Dương Phàm hừ một tiếng, nói với Lê Quý:
- Mang thuốc lá vào đây cho mọi người hút. Nói với các đồng chí rằng tôi nói họ đã vất vả rồi.
Ba phút sau, tòa nhà cục Công an nổi lên một trận hoan hô ầm ĩ.
Dương Phàm lúc này mới cười quay đầu lại nhìn Hồ Gia Anh đang ngồi bên cạnh chờ tin tức không chịu đi.
- Học tỷ! Vừa lòng chứ?
Dương Phàm cười nói.
Lúc này, vẻ mặt Hồ Gia Anh cũng cực kỳ kích động. Cô gật gật đầu nói:
- Ừ, Hiện tại tôi có thể an tâm trở về.
Dương Phàm nói Tùng Lệ Lệ đưa Hồ Gia Anh xuống lầu, tiếp đó bản thân ngồi tại chỗ trầm ngâm một hồi rồi cầm điện thoại, bấm dãy số của Bí thư Tỉnh ủy Triệu Việt. Người nghe điện là thư ký.
- Tôi là bí thư thị ủy Dương Phàm của thành phố Hải Tân. Có việc quan trọng cần báo cáo bí thư Triệu.
Thư ký lập tức chuyển điện thoại vào trong. Dương Phàm báo cáo lại toàn bộ quá trình vụ án cũng như cách xử lý.
Triệu Việt nghe xong trầm mặc hồi lâu mới hạ giọng nói:
- Cậu xử lý tốt lắm! Hiện tại rất nhiều cán bộ của chúng ta chỉ để ý tới mũ quan, chỉ cần có sự kiện ngoại giao đều có thiên hướng nghiêng về người ngoại quốc. Tôi kiên quyết ủng hộ cậu chuyện này. Cậu khẩn trương chuyển tài liệu lên đây, nên xử lý như thế nào liền xử lý như thế đi. Khi ra tòa, tôi sẽ giúp cậu. Tôi không tin, đã nhiều năm giải phóng như vậy, người ngoại quốc còn có thể làm xằng làm bậy trên lãnh thổ Trung Quốc.
Buông điện thoại, Dương Phàm thở ra một hơi thật dài. Không ngờ thái độ của Triệu Việt lại như vậy. Dương Phàm vốn còn chuẩn bị tâm tư đối nghịch, hiện tại xem ra không cần nữa rồi.
Triệu Việt vừa treo điện thoại thì Chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên đã hiện ra ở cửa, vội vàng nói:
- Bí thư Triệu, Thành phố Hải Tân làm cái gì vậy? Nghe nói bắt tám người Hàn Quốc. Người ta đã đến chính quyền tỉnh kháng nghị rồi đó.
Triệu Việt kể lại những gì Dương Phàm vừa báo cáo. Hầu Tiếu Thiên nghe xong liền hung hăng bóp nát điếu thuốc, nói:
- Một đám khốn khiếp! Phải làm cho bọn chúng tiếp thu chế tài pháp luật. Tôi ủng hộ phương thức xử lý của đồng chí Dương Phàm!
Triệu Việt cảm khái nói:
- Đồng chí Tiếu Thiên à, rất nhiều đồng chí bên dưới của chúng ta có vấn đề về nhận thức, vừa nhắc tới khách nước ngoài liền lo lắng ảnh hưởng tới quốc tế. Là người phụ trách chủ yếu trong tỉnh, tôi thấy chuyện này đáng giá đưa lên làm một hội nghị để nhận thức chung, phòng sau này lại phát sinh chuyện tương tự thế này.
Hầu Tiếu Thiên cười nói:
- Được, vậy tôi sẽ nên lên vấn đề này trong hội nghị.
Hầu Tiếu Thiên đi ra khỏi phòng làm việc của Triệu Việt, trên mặt hơi hiện lên vẻ âm trầm. Dương Phàm không ngờ lại báo cáo Triệu Việt trước mà không phải là báo cáo mình trước. Việc này khiến trong lòng Hầu Tiếu Thiên có chút bất mãn.
Lúc này thư ký của Hầu Tiếu Thiên mỉm cười đi tới hạ giọng nói:
- Chủ tịch tỉnh Hầu, bí thư thị ủy Dương Phàm thành phố Hải Tân gọi điện thoại.
