rồi, nhưng mỗi lần nhớ đến đều đau đớn như đâm thấu tim gan.
“Hửng sáng ngày hôm sau, rốt cuộc tiểu Mộc đầu không sốt nữa, tôi còn tưởng thằng bé sắp khỏi rồi. Ai ngờ, cơ thể thằng bé càng lúc càng lạnh, đôi mắt, cũng không mở ra nữa.”
Trinh nương ôm mặt, nước mắt chảy ra theo kẽ tay.
Lý Diên Tú im lặng.
So với việc mẹ và em trai bị bán đi, chỉ sợ càng tàn khốc hơn là người không còn trên thế gian nữa.
Việc trước, tốt xấu gì cũng cho nàng một tia hy vọng sống. Nhưng việc sau lại đã chặt đứt hết toàn bộ hy vọng của nàng.
Em trai mà nàng thường nói đến, khi rời khỏi cái nhà này từ hai năm trước thì cũng hoàn toàn rời khỏi thế gian rồi.
“Họ thấy tiểu Mộc Đầu đã chết bèn lôi thẳng tôi đến bán cho ngõ Yên Hoa. Tôi liều mạng cầu xin mụ ta, nhưng mụ chỉ trơ mắt nhìn tôi bị kéo đi, trơ mắt nhìn thi thể tiểu Mộc Đầu nằm ở đó, không người chôn lấp.”
Trinh nương đau khổ nức nở, thím Liễu đã giàn giụa nước mắt từ lâu, vỗ bả vai bà: “Em à, em thật khổ quá.”
Lý Diên Tú lặng im.
Bà Châu đã biết tiểu Mộc Đầu chết từ sớm, mà chính tay mụ ta đã bán con dâu mình đến nơi dơ bẩn kia. Cho nên mụ ta tuyệt đối không nhổ ra nửa chữ, mụ còn phải lấy việc này làm mồi, dụ Lạc Anh giúp mụ ta dưỡng lão.
Cô nương kiêu ngạo, ánh mắt cong cong lại hiện lên trong đầu một lần nữa, đột nhiên, Lý Diên Tú thấy hơi thương nàng.
Trinh nương vẫn đang ngồi xổm trên đất khóc ròng, dường như chẳng có cách nào chấp nhận hậu quả thế này: rõ ràng mình đã xem như là trải qua kiếp nạn rồi, tại sao ông trời còn cướp đi một tia hy vọng cuối cùng của bà như thế?
Con gái của bà... rốt cuộc nay đang ở đâu!
Lý Diên Tú ngẩng đầu, tự mình bước ra ngoài, để lại nơi này cho hai người phụ nữ đang đau khổ khóc mãi không ngừng. Chàng mang theo tâm trạng lộn xộn ra ngoài đi loanh quanh, thẳng cho đến khi có tiếng động truyền đến, chàng ngẩng đầu nhìn theo thì thấy khe nước róc rách, mới phát hiện là trong lúc bất giác lại đi đến bên bờ sông Tây Liễu.
Cũng là nơi lần đầu hai người gặp nhau.
Nói cho thật chính xác thì là nơi chàng thấy nàng lần đầu tiên.
Lúc đó, chàng trốn khỏi truy binh Bắc Ngụy, mới vừa nhập cảnh xong lại gặp phải nhân thủ Lý gia phái đến. Trốn đông tránh tây, màn trời chiếu đất, cuối cùng lại đi đến nơi này.
Chàng nhìn thấy thiếu nữ có khuôn mặt đẹp, đang cầm một giỏ bánh, trong miệng lầm bầm mắng chửi. Dáng vẻ nàng tràn đầy sự căm phẫn, thật sự thú vị.
Khó nhịn đói khát trong bụng, thần xui quỷ khiến thế nào mà chàng lại phất roi mềm trong tay, cuốn lên một cái bánh.
Có một sẽ có hai, rồi lại ba, thế là va chạm với nàng.
Lý Diên Tú hít một hơi thật sâu, muốn đè nén ý nghĩ vô cùng điên cuồng trong lòng xuống.
~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Mộc Đầu đã mất từ lâu, Thuận Hỉ là giả.