Sau khoảng một ngày lênh đênh trên sông Nile, đoàn người của Asisu đã
đến được Hạ Ai Cập. Ở bến thuyền có rất nhiều người đến đón cô. Họ tập
trung rất đông tạo thành một biển người. Khi thấy Asisu xuất hiện, họ
hét lớn gọi tên cô, còn ném những đóa hoa sen thơm ngát về phía cô.
Asisu vẫy tay chào và hướng về phía mọi người tươi cười. Dân chúng thấy công
chúa Asisu quyền cao chức trọng nhưng vẫn tỏ ra thân thiện với bọn họ
thì rất vui mừng, hò hét càng lúc một lớn tiếng hơn.
Lúc này, một đứa bé trai thân hình hơi gầy gò, cố gắng len lỏi qua đám người, bước
dần về phía cô. Trên tay đứa bé cầm một đóa hoa sen thơm ngát, bước đi
chập chững về phía cô. Bỗng đang đi thì hắn bị vấp ngã.
Asisu thấy thế liền chạy đến đỡ đứa bé cười nói-”Nhóc con, cẩn thận một chút.”Rồi còn dùng tay bẹo má của hắn
Đứa bé được Asisu đỡ dậy khuôn mặt trở nên đỏ ửng vì bị Asisu bẹo má, lấp
ba lấp bấp nói-”Công...công chúa Asisu...Đây...đây là hoa sen...thần mới vừa hái, xin...xin tặng cho người.”
”Thật là đẹp, cảm ơn nhóc!”- Asisu mỉm cười nhìn đứa bé.
Tướng quân Nakuto len qua đoàn người đến trước mặt Asisu, quỳ xuống hành lễ
cung kính nói-”Cung nghênh công chúa đến Hạ Ai Cập. Thần nghênh đón chậm trễ, mong công chúa thứ tội.”
Thấy tướng Nakuto quỳ xuống, tất
cả mọi người cũng thi nhau hành lễ. Asisu thấy vậy bèn nói-” Đứng lên
hết đi, Nakuto ngài công việc bề bộn, ta không trách. Ngươi mau đưa ta
đi xem Hạ Ai Cập bây giờ như thế nào đi!”
” Thần xin phục mệnh.”- Nói xong Nakuto cùng đoàn người đưa Asisu đi khảo sát Hạ Ai Cập.
Asisu vẫy tay chào tạm biệt thần dân của mình. Khi đó, đám đông người dân đã
giải tán thì Asisu còn nhìn thấy đứa bé vừa nãy vẫn đứng yên giỏi theo
cô. Dáng người hắn cũng bình thường như những người Ai Cập khác nhưng
không hiểu sao lại khiến cho Asisu có cảm giác khó quên.
_________________________________________________________
Sau khi đi tham quan hết một vòng Hạ Ai Cập thì cô thấy được rằng Hạ Ai Cập vẫn còn quá lạc hậu. Đa số người dân không biết chữ, rất nhiều người
còn nghèo đói, người dân vẫn phải uống nước bẩn.
Cô thật sự rất
tức giận nha! Rõ ràng cô đã năn nỉ Pharaong Nefermaat gửi tiền trợ cấp
đến Hạ Ai Cập mà không lí nào nơi này còn nghèo như vậy. Nhất định là có kẻ tay chân không sạch sẽ lấy của công làm của riêng đây mà. Nếu cô mà
tìm ra được kẻ đó là ai cô chắc chắn sẽ THIẾN kẻ đó sau đó cống hiến cho sự nghiệp ĐAM MỸ.
(Tg: Người ta nói “ Đàn ông tốt sợ đàn ông
xấu, đàn ông xấu sợ đàn bà dữ”, “ Thà đắc tội với tiểu nhân chứ không
được đắc tội với đàn bà.” Nhưng quan trọng nhất là không nên à mà không
là tuyệt đối không được đắc tội với mấy người phụ nữ có máu HỦ NỮ trong
người như Asisu tỷ.)
” Tướng Nakuto tại sao Thượng Ai Cập đã gửi tiền trợ cấp mà người dân vẫn nghèo khổ như vậy chứ?”- Asisu hỏi.