Lại một lần báo cáo lấy lệ, Dương Phàm treo điện thoại, trầm ngâm một hồi rồi vẫy Lê Quý vào nói:
- Ghi lại một chút. Mười giờ sáng mai mời họp thường ủy, chuyên môn thảo luận vấn đề này.
Ăn cơm chiều cũng không khách lắm so với ngày thường, ba món đồ ăn đơn giản và một bát canh trứng cà chua. Dương Phàm ngồi xuống, bình tĩnh nhìn Trương Tư Tề nói:
- Mang ít rượu uống đi, rượu trắng nhé.
Mỗi lần Dương Phàm đề xuất muốn uống rượu là sẽ phát sinh một chuyện gì đó. Đã rất quen tính cách này của Dương Phàm, Trương Tư Tề nghe vậy sửng sốt sau cười nói:
- Nơi này không phải Uyển Lăng, bảo bên nhà ăn đưa tới một lọ, sau đó gọi thêm một hai món đồ ăn nữa được không?
Chu Dĩnh gật gật đầu cười nói với Dương Phàm:
- Không phải là có rượu thuốc à? Uống sẽ có lợi cho thân thể.
Trương Tư Tề cười cười nhìn Dương Phàm. Dương Phàm lắc đầu nói:
- Thứ đó uống không đủ mạnh, anh muốn uống chút rượu trắng.
Chu Dĩnh đứng lên nói:
- Để em đi gọi.
Dương Phàm nhắm mắt lại dựa lưng nằm xuống sô pha thở dài một hơi. Trương Tư Tề ở bên cạnh múc đầy một bát canh, nhẹ nhàng đẩy sang cho Dương Phàm nói:
- Uống chút canh cho ấm bụng. Uống rượu mà bụng không có gì là không tốt đâu.
Chu Dĩnh rất nhanh cầm một lọ Ngũ Lương Dịch trở về, thuận tay còn mang theo một đĩa lạc.
Dương Phàm giơ tay muốn cầm lấy rượu thì Chu Dĩnh đã cười nói:
- Để em.
Hai chén rượu được rót đầy, Dương Phàm cầm lên uống một nửa chén, lại thả mấy hạt lạc vào miệng. Chu Dĩnh thấy vậy vội vàng đưa tờ giấy ăn cho Dương Phàm, nói:
- Sao lại bốc bằng tay thế?
Lau tay xong, Dương Phàm uống cạn nốt chén rượu, buông chén xuống, sau đó kể lại một chút sự việc của du khách Hàn Quốc hôm nay.
- Súc sinh!
Hai cô đồng thanh mắng.
- Bọn cây gậy đó chẳng có thứ gì là tốt cả.
Chu Dĩnh bổ sung thêm một câu.
Dương Phàm nghe vậy không khỏi thấp giọng hỏi:
- Em nói cây gậy nhưng có biết cách xưng hô đó lưu truyền từ đâu không?
- Anh nói đi!
Trương Tư Tề lộ ra vẻ mặt tự hào. Rất nhiều lúc, Trương Tư Tề tự hào vì sự thông thái, hiểu biết rộng của Dương Phàm.
- Đầu thế kỷ trước, người Nhật Bản phát động sự kiện Mãn Châu, thành lập nước Ngụy Mãn Châu. Bởi vì nguồn lính huy động không đủ, người Nhật dùng rất nhiều người Triều Tiên làm cảnh sát. Triều Tiên bị thực dân Nhật Bản quét sạch, nhưng người Nhật Bản cũng lo lắng người Cao Ly (Triều Tiên), cho nên cảnh sát Triều Tiên không có vũ khí mà chỉ toàn cầm gậy trong tay. Đám Triều Tiên đó cũng chỉ là kẻ mất nước nhưng bọn chúng còn hung tàn hơn cả người Nhật Bản, cả ngày tay cầm gậy làm chó săn cho người Nhật Bản. Ở đông bắc, bọn chúng còn bị người ta căm hận hơn cả người Nhật Bản, cho nên Triều Tiên cây gậy được người ta gọi như vậy từ thời đó. Có tư liệu lịch sử nhắc tới, trong trận đại giết hại ở Nam Kinh, những kẻ giết người hung tàn nhất chính là quân lính Triều Tiên nằm trong đội quân của Nhật Bản.
