Tá Áo Học Sinh

Chương 6: Chương 6




Dần dần, La Ninh Tử đã trở thành người bạn thân thiết nhất của tôi. Chúng tôi nằm chung trên một chiếc giường trò chuyện, ngắm sao. Nhưng phần lớn thời gian, đều là bạn ấy nói, còn tôi nghe. Tôi đã biết bận ấy béo như vậy không phải vì tham ăn, mà là bị một căn bệnh, không ăn vẫn béo. Và tôi cũng tìm hiểu được thêm về chuyện của La Ninh Tử, như khi La Ninh Tử vừa sinh ra đã mắc bệnh viêm phổi, bố mẹ bạn ấy không muốn nuôi, nên đã vứt bạn lại bên đường Trấn Công, bạn được đưa vào Viện phúc lợi khi mới có năm tháng tuổi, bên trong khăn chỉ kèm Theo một mảnh giấy nhỏ, ghi rõ họ La, còn tên Ninh Tử là do cô giáo trong viện đặt cho. Còn nữa, ví dụ như lúc nhỏ, bạn ấy luôn bị người khác ngầm bắt nạt, ức hiếp. Sau buổi liên hoan, La Ninh Tử giấu một chiếc kẹo sôcôla, bị người khác tố cáo, thế là bị phạt đứng. Sau đó thì càng ngày bạn ấy lại càng béo, lúc nào cũng có người cười nhạo bạn béo, bạn ấy sợ nhất là giờ thể dục. Bạn ấy nói với tôi, cứ khi nào đến giờ thể dục, đặc biệt là môn nhảy xa hay chạy, thì bạn ấy lại muốn chết quách đi cho xong.

So với La Ninh Tử, tôi còn may mắn hơn rất nhiều.

Cũng có lúc bạn ấy yêu cầu tôi: “Lâm Tiểu Hoa, cậu cũng kể cho mình biết những chuyện thú vị hồi nhỏ của cậu đi. Mình từ nhỏ đã lớn lên ở đây, nói đi nói lại cũng chỉ ngần ấy chuyện, chẳng có gì thú vị cả.”

Tôi nói: “Mình lúc nhỏ cũng chẳng có gì thú vị cả.”

“Lẽ nào chỉ một chuyện thú vị cũng không có sao?” La Ninh Tử cố hỏi thêm.

“Không có.” Tôi nói một cách chắc chắn.

Vào chiều thứ tư hàng tuần, chúng tôi cùng đến thư viện đọc sách. Sách trong thư viện đều do mọi người quyên tặng, thỉnh thoảng lắm chúng tôi mới có mấy cuốn tạp chí liên quan đến phim ảnh. Tôi nhìn thấy Diệp My đang tươi cười rạng rỡ trên trang bìa tạp chí, bất giác trong lòng bỗng nhói đau, giống như bị một con dao cứa vào. La Ninh Tử dùng ngón tay béo mập chỉ vào mặt Diệp My, nói: “Cậu nhìn này, làn da mịn màng quá, cậu trông này, đôi mắt to quá, xem này, mái tóc đẹp quá!” Nói xong, La Ninh Tử ngoảnh đầu lại, chăm chú nhìn tôi, nghiem túc nói: “Lâm Tiểu Hoa, sau này lớn lên, cậu cũng sẽ xinh đẹp như cô ấy đấy.”

Tôi vứt tờ tạp chí sang một bên, cầm một cuốn truyện cổ tích đã rách nát lên xem. Tôi vừa lơ đễnh đọc, vừa băn khoăn không biết Diệp My giờ thế nào rồi, không biết chị ấy có ổn không, không biết chị ấy có còn nhờ Tiểu Tam Nhi nữa hay không. Tôi muốn nói với chị ấy, chiếc vòng tay chị tặng em, em chưa bao giờ làm mất, em vẫn luôn giữ gìn nó. Mỗi lần nhìn thấy nó, tôi dường như ngửi thấy mùi hương thơm dịu dàng trên người chị ấy. Trong lòng tôi có rất nhiều điều đã bị kìm nén quá lâu, thực ra tôi cũng muốn kể với La Ninh Tử, kể về cô giáo Tần, kể về Đồng Tiểu Lạc, kể về chị Diệp My và bố Trình Phàm, kể về việc đóng phim, kể về Thanh Mộc Hà. Thế nhưng, những niềm vui ngắn ngủi đó lại bị kẹp giữa những đau khổ khôn cùng, nên tôi không còn nhớ gì đến những kí ức đó nữa. Thậm chí tôi còn mong rằng có một loại máy móc có thể xóa sạch hết những kí ức trong đầu, để tôi không còn nhớ gì nữa cả, có thể bắt đầu lại từ đầu mà không phải băn khoăn đau xót gì. Nhưng tôi biết đây là điều không tưởng, tất cả những hoang tưởng và mong ước đều giày vò tôi. Tại Viện phúc lợi, tôi đã trải qua sự giày vò này trong ba tháng trời.