” Thưa công chúa, số tiền trợ cấp đúng là đã được đưa đến nhưng các quan
phụ trách phân phát nói vẫn còn không đủ cho nên họ còn đang định gửi
công văn xin thêm trợ cấp.”- Nakuto trả lời.Asisu im lặng suy nghĩ sau
đó nói-” Kai, ngươi đi điều tra cho ta, nhất định phải tra ra xem ai
ngứa tay, ngứa chân dám ăn chặn tiền trợ cấp. Trong vòng 2 ngày nhất
định phải có.”
Kai cung kính đáp-” Vâng.” Nói xong hắn như cơn gió biến mất tiêu.
Sau đó Asisu cho Nakuto trở về rồi một mình đi dạo dọc sông Nile. Trong lúc cô đang tận hưởng trời xanh, mây trắng, không khí trong lành thì cô
nghe thấy những tiếng động lạ phát ra ở khúc sông gần đó. Vì tò mò nên
Asisu sải bước tiến về phía đó.
Khi đến nơi thì cô nhìn thấy đứa
bé lúc sáng tặng cô bó hoa sen lúc này đang chới với giữa dòng sông
Nile. Cô vội nhảy xuống nước cứu đứa bé. Tài bơi lội của cô chỉ thua có
mấy vận động viên chuyên nghiệp thôi (Tg: Cái này là do bà Asisu tự
nhận, tin tức chưa được kiểm chứng, độ chân thật khoảng 40%, độ nổ
khoảng 60 %.) cho nên cô có thể dễ dàng cứu được đứa bé.
Sau khi
đưa đứa bé lên bờ, cô hỏi-” Nhóc con, sau lại bơi ra giữa sông vậy hả?
Có biết là nguy hiểm lắm không?”- Nói xong còn dùng ngón tay trỏ chọt
chọt vào trán của đứa bé.
Đứa bé cuối đầu, đôi mắt len lén nhìn
Asisu, bàn tay xòe ra, bên trong là một đóa hoa sen rất đẹp. Asisu nhìn
đóa hoa rồi nhìn đứa bé, sau đó hỏi-” Là tặng ta ư?”
Đứa bé gật đầu.
” Bơi ra sông để hái nó à?”- Asisu tiếp tục hỏi.
Đứa bé tiếp tục máy móc gật đầu.
Asisu nhìn đứa bé, gương mặt nở một nụ cười ấm áp mà trước giờ hiếm thấy. Cô
ôm chặt đứa bé vào lòng ( Tg: Anh Men mà ở đây thì ăn dấm chua đã đời
luôn.) nói-” Sao lại có người ngốc như thế chứ! Nhóc có biết là nguy
hiểm lắm không? Nhóc là ai? Ba mẹ nhóc đâu? Sau lại ở một mình ở đây?”
Đứa bé thấy công chúa Asisu ôm mình thì giật mình, lần đầu tiên có người ôm hắn, cho hắn cảm giác ấm áp mà người này lại chính là công chúa Asisu
mà hắn ngưỡng mộ nữa chứ. Hắn lắp ba, lắp bắp trả lời-” Thần là Rusta
trẻ mồ côi. Thần nghe mọi người ở chợ nói công chúa đã làm rất nhiều
việc cho Ai Cập, công chúa rất tốt, thần rất ngưỡng mộ công chúa. Những
đóa hoa lúc sáng bị héo không còn đẹp nên thần mới định hái lại một số
đóa hoa khác để dâng lên cho người.”
Asisu nghe thấy câu trả lời
của đứa bé thì rất ngạc nhiên sau lại phi thường cao hứng. Thật không
ngờ cô là Idol của một cậu nhóc đáng yêu như vậy nha.
Asisu nói-” Rusta, nhóc có muốn ở cùng ta không?”
” Sao ạ!”- Rusta không hiểu hỏi lại.
”Ta muốn nhóc đến cung điện ở cùng ta, có đồng ý khống?”-Asisu hỏi lại.