Nói tới đây, Dương Phàm ngừng lại, nhận lấy chén rượu Chu Dĩnh mới rót thêm, lại uống nửa chén.
- Lần đầu tiên em nghe nói chuyện này đó! Trước kia chỉ nghe nói Trung – Hàn hữu hảo lắm.
Chu Dĩnh nghe vậy hơi ngây người.
- Chó má! Đây đều là do mấy thằng quan chức trên cao nói, em đừng có tin.
Trương Tư Tề cướp lời, sau đó đoạt lấy chén rượu trong tay Dương Phàm nói:
- Không được uống nữa, say thì sẽ không có ai nói chuyện với em cả.
Chu Dĩnh oán hận nói:
- Sớm biết thế thì em cũng đi đá cho bọn khốn khiếp đó mấy phát. Không đánh gãy hết chân chúng nó thì không thể hết giận được.
Dương Phàm cười ha hả nói:
- Không ngờ học tỷ nhìn yếu ớt như vậy lại cứng rắn tới mức đó. Quả là phụ nữ không hề thua đàn ông.
Ăn cơm tối xong, trên trời không ngờ xuất hiện một trận mưa nhỏ. Kế hoạch đi bộ buổi tối của Trương Tư Tề bị phá sản, chỉ có thể tóm lây Dương Phàm đi dạo quanh hành lang. Một chàng hai nàng đi lại trên hành lang, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng Trương Tư Tề và Chu Dĩnh mắng chửi “cây gậy”, mãi cho tới khi Tùng Lệ Lệ và Hồ Gia Anh cầm ô đi tới thì cuộc đi bộ mới chấm dứt.
- Bí thư Dương, nếu ngài có gì khó xử, nhất định phải nói với tôi. Nếu thuộc trách nhiệm của tôi, tôi tuyệt đối không chối từ.
Sau khi trở về, Hồ Gia Anh nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mình dù sao cũng chém người ta, ít nhiều cũng phải chịu chút trách nhiệm, bớt cho Dương Phàm chút khó xử.
Dương Phàm nghe vậy không khỏi mỉm cười nói:
- Học tỷ, chị lại nói thừa rồi. Chứng cớ vô cùng xác thực, chị lo lắng cái gì? Lưu manh đùa giỡn người khác, bị ăn đòn là đáng đời. Về phần chị chém người ta, đó là đang lúc phòng vệ. Cũng không cần phải lo lắng gì tới dư luận quốc tế, không cần lo lắng áp lực ngoại giao. Hết thảy thứ đó đã có tôi gánh vác.
Triệu Việt ăn tối hơi muộn, trên chiếc bàn ăn bằng gỗ lim có bày hai món nguội và bốn món xào, một lọ Mao Đài cũ tới mức nhãn mác đã ố vàng. Cùng ngồi với Triệu Việt là phó bí thư Giang Thượng Vân. Hai người chạm ly, uống cạn một ly. Sau khi được Giang Thượng Vân rót đầy một chén rượu, Triệu Việt thở dài một tiếng.
Giang Thượng Vân đương nhiên biết vì sao Triệu Việt cảm khái, liền hơi nhíu mày nói:
- Tào Dĩnh Nguyên bị đè quá gắt gao, đây không phải là hiện tượng tốt. Lần này đột ngột phát sinh sự kiện ngoại giao, nghe nói Tào Dĩnh Nguyên bị Dương Phàm dằn mặt.
Chuyện này nghe như đang nói chuyện công việc vậy. Trên thực tế, sau khi sự tình phát sinh, Tào Dĩnh Nguyên đầu tiên là báo cáo với Giang Thượng Vân, lúc đó ý kiến xử lý của Giang Thượng Vân cũng không rõ ràng, cơ bản là cam chịu.
Triệu Việt buông đũa, liếc nhìn Giang Thượng Vân một cái, hạ giọng nói:
- Lão Giang, lão thấy Dương Phàm thế nào?
Giang Thượng Vân ra vẻ nghiêm chỉnh, thản nhiên nói:
- Chưa nói tới chuyện đó, tôi đang luận sự việc.