Và thế là hết mùa thu, mùa đông lại đến.

Dây là ba tháng tương đối bình an vô sự, bởi ngay ngày đầu tiên đến Viện, tôi đã xảy ra xung đột với Châu Lợi, cho nên cô ta và bè cánh luôn tránh mặt tôi, chưa bao giờ nói chuyện với tôi. Tôi giấu con dao nhỏ của mình dưới gối, và không còn dịp nào dùng đến. Một hôm, vào lúc hoàng hôn, khi chũng tôi đã ăn xong bữa tối, tôi và La Ninh Tử ngồi trò chuyện trên bậc thềm đá của sân vận động. Bầu trời giữa mùa đông thật vắng vẻ, hiếm hoi lắm mới có một con chim bay lướt qua, nhưng cũng chẳng phát ra chút thanh âm nào, loáng một cái đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.

Đột nhiên La Ninh Tử nói với tôi: “Mình cảm thấy, cậu và bọn mình không giống nhau.”

Tôi hỏi: “Không giống nhau chỗ nào?”

“Sẽ có một ngày, cậu sẽ bay khỏi đây, chốn này không thể giữ chân cậu được.”

“Thật sao, giống như chim vậy hả?”

“Đúng vậy, giống như chim ấy.”

“Vậy cậu nói xem, chim cứ bay mãi, bay mãi, nó có mệt không?”

“Mình không biết, nhưng có thể, nếu không bay thì nó sẽ chết.”

Tôi bỗng cảm thấy vô cùng buồn bã, thương cảm.

Khi năm mới sắp đến, tôi bị xơ gọi đến phòng Viện trưởng, xơ rót cho tôi một cốc nước, cười tít mắt, hỏi tôi sống ở đây có quen không, có thấy thoải mái không. Tôi cầm cốc nước nóng, cúi đầu nói, đã quen rồi.

“Thế thì tốt.” Xơ nói, “Có một nhiệm vụ quan trọng giao cho em đây.”

Tôi ngẩng đầu lên

“Là thế này.” Xơ uống một ngụm nước rồi nói, “Năm mới sắp đến rồi, Theo như thông lệ của Viện ta, mỗi năm một lần, chúng ta sẽ tổ chức một buổi tiệc liên hoan chúc mừng năm mới. Lần này, chúng ta muốn cháu làm người dẫn chương trình. Nhưng cháu không phải lo đâu, không phải chỉ có một mình cháu dẫn chương trình, cháu là một trong số đó, đại diện cho học sinh lớp dưới. Ta gọi cháu đến đây là để dặn cháu chuẩn bị cho tốt.”

“Không được đâu ạ.” Tôi vội vàng xua tay.

“Sao lại không được?” Xơ nói, “Cháu đã đóng phim cùng với Diệp My, còn sợ làm người dẫn chương trình sao?”

“Cháu chưa bao giờ làm người dẫn chương trình cả.” Tôi bị bà làm cho căng thẳng quá, cứ liên tục xua tay.

“Có thể học mà!” Xơ nói, “Cháu yên tâm, ta sẽ tìm một chị ở lớp trên dạy cháu, cháu đó rất có kinh nghiệm về lĩnh vực này. Buổi liên hoan này rất quan trọng đấy, đài truyền hình thành phố sẽ đến quay, Lâm Tiểu Hoa, đây là một cớ hội tốt, cháu chớ có để lỡ đấy!”

“Nhưng…”

“Đừng có nhưng nhị gì cả.” xơ đập mạnh lên vai tôi, nói: “Đinh Ninh lát nữa sẽ đến ngay, cháu đợi bạn ấy lát nhé.”