”Có ạ!”- Rusta lớn tiếng trả lời, mặt vui như mới nhặt được tiền.
Thế là Asisu đưa Rusta trở về cung, giao cho Ari chăm sóc và nhờ tướng
Nakuto dạy võ. Asisu muốn Rusta phải thật mạnh mẽ, để có thể tự bảo vệ
cho mình.
______________________________________________________________
Sáng hôm sau, khi Asisu và Rusta đang ở hoa viên. Rusta thì đang tập võ còn
Asisu thì đang nhâm nhi những quả nho ngọt lịm vừa xem tấu sớ.( Tg: Chị, cho em mấy trái đi.* ánh mắt cún con* nhìn Asisu. Asisu buôn lời phủ
phàng: Mấy chương trước ngươi dám dìm hàng ta. Không cho. Tg:* khóc
không ra nước mắt* Thiên ơi! Con đã tạo nghiệt gì.*ánh mắt âm hiểm nhìn
Asisu*, * nói thầm* Dám không cho ta ăn, ta sẽ còn dìm ngươi dài dài. Ta dìm chết ngươi, dìm chết ngươi.)
Quay lại chủ đề, lúc này Kai đi đến cạnh Asisu đưa ra một tấu sớ. Asisu cầm lấy đọc, càng đọc, mặt Asisu
càng đen, chân mày nhíu chặt có thể kẹp chết một con ruồi. (Tg: Anh Kai, đó là gì vậy? Kai nhìn Tg bằng ánh mắt khinh bỉ: Đồ nhiều chuyện. Tg ăn chửi tập 2. Số quá nhọ.)
” Kai, ngươi mau truyền các đại thần vào cung, nói ta có chuyện cần bàn.”- Asisu sau khi đọc xong nói.
” Vâng ạ!”- Kai trả lời, rồi biến mất như một cơn gió.
Asisu quay người nói Rusta-” Đệ tiếp tục luyện đi, ta có chút chuyện phải
làm.” Rusta cười đáp-” Ừm, đệ biết rồi.” Asisu quay sang nói với Ari-”
Ari, mau chuẩn bị, ta phải lên triều.” Nói xong xoay người bỏ đi.
_________________________________________________________________
Công suất làm việc của Kai quả nhiên là tốt nha. Chưa đầy một tiếng thì tất
cả các quan lại đã có mặt đông đủ. Mọi người đều hướng mắt nhìn về phía
Asisu, còn Asisu thì ngồi im bất động không chịu lên tiếng. Nhiệt độ của đại điện lúc này là con số âm. ( Tg: Chắc mát lắm.)
Lúc này có
một vị đại thần vì không chịu nổi sức ép này nên bạo gan lên tiếng-”
Không biết công chúa gọi chúng thần đến là có việc chi sai bảo.”
Asisu lạnh giọng nói-” Các ngươi còn dám nói. Thân là quan, hưởng bổng lộc
của triều đình vậy mà lại dám làm những chuyện đại nghịch bất đạo. Các
ngươi chán sống rồi hả?” Nói xong Asisu còn đập bàn một cái rõ to làm
cho quan trong triều khiếp sợ nhưng chỉ có cô mới biết lúc này cô thật
sự muốn hét lên-” Mẹ kiếp! Đau chết ta rồi! Biết vậy không làm màu đập
bàn rồi. Hu hu hu.”
(Tg: Này thì mã( ngựa).)
” Chúng thần thật sự không hiểu người đang nói gì ạ!”- Một vị quan đáp.
” Ta hỏi các ngươi vì sao tiền trợ cấp của Thượng Ai Cập gửi về lại không cánh mà bay? Các ngươi nên có câu trả lời hợp lí rốt cuộc là tại sao?”- Asisu nói.
Lúc này một số vị quan đã bắt đầu sợ hãi, mồ hôi nhễ nhại trên trán.
Asisu nói tiếp-” Ta cho các ngươi một cơ hội, ai chịu nhận tội ta sẽ giảm tội. Hãy nghĩ cho kĩ, sẽ không có cơ hội thứ hai đâu.”