Triệu Việt mỉm cười, chậm rãi nói:
- Luận sự tốt nhất phải xem bản chất sự việc. Có những việc không phải lão không biết, lần này tôi dám mạnh miệng nói sẽ đỡ áp lực thay cho Dương Phàm không chỉ vì bản thân sự việc này đâu.
Triệu Việt kín đáo tỏ vẻ, người sau lưng Dương Phàm thì Giang Thượng Vân không thể trêu vào nổi, đến tôi còn phải né tránh ba phần, thậm chí còn phải giúp đỡ gánh vác chuyện của người ta.
Sắc mặt Giang Thượng Vân hơi đỏ lên, vội vàng bưng chén rượu nói:
- Uống rượu, trong hội nghị ngày mai, lão Hầu sẽ thực sự chủ động đề xuất chứ?
Việc chuyển đề tài hiệu quả cũng không rõ ràng, Triệu Việt mỉm cười đầy thâm ý nói:
- Sự tình hẳn phải do bên chính quyền ra mặt giải quyết. Ở vấn đề này, Dương Phàm đã báo cáo trước với tôi, lão hẳn là hiểu được ý tứ của cậu ta. Nói khó nghe một chút, cậu ta vốn có tư cách tham gia hội nghị thường ủy ngày mai.
Tiễn bước Tùng Lệ Lệ và Hồ Gia Anh, di động của Dương Phàm đổ chuông. Dương Phàm cầm lấy điện thoại từ tay Trương Tư Tề, nghe thấ Trương Tư Tề cười hạ giọng nói:
- Ông nội em.
- Chàng trai, cháu làm không tồi đó. Có sự quyết đoán của ông năm đó.
Trương đại tướng vừa nói được một câu thì bên kia điện thoại đã đổi chủ, từ trong đó truyền đến tiếng nói trầm ổn của Chu Minh Đạo:
- Dương Phàm, đừng nghe lão ấy lừa gạt. Điềm đạm một chút, hết thảy lấy pháp luật làm thước đo.
Chu Minh Đạo vừa nói xong thì bên kia điện thoại lại truyền đến ngữ điệu không hề dao động của Trần lão:
- Không cần làm hoàn hảo tới từng chi tiết, chỉ cần đừng để tâm lý quá lo lắng là được. Mấy lão già chúng ta vẫn còn chưa chết.
Dương Phàm cảm thấy một cảm giác nóng ấm chảy xuôi trong lòng, áp lực to lớn lập tức biến mất trong nháy mắt, chỉ chốc lát đã tràn ngập tinh thần.
- Cháu đã tính tới trường hợp xấu nhất, cho nên cháu không có ý định thỏa hiệp.
Ở tỉnh Tương, Chúc Vũ Hàm buông điện thoại xong, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé bên cạnh, mỉm cười nói:
- Tiểu Phì Dương, chúng ta lập tức tới sân bay, ngày mai có thể được gặp ba ba hôi của con rồi.
Chúc Dương rất không nể tình gỡ tay mẹ ra, bàn tay nhỏ nhắn sờ sờ trên ngực mẹ, miệng lầu bầu mấy tiếng không rõ:
- Mẹ mẹ…
Chúc Vũ Hàm bất đắc dĩ cởi cúc áo, ôm Chúc Dương vào ngực. Thằng bé ôm lấy bầu vú căng đầy, hút rất thuần thục.
- Chị à, cháu bé đã lớn như vậy rồi, cũng nên cai sữa đi thôi.
Bảo mẫu thu dọn hành lý, cười nói.
Chúc Vũ Hàm nghe xong cười khổ nói:
- Tôi không đủ nhẫn tâm. Lần này đưa nó đi gặp bố, quay về có lẽ phải thực sự cai sữa thôi. Nếu không tôi sẽ không đảm bảo công tác được.
- Chị à, sao chị không bảo bố của cục cưng tới đón chứ?
Bảo mẫu cười hỏi.
Chúc Vũ Hàm thoáng cười, thản nhiên nói:
- Anh ấy bận rộn công tác, hiện giờ đang gặp phải áp lực rất lớn.