Đinh Ninh đã học lớp năm rồi, là người nổi tiếng trong Viện tôi, tôi đã nghe La Ninh Tử nhắc đến tên chị ấy lâu rồi, học giỏi, hát hay, múa giỏi, đại diện cho viện chúng tôi nhận được rất nhiều giải thưởng. Những chuyện về chị ấy có thể gọi là truyền kỳ, ví dụ như, có người muốn nhận nuôi chị ấy, nhưng chị ấy lại không muốn rời khỏi đây, và Viện cũng không muốn để chị ấy đi, v.v… Đinh Ninh vừa bước vào phòng đã cười với tôi, tôi cảm thấy khi chị cười, trông hơi giống cô giáo Tần. Ngay lập tức tôi có cảm tình đặc biệt với chị. Chị nắm tay tôi, nói: “Tiểu Hoa, chị tên Đinh Ninh, chúng ta làm quen một chút nào!”

“Cố học Theo chị Đinh Ninh nhé.” Xơ nói, “Sau này, cháu còn phải kế nhiệm chị ấy nữa đấy!”

Mấy ngày đó, sau khi tan học, trong một căn phòng đặc biệt, tôi học Theo chị Đinh Ninh lời thoại dẫn chương trình. Có một anh học lớp sáu cũng làm người dẫn chương trình cúng với chúng tôi, anh bị câm điếc, dùng kí hiệu tay để dẫn chương trình. Tôi nhập vai cũng tương đối nhanh, Đinh Ninh cứ khen tôi thông minh, khen mãi làm tôi còn thấy ngại. Trong lúc nghỉ giữa giờ, chị ấy thường hỏi tôi về những chuyện khi đóng phim cùng với Diệp My, có câu tôi trả lời được, nhưng có câu chị nêu ra rất chuyên nghiệp, tôi chẳng biết trả lời sao cả, đành cười trừ. “Cả phim mà chỉ một câu thoại thôi sao?” Đinh Ninh nói, “Tiểu Tam Nhi, chị rất muốn xem em diễn như nào!”

Ở đây chỉ mình chị ấy gọi tôi là Tiểu Tam Nhi. Chị ấy gọi rất tự nhiên và thân thiết, không giống như La Ninh Tử ngốc ngếch, từng lời nói chị đều ghi nhớ, khiến tôi cảm thấy thật ấm áp.

Buổi liên hoan mừng năm mới đã thành công rực rỡ. Nhiều năm sau, tôi vẫn còn gìn giữ những bức ảnh chụp hôm đó khi tôi làm người dẫn chương trình. Tôi mặc một bộ váy rất đẹp, tết hai bím tóc đuôi sam, cầm míc và tự tin mỉm cười. Đinh Ninh đã dạy cho tôi tất cả những điểm này, chị luôn nói với tôi: “Tiểu Tam Nhi, em chắc chắn sẽ làm được, cứ như thế, em sẽ càng ngày càng tiến bộ.” Bộ váy đó cũng là của Đinh Ninh, đó là bộ váy đẹp nhất và yêu quý nhất của chị. Vào lần đầu tiền chị làm người dẫn chương trình, “Người mẹ từ thiện” đã mua cho chị ấy. Mặc dù váy mặc đã ngắn nhưng chị luôn cất giữ cẩn thận, thế mà chị đã hào phóng cho tôi mượn.

Sân khấu mới được dựng nên, đằng sau sân khấu còn có một chiếc gương để cho diễn viên hóa trang thay quần áo. Chính là ngay trước chiếc gương đó, tôi lần đầu tiên tận mắt chứng kiến vẻ đẹp của mình, đó là thời khắc mà cả đời tôi sẽ không bao giờ quên. Tôi nhìn mình, trong lòng tràn ngập niềm vui mừng và sự ngưỡng mộ, tôi chưa bao giờ nghĩ mình lại có thể đẹp được đến vậy. Cơn gió mùa đông, đem Theo một chút ánh nắng thổi tới, tôi cảm nhận được sự trưởng thành của mình trong sự mơ màng, ngây ngất, như say như mê.

“Đẹp quá!” Đinh Ninh từ đằng sau vịn vào vai tôi, dịu dàng nói, “Em mặc chiếc váy này còn đẹp hơn chị mặc.”

