Edit - Beta: Xích Liên Nhi
”Xoẹt” Theo sao một kích này là, con quái băng trước mặt nháy mắt bị giết, đồng thời, một cửa sổ* hiện ra:
*Bản nhiệm vụ và thông báo nhiệm vụ hoàn thành. Chính xác hơn là bản thông
báo: thông báo nhận nhiệm vụ hay hoàn thành nhiệm vụ, thông báo cái gì
đó...
”Chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn liên hoàn 'Thanh kiếm bi thương'!”
Còn chưa tới kịp vui mừng, thì bị một luồng ánh bạc chiếu thẳng vào người,
một lần nữa cô bị truyền tống trở về tiệm vũ khí trong thôn trang, ban
đầu thanh kiếm tràn ngập đau thương giờ nháy mắt trở nên bá vương khí.
[Này này này, gừng càng già càng cay là rất bình thường, cô làm gì mà luôn
châm chọc ông lão khổ cay (khổ sở + cay đắng) hoài vậy?]
Ông lão bắt đầu nói dầu dòng.
[Kỳ thật các ông ba lão trong trò chơi cảm thán nối như di chúc nhưng mà vẫn cảm động!]
”Lão vốn là một sứ giả của thương kiếm, lấy được rất nhiều kiếm kỹ độc đáo
nổi tiếng, nhưng bởi vì một lần ngoài ý muốn, rốt cuộc lão không thể
không ngồi lên chiếc xe lăn này. Lão luôn hi vọng có người kế thừa tuyệt học này của lão, rốt cục hôm nay cũng có người hoàn thành thử thách của lão. Lão nhìn thấy tiềm lực của con, càng quan trọng hơn là con có tâm
muốn trở thành cường giả mạnh nhất!”
Lời nói thâm tình, thế mà
ông lão cố gắng đứng khỏi chiếc xe lăn, Sayahaya thật sự lo cho ông lão
bị té xuống nên mới đưa đỡ ông lão, nhưng đột nhiên ông lão nắm lấy tay
Sayahaya.
”Hôm nay, lão đem tuyệt kỹ cả đời 'Kỹ năng thương kiếm' truyền thụ lấy hết cho con!”
”Ngài đạt được kiếm kỹ đặc thù - 'Thương kiếm', có tập luyện kĩ năng nay hay không?”
[Có.]
Sayahaya cố gắng khống chế khuôn mặt của mình, một sách kỹ năng hoàn toàn mới chưa từng xuất hiện trong tình báo của cô.
”Như vậy, hi vọng cin đường kế tiếp, con cũng có thể tiếp tục đi tiếp.” Nói
xong, thanh kiếm giống như đã yên tâm mà nhắm mắt lại, tiếp tục nằm ngủ
trên ghế.
Hoàn cảnh xung quanh hoàn toàn biến đổi, nói đơn giản, chính bá vương khí đã biết mất.
“......” Trong lòng Sayahaya yên lặng châm chọc kết cục bi thảm của nhiệm vụ này.
Nhưng mà, kỹ năng này không tệ
Bất quá hoàn hảo này kỹ năng, ha ha... Quả nhiên Sayahaya cô không làm ăn lỗ vốn mua bán, hừ hừ...
Đi khỏi tiệm vũ khí, tâm tình Sayahaya vui vẻ duỗi người một cái.
”Chuyện này, đúng là vượt mức hoàn thành nhiệm vụ, vốn cho rằng còn phải cố
gắng thêm vài ngày nữa mới hoàn thành, giờ tâm trạng rất tốt ~”
Sayahaya nghỉ chân ở đầu đường, vừa quay đầu lại thì có thể nhìn thấy mê cung kia cao gần đến tận trời.
”Không biết bên Kirito tiến hành tới đâu rồi... Mà thôi, lần này tâm tình mình tốt đi giúp cậu ta một lần vậy.”
-----&-----
Đi vào mê cung, tuy rằng chỉ đimột người, nhưng mà Kirito dẫn đi nhiều lần nên Sayahaya không cảm thấy áp lực, đội chợt nghĩ tới mình có thể thử
kỹ năng mới. Mà nói thì mình có thể đạt được kỹ năng đặc thù chắc là vận khí của mình bạo phát vô cùng lớn rồi.
Cảm cần thông cảm cho bản thân vì “Thương kiếm” chỉ có hai kỹ năng, một là “Thương bắn”, hai là“Thương trảm”, là kiếm kỹ đắc lực phụ trợ vô cùng tốt, tuy phía trước
không có địa hình đặc biệt gì, nhưng mà tất cả kiếm kỹ đều có thể trở
thành kiếm kỹ đặc thù, theo cấp bậc tăng lên thì khi phát động kiếm kỹ
sẽ không giống người khác.
”Thương bắn!”
Một đường ánh
sáng màu vàng được tích tụ lại, sau đó nhanh chóng bắn vào con quái
trước mặt cũng là một kích duy nhất, sau đó Sayahaya thấy được cách cửa
lớn màu đồng, liền vội vàng chạy tới.
”Đây là...”
Trong
tầm mắt không có bóng dáng của quái vật, có thể thấy nhóm tiến công lần
này đã lấy được thắng lợi. Nhưng mà trên mặt mọi người chỉ có mỏi mệt
chứ không có biểu tình vui vẻ kích động, lại có tốp năm tốp ba ngồi dưới đất.
Đã xảy ra chuyện gì?
Theo bản năng mà cẩn thận nhìn
xung quanh, Sayahaya phát hiện rõ ràng bên trong bao gồm cả Diabel có
chút tốt ra thì có một số người chơi đã mất.
Thậm chí, bao gồm...
Sayahaya ở kia một chút không biết nên đi đâu hình dung tâm trạng của bẩn thân
như thế nào, cảm thấy có chút chua xót cảm, lại giống như lạnh buốt, ở
vị trí trái tim đều trở nên rất lạnh, giống như ngày hè nóng bức đột
nhiên bịgió lạnh mùa đông bao phủ, nháy mắt thế kỷ băng hà rơi xuống,
vạn vật yên tĩnh.
Sayahaya khó mà đi nghiêm cứu ý nghĩa sau sự biến mất này, hai tay run run lấy bản thông tin ra tìm kiếm danh sách bạn tốt.
”Sẽ không... không phải...” Sayahaya cắn chặt đôi môi, lại nhịn không được
mà muốn đi lên chỗ nguy hiểm phía trước, người kia luôn im lặng bao dung mình mỗi rước lấy phiền phức, người mà không bao giờ nghĩ bỏ rơi
mình...
Cố chấp như vậy, nghiêm túc như vậy, cẩn thận như vậy, bao dung như vậy.
Sayahaya cảm thấy mũi mình có chút ê ẩm, lần đầu tiên cảm thấy mình tùy hứng lại có chút buồn cười, buồn cười là vì rất hối hận nhiều.
Chẳng lẽ,
lời từ biệt vào buổi sáng chính là vĩnh viễn sao, mà hồi sáng mình cũng
không cho cậu ấy sắc mặt tốt, mà còn âm thầm tức giận với cậu ấy...