Nói tới đây, Chúc Vũ Hàm liền dừng lại, không kể thêm nữa cho bảo mẫu. Lần này cô mang cả đứa con tới là tỏ vẻ ủng hộ Dương Phàm.
Vừa rồi trong điện thoại, Chúc Đông Phong cũng đập bàn mắng to, rằng mấy thằng cán bộ Bắc Kinh quả là vô sỉ, thành phố Hải Tân nhỏ bé phát sinh chút sự tình mà phản ứng ở Bắc Kinh lại hoàn toàn khác. Bên Hàn Quốc đề xuất kháng nghị, ở Bắc Kinh lập tức có người lợi dụng chuyện này gây sóng gió.
Dương Phàm đang kỳ quái vì sao Trần Chính Hòa không gọi điện thoại đến thì di động lại đổ chuông. Nhìn dãy số, Dương Phàm không khỏi mỉm cười. Trương Tư Tề ở bên cạnh nhìn sang, hạ giọng hỏi:
- Có muốn em đi đón cùng không?
Dương Phàm lắc đầu, bấm nút nghe, nói:
- Bố, con đây.
- Ha ha ha! Con trai, con rất có năng lực đó.
Trần Chính Hòa cười trong điện thoại, giọng nói hơi âm trầm. Ông dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Đại sứ Hàn Quốc đã phát ra thông điệp đề xuất kháng nghị. Bộ ngoại giao tỏ vẻ phải điều tra rõ ràng mới có thể trả lời thuyết phục. Nhớ kỹ. Mấu chốt là chứng cớ phải cứng rắn! Không phải sợ gì hết. Có thể suy xét tới việc trước hết dùng truyền thông tạo thế. Bọn con chẳng phải có trang web của chính quyền sao? Có thể phát huy đầy đủ chút tác dụng. Chỉ cần con nắm lý, không ai có thể làm gì được con.
- Ha ha, bí thư tỉnh ủy Triệu cũng tỏ vẻ ủng hộ con.
Dương Phàm đáp.
Trần Chính Hòa cười nói:
- Đây là đương nhiên. Triệu Việt này là một con người có tinh thần trọng nghĩa phi thường mãnh liệt, nhất quán chủ trương công bằng khi đối ngoại.
- Liệu có người lợi dụng chuyện này để gây rối không?
Từ những gì các bậc cha chú nói, Dương Phàm đã rút ra kết luận, hiện giờ chỉ cần chứng thực một chút.
Trần Chính Hòa nói vẻ hơi khinh thường:
- Có kẻ khá hứng thú đấu đá việc này, tuy nhiên con không cần lo lắng.
Buông điện thoại, Dương Phàm thở một hơi thật dài, nhớ tới một câu nói rất kinh điển “Không phải chiến đấu một mình”. Đúng lúc này Chu Dĩnh đang ngồi máy tính đột nhiên kêu lên:
- Mau tới xem, việc này bị người chụp ảnh truyền lên mạng kìa.
Dương Phàm vọt tới trước máy tính. Trên trang web hiện lên bức ảnh chụp hiện trường phát sinh, trong đó có cả cảnh mấy tên du khách Hàn Quốc quấy rối tình dục nữ nhân viên. Dương Phàm chấn động trong lòng, nhớ tới trong những tài liệu của cục Công An không ngờ không có bức ảnh này, vội vàng lao tới chỗ điện thoại.
- Tùng Lệ Lệ à? Chị lập tức tìm Hồ Gia Anh một chút. Nhân viên nhà hàng có người dùng điện thoại di động chụp được ảnh du khách Hàn Quốc quấy rối nữ nhân viên, có lẽ còn có cả video. Chị lập tức đưa những thứ đó tới đây. Đây là bằng chứng!
Treo điện thoại, Dương Phàm cứ thế chờ, tiện thể đọc những thảo luận trên mạng về chuyện này. Mới đầu, vì Hồ Gia Anh bị bắt nên trên diễn đàn đủ loại chửi bới, thậm chí có cả những lời khó nghe. Tuy nhiên sau này có người post tin tức khi Dương Phàm trở về xử lý, kết quả là từ đó toàn các bài post trầm trồ khen ngợi.