Tôi hoảng hốt thu ánh nhìn chính mình lại. Nhưng Đinh Ninh rất tâm lý, kéo tôi trở lại trước gương, “Hãy nhìn kỹ đi, em sẽ cảm thấy tự tin hơn.”

Tôi vừa mới nói ở trên rằng, buổi liên hoan thành công rực rỡ, tôi cũng làm rất tốt. Ba người chúng tôi, tôi, Đinh ninh, cả anh câm điếc mà tôi không nhớ rõ tên đã khéo léo, hợp tác ăn ý, hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc. La Ninh Tử sau đó nói với tôi, bạn ấy vỗ sưng cả tay.

Đài truyền hình đến quay bản tin, kết quả trực tiếp nhất là tôi và Đinh Ninh được rất nhiều người nhận nuôi. Cuối cùng, một nhà doanh nghiệp từ Mỹ trở về đã đưa Đinh Ninh đi. Trước hôm đi, Đinh Ninh nói thầm vào tai tôi: “Tiểu Tam Nhi, thực ra, không phải là chị không đi, chị luôn chờ đợi cơ hội như thế này, đây mới là điều chị muốn, cho nên, em phải nhớ kỹ, không nên vội vàng, mù quáng, cần phải biết đợi chờ.”

Nói xong chị nhét vào tay tôi một túi giấy, tôi mở ra xem, bên trong, là nộ váy đó.

“Chị tặng em.” Đinh Ninh nói, “Nó phù hợp với em hơn.”

Khi chị ấy đi, tôi muốn ôm chị một cái, nhưng tôi đã không làm thế, tôi cứ luôn ngại ngùng khi bày tỏ tình cảm của mình, những điều trong lòng cứ chất chứa mãi, ngày ngày đau xót mà không có cách nào giải tỏa được, đúng là tự làm tự chịu vậy.

Xơ nói với tôi, việc của tôi phải đợi một thời gian nữa, bảo tôi không nên sốt ruột, nôn nóng.

Tôi nói tôi không nôn nóng.

Tôi thực sự không nôn nóng, Đinh Ninh, nói phải, không thể mù quáng.

Hơn nữa, tôi cũng dần quen với cuộc sống ở đây. Tôi đã không còn ao ước đến việc ra khỏi đây như trước nữa.

Sau hôm Đinh Ninh đi là giờ thể dục, thầy giáo lệnh cho chúng tôi phải chạy quanh sân vận động. Một vòng, rồi lại một vòng, tôi chạy phía trước La Ninh Tử, nhưng tôi vẫn nghe thấy rõ hơi thở nặng nhọc của bạn ấy. Tôi bất giác quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch, trông rất đáng sợ, thế là tôi dừng lại, kéo La Ninh Tử, nói “Cậu đừng chạy nữa!”

“Mặc kệ mình!” La Ninh Tử cắn răng, đẩy tôi ra, nói: “Nếu mình không kiên trì chạy hết, bọn họ sẽ cười nhạo mình.”

Thầy giáo đứng bên sân vận động, nhìn thấy hai người chúng tôi dừng lại, thì thổi còi về phía chúng tôi.

Tôi hét to: “Thầy ơi, La Ninh Tử không thể chạy được nữa.”

Thầy giáo bước lại, hỏi chúng tôi: “Tại sao lại không thể chạy được nữa?”

“Em có thể chạy được.” La Ninh Tử mặt trắng bệch, vội vàng giải thích: “Lâm Tiểu Hoa kéo em đứng lại.”

“Cậu thần kinh vừa thôi!” Tôi đẩy La Ninh Tử ra. Chẳng ngờ hơi quá tay, La Ninh Tử liền ngã luôn xuống đất, sau đó tôi nhìn thấy nét mặt đau khổ của bạn ấy, đôi mắt dần dần nhắm lại.

“La Ninh Tử, cậu sao thế?” Tôi vội quỳ xuống đất lay gọi bạn ấy, thầy giáo đẩy tôi ra, nói: “Em tránh ra đi, mau đưa đến bệnh viện!”

Mọi người đều bâu quanh, cả Châu Lợi cũng đến. Chiếc ô tô duy nhất của Viện không ở đó, xơ nhanh ý cõng La Ninh Tử chạy đến bệnh viện. La Ninh Tử béo quá, xơ phải gồng mình lắm mới cõng được, nhưng bà kiên quyết không dừng lại, cứ thẳng tiến. Có mấy giáo viên cũng đi Theo, thay nhau cõng, khi cõng không nổi nữa, thì khiêng. Tôi cũng đi theo sát luôn, cứ như thế, khó khăn lắm mới đến được bệnh viện nhỏ trong thị trấn.