Không gian bốn bề yên tĩnh, bỗng lúc này vị quan tứ phẩm- Koku quỳ rạp xuống
đất dập đầu-” Công chúa tha tội, thần biết sai rồi.”
Asisu nhìn Koku, nhìn bọn đại thần rồi nói-”Cơ hội đã hết. Các ngươi làm ta quá thất vọng. Kai! Đọc lên đi.”
Kai nhận lệnh, lấy ra bản tấu sớ, giọng lãnh lót đọc
” Đại thần Gigo, biển thủ 100 lạng vàng.
Đại thần Taiki, tráo đổi 200 bao gạo thành gạo mốc.
Đại thần Hita, ăn chặn tiền xây máy lọc nước.
........................”
Từng người, từng tội được đọc lên. Hơn 2/3 số quan lại đều biển thủ của
công. Tất cả họ lúc này đang hoang mang cực độ, dập đầu nhận tội với
Asisu-” Xin công chúa tha tội. Chúng thần biết lỗi rồi, sẽ không có lần
sau.”
Asisu cười đáp_” Biết lỗi rồi sao? Thôi được, ta sẽ không trách phạt các ngươi....”
Nghe thấy lời nói của Asisu, các quan như trút bỏ gánh nặng chuẩn bị đứng
dậy tạ ơn thì Asisu nói tiếp-” Chỉ phạt thật nặng thôi. Nakuto, nghe
lệnh. Phế chức quan của Koku, bắt hắn trả lại gấp đôi những thứ đã lấy,
còn những người khác, tịch thu toàn bộ gia sản, toàn gia bị biếm làm nô
lệ, đuổi khỏi Giza. Tất cả bọn họ đánh 100 trượng.”
Mọi người nghe xong hóa đá.
Nakuto nhận mệnh-” Thần tuân chỉ.”
Lúc này đại thần Gigo lên tiếng-” Công chúa người không thể làm như vậy.
Người đuồi chúng ta sẽ không ai chăm lo cho Hạ Ai Cập. Với lại người
phân xử như vậy là không công bằng, tại sao lại phạt Koku nhẹ hơn chứ.”
Asisu nhìn hắn nói-” Gigo, ngươi nên nhớ, ngươi là vì Ai Cập mà tồn tại chứ
không phải Ai Cập tồn tại vì ngươi. Các ngươi chăm lo cho người dân như
vậy thì thà không có còn hơn. Ngươi yên tâm đi người tài của Ai Cập rất
nhiều, tùy tiện chọn ra một người cũng ăn đứt được tên phế thải nhà
ngươi.
Còn về Koku, bởi vỉ hắn chịu nhận tội còn các ngươi, các
ngươi tưởng ta sợ các ngươi sao? Các ngươi nghĩ có thể một tay che trời
sao? Nực cười.
Kai, ngươi đem đại thần Gigo đến cái thanh lâu
nào đấy, nói với họ ta muốn Gigo trở thành nam kĩ giúp họ có thêm thu
nhập. Nhớ nhắc họ mỗi ngày phải kiếm đủ cho hắn 20 khách. Nói cho họ
biết Gigo là tham quan ăn chặn của dân, họ sẽ chăm sóc hắn chu đáo.”
(Tg: Ở Giza mà cũng có quán *vịt* hay sao vậy? Asisu trả lời: Có, ta đã thấy một lần rồi.
Cả điện nghe xong tĩnh lặng như tờ. Kai là người đầu tiên thức tỉnh, lập
tức thi hành nhiệm vụ. Những người phạm tội cũng được kéo đi nhanh
chóng.
Những người còn lại trong điện nhìn Asisu bằng ánh mắt tôn sùng, kính trọng, nể phục và ghê sợ. Họ tự nhủ với lòng sẽ làm một vị
quan tốt để không bị Asisu xử phạt.
Còn Asisu thì lúc này đang rất mãn nguyện vì cuối cùng cũng xử được mấy tên tham quan đáng chết.
DÁM ĂN CHẶN TIỀN CỦA BÀ, ĐÚNG LÀ CHÚNG BÂY CHÁN SỐNG MÀ!