Khoảng 11h đêm, một vài trang web mở về chính trị cũng xuất hiện tin tức này. Lần này sức ảnh hưởng quá lớn, Dương Phàm cảm thấy phía chính quyền cần phải tỏ thái độ, bởi vậy cầm điện thoại lên gọi cho Tào Dĩnh Nguyên. Rất nhanh, trên trang web của chính quyền thành phố liền đưa ra thông tin tương đối đầy đủ.
Khoảng gần 12 giờ đêm, Tùng Lệ Lệ thần tình hưng phấn đi tới, rút ra một chiếc di động đặt lên bàn nói:
- Đây là do quản lý Đại Đường ghi lại. Lúc ấy không lấy ra là bởi vì không tín nhiệm cảnh sát. Sau đó Hồ Gia Anh lại bị bắt, cô ấy tức giận nên mang về nhà post lên diễn đàn. Vừa rồi Hồ Gia Anh gọi điện thoại hỏi một chút, cô ấy liền thành thật trả lời đầy đủ, di động cũng giao luôn cho Hồ Gia Anh.
Cầm lấy chiếc di động, Dương Phàm mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng copy toàn bộ ảnh chụp và video vào máy tính, sau đó mới giao chiếc di động cho Trương Tư Tề nói:
- Giao cho mấy cô Tiểu Hà quản lý.
Trong phòng làm việc rất im lặng, chỉ nghe thấy tiếng Trương Hạc đang báo cáo.
- Đêm qua tôi nghe người ta nói có ảnh và video, lúc ấy điện thoại liên lạc với Hồ Gia Anh thì biết thứ đó đang ở chỗ ngài, tôi rất an tâm. Hiện tại trên mạng đã lan truyền những hình ảnh và video đó khắp nơi, đâu đâu cũng thấy người ta mắng chửi đám du khách Hàn Quốc. Đó là một bằng chứng. Có toàn bộ chứng cớ này là quá đủ rồi, mời bất cứ đại luật sư nào tới cũng vô dụng.
Dương Phàm nghe xong mỉm cười nói:
- Chuyện này có lẽ cứ để bên phía chính quyền ra mặt giải thích thì tốt hơn. Tôi đã làm việc với Thị trưởng Tào, lãnh đạo tỉnh ủy cũng ủng hộ tôi.
Lúc này Lê Quý tiến vào cười hạ giọng nói:
- Bí thư Dương, đã đến giờ họp.
Trong phòng họp, không khí cực kỳ trang nghiêm. Mọi người đều đã biết sự tình phát sinh ngày hôm qua. Hiện tại mỗi người đều có suy nghĩ của bản thân. Sắc mặt Tào Dĩnh Nguyên coi như bình thường, ít nhất thì Dương Phàm vẫn duy trì thái độ tương đối khách khí, không khiến Tào Dĩnh Nguyên sượng mặt.
Người cuối cùng đi vào phòng họp tự nhiên là Dương Phàm. Sau khi xem ra mọi người đã đến đủ, Dương Phàm cười nói:
- Đến đủ rồi thì họp nhé. Đầu tiên, mời Thị trưởng Tào thông báo một chút tình hình vụ án ngày hôm qua.
Tào Dĩnh Nguyên ho khan một tiếng, hắng giọng, chậm rãi kể lại sự việc phát sinh hôm qua. Kỳ thật không nói thì tất cả mọi người cũng đã biết là chuyện gì xảy ra. Chuyện này đã lan tràn trên khắp các trang web. Không cần nói tới tâm tình của các cán bộ ngồi họp, đa phần trong số họ đều cảm thấy thái độ của Dương Phàm là rất dũng cảm.
Tào Dĩnh Nguyên nói xong, Dương Phàm bình tĩnh nói tiếp:
- Mọi người đã rõ tình huống cụ thể, hiện tại tôi muốn nói một chút. Sau này nếu phát sinh loại hiện tượng tương tự thì xử lý thế nào?
Nói tới đây Dương Phàm dừng một chút, sau đó chậm rãi nói tiếp:
- Xử lý như thế nào? Chỉ có bốn chữ “xử theo pháp luật”! Chính quyền nhân dân không thể làm chủ cho nhân dân, vậy thì chính quyền nhân dân là cái chó gì nữa?