Bác sĩ khám bệnh, lật mí mắt La Ninh Tử, nói ba chữ: “Không xong rồi.”

“Không chữa sao biết là không xong!” Xơ hét lên, “Chữa ngay, chữa ngay, tôi có đem tiền Theo.”

Tôi ôm đầu, từ từ ngồi xổm xuống đất, chỉ thấy toàn thân lạnh buốt, không thể chống đỡ nổi.

Một cô giáo mà tôi không biết đã ôm lấy tôi, nhẹ nhàng nói bên tai tôi: “Không sao đâu, đây không phải là lần đầu tiên La Ninh Tử bị như vậy.”

Tôi cũng không phải là lần đầu tiên, mà là đã nhiều lần cận kề cái chết rồi, tôi cảm thấy mình không thể chịu đựng nổi nữa.

Cuối cùng bác sĩ cũng đưa La Ninh Tử vào phòng cấp cứu trong tiếng la hét của xơ. Một giờ đồng hồ sau, xe cứu thương đã chở La Ninh Tử đang hôn mê bất tỉnh dến bệnh viện huyện. Xơ không cho phép tôi đi theo, bắt tôi quay về Viện phúc lợi.

Tối hôm đó, một mình tôi nằm trên chiếc giường nhỏ trong kí túc xá. Trước đây tôi đã không dưới một lần từng mong, nếu không có La Ninh Tử, tôi có thể tha hồ thoải mái co duỗi tay chân mà ngủ, nhưng khi cái ngày đó đến, tôi lại co quắp lại, nằm khóc không thành tiếng một cách ngon lành. Một lúc sau, khi tôi đang mơ màng sắp ngủ, tôi cảm thấy có người chui vào chăn của tôi, cô ta cầm một chiếc khăn mặt, nói nhỏ với tôi: “Mình biết là cậu đang khóc, nhưng cậu đừng lo, cậu ấy mệnh lớn, sẽ không chết đâu.”

Đó chính là Châu Lợi.

Tôi hét to: “Cút ngay!”

Châu Lợi run lẩy bẩy, vội vàng nhảy xuống, trở về giường của cô ta.

Trong đêm tối, tôi có thể cảm nhận được rẳng, tất cả mọi người trong kí túc xá đều không ngủ được.

Đó là ba ngày dài dằng dặc, ba ngày sau, xơ đến báo cho hai tin, tin thứ nhất là La Ninh Tử tỉnh lại rồi, tin thứ hai là, bảo tôi đến phòng Viện trưởng, có người đang chờ tôi ở đó.

Tôi đến đó và không ngờ lại được gặp cô giáo Tần, cả Đồng Tiểu Lạc nữa.

“Tiểu Tam Nhi!’ Đồng Tiểu Lạc vừa thấy tôi bước vào cửa đã lao đến, miệng hét lên: “Tiểu Tam Nhi, Tiểu Tam Nhi, cuối cùng mình cũng đã gặp được cậu.”

Tròng mắt cậu đo đỏ, nhưng cô giáo Tần giữ lại, không cho bước lên trước.

“Tiểu Tam Nhi, lại đây nào!” Cô giáo Tần gọi tôi, nói: “Đây là cô giáo Chương ở Cung Văn hóa huyện, cô ấy muốn nhận nuôi một đứa trẻ, em lại đây để cô giáo Chương xem nào, lại đây!”

Tôi nhìn thấy một người phụ nữ trung niên, tóc đã điểm bạc, đeo một đôi kính rộng. Cô giáo Tần từ đằng sau bước đến, nhìn tôi cười.

“Gọi cô Chương đi!” Cô giáo Tần nói.

“Cháu chào cô Chương.” Giọng tôi nhỏ như tiếng muỗi kêu.

“Cô đã xem phim cháu đóng rồi.” Cô giáo Chương nói, “Phim đang chiếu khi cô đi công tác ở tỉnh, cháu diễn khá lắm. cô cũng đã xem cháu dẫn chương trình buổi liên hoan mừng năm mới.”

“Đúng là rất khá, rất khá.” Cô ấy giơ tay ra vuốt mái tóc tôi, hỏi: “Có muốn đi Theo cô về nhà không?”

Tôi nhìn cô giáo Tần, cô cố ra hiệu cho tôi gật đầu.

Thế là tôi nhẹ nhàng gật đầu

“Thưa Viện trưởng, chúng ta cứ quyết định như vậy đi, chúng ta cần phải làm những thủ tục gì thì hãy tiến hành luôn đi.”

“Được.” Viện trưởng nói, “Tôi xin thay mặt toàn viện, cảm ơn cô. Có thêm nhiều người tốt bụng như cô thì mọi việc thuận lợi hơn rất nhiều. Nhưng có điều, Lâm Tiểu Hoa quả thực là một cô bé rất thông minh ngoan ngoãn, rất nhiều người muốn nhận nuôi em. Nếu không phải vì chúng tôi đã hứa với cô giáo Tần đây rằng sẽ hỏi ý kiến của cô, thì Tiểu Hoa đã được người ta nhận nuôi từ lâu rồi.”

“Đó là cái phúc của tôi, cũng là có duyên với nhau.” Cô Chương ôm lấy tôi, nói, “Xin mọi người cứ yên tâm, tôi sẽ đem đến cho Tiểu Hoa một cuộc sống vui vẻ.”

Đồng Tiểu Lạc cười tươi rói, đôi mắt híp lại thành một đường kẻ.

Hôm đó, tôi và Đồng Tiểu Lạc chẳng nói được gì nhiều, cô giáo Tần nói, cậu ấy cứ đòi đi Theo, nên đã lẵng nhẵng Theo cô giáo Tần mấy ngày liền. Xe là do cô Chương thuê, chú lái xe vẫn đợi ở bên ngoài, họ phải vội về huyện thành, không ở lại lâu được.

Tranh thủ lúc mọi người đang từ biệt, Đồng Tiểu Lạc nói nhỏ với tôi: “Tiểu Tam Nhi, cậu lại đây, tớ có một món quà tặng cậu.”

Cậu ấy giơ bàn tay đang nắm chặt ra, tôi giơ tay ra nhận, một tờ tiền màu hồng cuộn tròn trượt vào tay tôi, chắc là tờ 100 tệ.

“Mau cất đi.” Đồng Tiểu Lạc nói, “Đây là tiền mừng tuổi của mình, cho cậu đấy.”

“Mình không cần.” Tôi vội nói. “Cậu mau cầm về đi!”

“Cậu cầm đi, cậu cầm đi, đừng khách sáo với mình.” Đồng Tiểu Lạc nói khẽ, “Cô giáo Tần luôn giúp cậu, cậu cứ yên tâm. Đợi đến khi cậu về đến huyện thành, sẽ không phải lo lắng gì nữa cả. Đến lúc đó, mình sẽ đến thăm cậu.”

“Tiểu Lạc, chúng ta phải về rồi.” Cô giáo Tần bước đến, hỏi chúng tôi, “Đang nói chuyện gì thế?”

“Chẳng nói gì cả, chẳng nói gì cả.” Đồng Tiểu Lạc cố làm ra vẻ rất thoải mái, nói, “Chúng ta về thôi!”

“Cô về đây.” Cô Chương cười với tôi, “Cô sẽ đến đón cháu sớm, đợi cô nhé.”

Tôi vẫy tay một cách máy móc.

Khi xe chuyển bánh, tôi vuốt đồng tiền mang hơi ấm của Đồng Tiểu Lạc bị cuộn tròn, bỗng nhiên rơi nước mắt.

Không ngờ lại bị xơ nhìn thấy, xơ mỉm cười, nói: “Đừng khóc, có người nhận nuôi, sắp được sống một cuộc sống hạnh phúc rồi.” Tôi ngả đầu vào lòng cô, tôi rất muốn nói với cô, tôi không nỡ rời xa cô, không nỡ rời xa La Ninh Tử.

Có trời đất chứng giám, tôi thật lòng nghĩ vậy.

La Ninh Tử cuối cùng cũng quay trở lại. Khi bạn ấy cùng xơ bước vào kí túc xá, bỗng vang lên tiếng vỗ tay giòn giã. Tôi thấy Châu lợi cũng vỗ tay, không biết từ lúc nào, tôi không còn cảm thấy hận cô ta như trước nữa.