Tào Dĩnh Nguyên hơi nhíu mày một chút, trong lòng cảm thấy hơi không thoải mái, tuy nhiên nghĩ lại, cảm thấy Dương Phàm vẫn còn nể mặt mình một chút và vẫn để lại đường sống cho mình, bởi vậy ho khan một tiếng rồi tiếp lời:
- Bí thư Dương nói rất đúng. Là thị trưởng, tôi tự kiểm điểm thấy ban đầu xử lý vấn đề hơi quá e dè.
Dương Phàm cười gõ lên mặt bàn nói:
- Mọi người ngồi đây có lẽ đều đã xem ảnh và video trên mạng. Hiện tại tôi có thể nói với mọi người, đêm qua cơ quan công an cũng đã nắm được chứng cớ tương ứng. Đó là bằng chứng.
Hội nghị thường ủy lâm thời kết thúc, bề ngoài là thảo luận sự kiện ngoại giao, trên thực tế là để nhắc nhở các đồng chí dự họp một vấn đề, Bí thư thị ủy mới này là nhân vật có tính tình thế nào.
Dám đảm nhận đại sự! Đây là ấn tượng của tất cả mọi người về vị Bí thư thị ủy mới này. Từ khi tới nhận chức tới này, đầu tiên là vụ việc ở xã Dương Mã, giờ tới vụ việc ở khách sạn Nam Cương, Dương Phàm đã thể hiện sự cương trực và nguyên tắc làm việc khiến người ta phải nhìn vào.
“Kết hợp cương nhu!" Trở lại trong phòng làm việc, Ngô Địa Kim bổ sung thêm một câu bình luận như vậy. Từ cách Dương Phàm xử lý cục Tài chính và thủ đoạn đối với chính quyền thành phố, không thể không thừa nhận điểm này. Trong lòng Ngô Địa Kim ít nhiều hơi tiếc nuối. Hầu Tiếu Thiên đặt Ngô Địa Kim ở vị trí này không phải là tùy ý. Giả sử Bí thư thị ủy không phải loại nhân vật mãnh liệt như Dương Phàm, chỉ cần Ngô Địa Kim thông đồng với Tào Dĩnh Nguyên một chút, vậy rất nhiều chuyện sẽ trở nên cân bằng. Tuy nhiên hiện tại lại khác, Dương Phàm nói gì ở hội nghị thường ủy, không ai dám phát ra nửa chữ “không”. Điểm quan trọng chính là, vị Bí thư thị ủy này chuyên môn nắm những vấn đề cốt yếu, một số vấn đề nhỏ chưa bao giờ tính toán chi ly. Tính cách độ lượng này, cộng với cung cách làm việc của bản thân đã xác lập được uy thế rất nhanh. Ngô Địa Kim tự cho rằng, với năng lực của mình, thực sự là rất khó để có thể cân bằng được trong tình hình này.
Tào Dĩnh Nguyên trở lại văn phòng, trong lòng nhiều ít hơi hổ thẹn. Ở vị trí thị trưởng này, bởi vì mới đến, rất nhiều chuyện đều chú ý một chữ “ổn”. Đây cũng là thói quen nhiều năm trên quan trường. Một người rất cẩn thận, khi gặp đại sự khó tránh khỏi nhòm trước ngó sau.