“Hi!” Tôi chao La Ninh Tử.

La Ninh Tử cười đến nỗi mặt sắp bị biến dạng.

Lại một tháng nữa trôi qua, khi mùa xuân sắp đến, xơ thông báo cho tôi biết cần chuẩn bị sẵn sàng, cô Chương sắp đến đón tôi. Tối hôm đó, tôi không ngủ được, cứ ngồi ôm hai đầu gối, ngẩn người nhìn vâng trăng ben ngoài cửa sổ. La Ninh Tử đến ngồi bên cạnh tôi, nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Hoa, có phải cô ấy sắp đến đưa cậu đi phải không?”

“Chắc thế.” Tôi nói.

“Cậu thật là may mắn.” La Ninh Tử nói đầy vẻ ngưỡng mộ, “Cô ấy chắc chắn rất giàu có.”

“Thế sao? Thế thì đã sao?”

La Ninh Tử rõ ràng là không biết nên trả lời như thế nào, thế là đành cố nuốt nước bọt, nói: “Cậu đi rồi, càng chẳng có ai chơi với mình.”

“Nếu bọn họ bắt nạt cậu, thì cậu hãy sử dụng con dao này!”

Tôi sờ tay xuống dưới gối lấy con dao nhíp, dúi vào lòng La Ninh Tử.

La Ninh Tử sợ quá, vội lùi lại phía sau.

“Cầm đi.” Tôi nói, “Cậu sợ gì nào!”

La Ninh Tử vẫn không dám đón lấy.

Tôi ném mạnh con dao lên giường, nói: “Cậu nhát gan như thế, bị người khác ức hiếp mãi, thật là đáng đời!”

La Ninh Tử bỗng khóc nấc lên, khiến tôi sợ quá, vội vang lấy tay bịt miệng La Ninh Tử lại: “Cậu đừng như thế, có phải cậu cố ý làm mình bị phạt không?”

La Ninh Tử liền òa khóc lên.

Tiếng khóc kéo cô giáo đến, mở cửa ra, đèn bật sáng.

“Lâm Tiểu Hoa, làm gì thế! Đừng tưởng có người nhận nuôi cháu là cháu có thể làm gì tùy ý!”

“Cháu sao cơ?” Tôi không phục, “Có phải cháu khóc đâu!”

Tôi vừa nói, vừa tức giận đẩy La Ninh Tử, La Ninh Tử vẫn tiếp tục khóc, cô giáo kéo La Ninh Tử từ trên giường xuống, trách mắng La Ninh Tử: “Cháu muốn khóc thì ra ngoài mà khóc, để người khác ngủ! Còn cháu nữa!” Cô ta chỉ tôi nói: “Cháu đi cùng ra ngoài!”

Đêm mùa đông, tôi và La Ninh Tử chân trần đứng trên nền gạch lạnh buốt bên ngoài kí túc xá, cô giáo tức giận nói: “Đứng và suy nghĩ cho kỹ rồi về đi ngủ!” Nói xong, cô giáo quay người đi vào phòng mình, không thèm để ý đến chúng tôi nữa.

Tiếng khóc của La Ninh Tử đã nhỏ dần, một lúc sau, cậu ta rút tưd trong túi một chiếc kẹo sôcôla, lặng lẽ nhét vào tay tôi, nói: “Xin lỗi, đều tại mình cả. Đây là chiếc kẹo mình để dành từ buổi liên hoan lền trước, cho cậu đấy.”

“Cậu ăn đi.” Tôi nói, “Mình không lấy đâu.”

“Cậu nhất định phải lấy.” La Ninh Tử nói, “Cậu không lấy, mình sẽ khóc đấy.”

Tôi sợ La Ninh Tử khóc, nên vội vàng giơ tay ra nhận chiếc kẹo, bóc vỏ nhưng chợt nhận ra, kẹo sôcôla bị La ninh Tử cất giữ đã lâu nên đã tan chảy một nửa rồi, tôi nghĩ một lát rồi nhét chiếc kẹo đã được bóc vỏ vào miệng La Ninh Tử: “Thôi, cậu ăn đi.”

La Ninh Tử chậm rãi nhai kẹo, trên mặt nở một nụ cười hạnh phúc. Tôi nắm tay cậu ấy, chúng tppo cùng chung nhịp bước quay trở lại kí túc xá, nằm xuongs và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, lại là một ngày nắng tưng bừng, chỉ sau một đêm mà những bông hoa cạnh sân tập thể dục của Viện phúc lợi đã nở rộ, mùi hương thơm ngát đầy sắc xuân. Cô Chương đem đến cho tôi một bộ quần áo mới, xơ và cô ấy, còn cả Viện trưởng nữa cùng nhìn tôi mặc quần áo mới!

Xơ mỉm cười nói với tôi: “Tiểu Hoa, phải biết nghe lời, chăm chỉ học tập, thi đỗ đại học để nở mày nở mặt.”

“Nó đi Theo tôi, thi đỗ đại học không thành vấn đề.” Cô Chương ôm tôi vào lòng nói: “Đứa bé này rất thông minh, vừa nhìn là tôi đã nhận ra ngay.”

“Cần thứ gì thì hãy nói với mẹ cháu nhé.” Xơ nói, “Từ ngày hôm nay, cô Chương chính là mẹ cháu, phải rồi, mau gọi một tiếng mẹ đi.”

Nhưng tôi không tài nào mở miệng ra được.

“Đừng làm khó cháu nó.” Cô Chương nói, “Cứ phải từ từ đã.”

Chúng tôi chào Viện trưởng và xơ, đi xuyên qua mảnh sân của cô nhi viện, các bạn đang tập thể dục buổi sáng trong sân đều quay đầu nhìn chúng tôi, nét mặt và ánh mắt của họ đều khác nhau, vô cùng phức tạp. Cô giáo Chương dắt tay tôi, tay cô rất to và rất ấm, khi chugns tôi chuẩn bị lên xe thì đằng sau chợt có tiếng hét của La Ninh Tử: “Tiểu Hoa! Tiểu Hoa!” Tôi đứng lại, quay đầu lại nhìn.

La Ninh Tử cũng đứng lại, cách tôi khoảng năm, sáu mét, thở dốc, cũng không hét nữa. Tôi không kìm lòng được, liền lao đến chỗ La Ninh Tử, khi chạy đến gần, tôi rút từ trong túi ra tờ tiền mà lần trước Đồng Tiểu Lạc đưa cho tôi nhét vào tay La Ninh Tử, nói: “Cậu cầm lấy, có nó, cậu có thể mua những thứ mình thích.”

“Tiểu Hoa.” LaNinh Tử ôm chầm lấy tôi và bắt đầu khóc.

Tôi cố gắng cầm lòng, nghẹn ngào nói bên tai La Ninh Tử: “Đừng khóc, hay khóc sẽ bị người khác coi thường đấy, mình đi rồi, cậu phải tự chăm sóc bản thân, đừng có động một tí là ngất đấy. Còn nữa, cậu hãy nhớ kỹ, mình để con dao dưới gối mình, nếu ai dám bắt nạt cậu, gọi cậu là lợn ỉn, thì cậu đừng khách khí với nó, cậu nhớ kỹ chưa?!”

La Ninh Tử vừa khóc vừa gật đầu.

Nhìn thấy xơ đi từ phía sau đến, tôi vội nói thầm với La Ninh Tử: “Cất tiền cẩn thận, đừng để ai nhìn thấy.”

Xơ đi đến, tách chúng tôi ra, gật đầu với tôi, sau đó kéo La Ninh Tử đi. Khi tôi đến đây là vào lúc trời thu lá rụng, lúc ra đi là trời xuân vạn vật tốt tươi, tôi đã sống ở cô nhi viện 199 ngày, không biết La Ninh Tử có nhìn thấy trên bức tường trắng cạnh giường có 199 gạch nhỏ tôi đã dùng con dao nhỏ khắc vào hay không.

Tôi đã từng nghĩ rằng sẽ phải khắc đến tận 1099 thậm chí 10.099 cơ đấy.

Nhưng lẽ ra tôi nên nghĩ được rằng, đời người biến đổi khôn lường, ngaoif chữ “Nhẫn” con người không nên tao ra, còn nên có thêm từ “mãi mãi”.

Chẳng có gì có thể mãi mãi được.

Giống như cô Chương đã từng nói với tôi: “Từ giờ trở đi, Y Lam, chúng ta sẽ mãi mãi sống bên nhau.”

Nhưng…

Phải rồi, từ giờ trở đi, hãy gọi tôi là Y Lam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.