“Mình không bằng được!” Tào Dĩnh Nguyên tự than thở, ngồi ổn định trên ghế của mình. Mặc kệ nói như thế nào, được Dương Phàm ngầm thúc đẩy, Tào Dĩnh Nguyên mượn việc đi học tập tại trường Đảng, tiến hành điều chỉnh công tác trong toàn bộ chính quyền thành phố một cách rất thuận lợi, làm cho gần đây sắc mặt Lữ Ngọc Phương càng ngày càng khó coi. Tào Dĩnh Nguyên không phải không nghĩ tới việc tương lai Dương Phàm sẽ cường thế chèn ép mình gắt gao, nhưng từ góc độ khác thì thấy rằng Dương Phàm cơ bản không hề động tay động chân vào công tác của chính quyền thành phố. Từ trước tới giờ Dương Phàm đều tận lực giúp đỡ các công việc của chính quyền, không hề có ý ngăn cản. Hơn nữa từ sau khi Dương Phàm tới nhận chức, Dương Phàm không hề có ý tứ dựa vào các vị lãnh đạo trong tỉnh, thể hiện rõ ý đồ chỉ ở đây không lâu rồi sẽ đi. Dương Phàm mà đi, khả năng Tào Dĩnh Nguyên tiếp nhận vị trí Bí thư thị ủy là rất lớn. Theo lệ thường mà nói, ngày Dương Phàm rời đi chính là ngày Tào Dĩnh Nguyên lên chức. Đương nhiên, hết thảy phải đảm bảo điều kiện tiên quyết là Tào Dĩnh Nguyên phải âm thầm làm đủ các công tác trước mặt phó bí thư tỉnh ủy Giang, bước tiếp theo là được bí thư tỉnh ủy Triệu tán thành. Khi đó thì hết thảy tự nhiên nước chảy thành sông.
Xét đến cùng, không cần thiết phải đối nghịch với Dương Phàm. Cục diện yên ổn đoàn kết cần tất cả mọi người giữ gìn.
Lê Quý thấy ở cửa xuất hiện một phụ nữ khí chất lịch sự tao nhã cao quý thì cảm thấy có cảm giác kính nể. Tuy người phụ nữ này không tính là quốc sắc thiên hương nhưng chỉ đứng đó thôi đã lộ ra khí thế uy nghiêm một cách thản nhiên khiến người khác không dám nhìn lâu.
- Xin chào! Cô hỏi tìm ai?
Lê Quý vội vàng đứng lên, ngôn ngữ cũng rất lịch sự
- Bí thư Dương có đây không?
Giọng điệu của người phụ nữ rấ dịu dàng, mang theo sự cuốn hút mãnh liệt khiến người ta có cảm giác như cỏ khô gặp mưa xuân.
Bộp!
Trong buồng truyền đến tiếng chén trà rơi xuống mặt đất, tiếp theo Dương Phàm hiện ra ở cửa buồng trong, ngơ ngác nhìn người phụ nữ đó, lộ ra nụ cười gần như ngây ngô.
- Chị vào thì em lại ra!
Chúc Vũ Hàm mỉm cười, biết rằng chỉ ở trước mặt mình, Dương Phàm mới có biểu hiện như vậy. Đây là sự vui sướng xuất phát từ nội tâm.
Lê Quý nghe ngây ngẩn cả người, quay đầu lại nhìn Bí thư Dương, lại nhìn người phụ nữ này, sau đó thành thật ngồi quay mặt vào bàn làm việc, giả vờ câm điếc.
- Ha hả, đương nhiên là em đi ra rồi!
Dương Phàm cười, gật đầu nói:
- Chị chờ một chút nhé.
Nói xong Dương Phàm vội vàng quay vào trong phòng, cầm chiếc cặp cá nhân, dặn dò Lê Quý:
- Trong ngày hôm nay tôi không tiếp nhận báo cáo.
Thấy Chúc Vũ Hàm mở cửa chiếc BMW, Dương Phàm không khỏi cười nói:
- Chị vẫn thích loại này nhỉ.
Chúc Vũ Hàm cười nói:
- Thuê tạm thôi, nhờ khách sạn hỗ trợ liên hệ, lúc ấy cũng không nghĩ gì cả, cứ tiện mồm nói một nhãn hiệu thôi. Hiện tại em nói vậy khiến chị mới phát hiện vấn đề này, quả thật chị thích loại xe này.
Xe ra khỏi tòa nhà thị ủy, Chúc Vũ Hàm vốn định tập trung lái xe nhưng bị Dương Phàm ngồi bên cạnh nhìn mình chằm chằm khiến Chúc Vũ Hàm hơi đỏ mặt, giơ tay lên sờ má hạ giọng hỏi:
- Làm sao vậy?
- Chị ra khỏi cửa không hề trang điểm mà vẫn xinh đẹp quá!
Lời nịnh nọt này khiến tay Chúc Vũ Hàm run lên, may mà vẫn lái được bình thường.
Sau khi ổn định, Chúc Vũ Hàm cười mắng:
- Miệng ngọt như mật ấy. Người ta còn phải lái xe