Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 190: Chương 190: Chẳng có một ai bình thường




“Quân ca, chiên xong chưa?”

“Chưa, đệ có ăn đâu mà hối làm cái gì?”

“Chiên nhanh đi Quân ca. Đệ khổ quá.”

“Có cút ra đằng kia không? Bớt ám ta cái.”

“Làm thêm cái bếp nữa, để đệ chiên phụ ca cho.”

“Đan Đan!!”

“Bép!”

“Có đi ra tiếp khách không? Người ta bỏ đi bây giờ?”

Yên Nhược Đan tát một phát rõ đau vào mông Đại Cathay. Bị ức hiếp, Đại Cathay đành lủi thủi đi về chỗ ngồi, bên trái là Lilian đang ăn cá viên chiên một cách cuồng bạo nhất có thể, bên phải là Morgan Selina ăn cá viên một cách chậm rãi, vừa ăn vừa say mê ngắm hắn.

Đến mức nước miếng của nàng chảy ròng ra cả tay của Đại Cathay khiến cho hắn bị dọa bật nảy lên. Không có một ai bình thường ở bên cạnh hắn lúc này sao? Chết mất, tại sao cái con điên Lilian lại ngồi cạnh hắn, còn hắn lại phải ngồi đây để cho Morgan Selina ngắm hắn? Đây không phải tiệm bia ôm đâu, à không, không phải là tiệm cá viên ôm.

“Khụ... phụt!! Lưu Béo, Lưu Béo nhìn bên kia kìa.” – Huyết Phong nhìn Đại Cathay nhịn cười không nổi, bèn vỗ vai Lưu Béo.

Có điều Lưu Béo không quan tâm mấy, hắn đang tập trung quan sát vũ khí chiến đấu của các thí sinh bên dưới. Không kéo được đồng mình, Huyết Phong đành chạy qua bên cạnh Long Nguyên Giáp, cả hai vừa cụng ly vừa cười ha hả. Càng như thế, mặt mũi Đại Cathay càng đen lại.

Đúng là Đại Cathay rất vui vì kiếp này hắn có một gương mặt cực kì đẹp trai, nhưng mà làm ơn, có ai đó bình thường ở đây được không? Cái con tiểu thư tóc vàng kia tại sao nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống thế không biết?

“Ca ca, làm Mạo Hiểm Giả có cực không?” – Morgan Selina chống cằm hỏi Đại Cathay.

“Sao ca ca không trả lời ta? Haizz... thôi không ăn nữa. Tiểu mỹ nữ, tính...”

“Bép!”

Morgan Selina còn chưa nói xong, Yên Nhược Đan bất thình lình xuất hiện sau lưng Đại Cathay vỗ một phát rõ đau lên người hắn.

“Không cực chút nào.” – Đại Cathay đổ mồ hôi hột, vội nói.

Cuộc đời này, chưa bao giờ Đại Cathay nghĩ đến viễn cảnh mình sẽ phải bán thân để kiếm chút tiền. Uất ức không thể nói nên lời, nhưng vẫn phải ngậm đắng nuốt cay. Cũng may là cái con tóc vàng kia nhìn mặt mũi tròn vuông trông cũng được, nếu là một bà cô ba vòng bằng nhau chắc hắn tự sát mất.

“Có số hưởng đúng là không biết hưởng.” – Long Nguyên Giáp ngồi bên cạnh Ma Tùng Quân cười phì lên nói.

“Ta thấy có chút gì đó không đúng ở con bé kia, không chỉ đơn giản là tiếp cận Đại Cathay như vậy đâu đúng không?” – Ma Tùng Quân nhìn Long Nguyên Giáp nói.

“Quân ca quả thật biết nhìn người. Đúng như ca nghĩ, Morgan Selina là ái nữ nhà Morgan, con bé này có sở thích rất là kì lạ. Luôn câu dẫn đàn ông, nhưng chỉ toàn những tên kì dị, một là dị tật, hai là các bé nhỏ chưa trưởng thành, ba là loại như Đại Cathay. Đẹp trai nhưng lại cực kì ghét đàn bà.” – Long Nguyên Giáp cười đáp.

“Hử? Vậy nghĩa là con bé đó cho rằng Đại Cathay đồng tính nên mới tiếp cận nó?” – Ma Tùng Quân ngạc nhiên hỏi.

“Có thể là như vậy.” – Long Nguyên Giáp cười phá lên.

“Nhưng vấn đề không phải nằm ở chỗ đó. Vấn đề nằm ở chỗ nàng ta, bất cứ người đàn ông nào tiếp xúc với Morgan Selina đều là vì sắc đẹp và tiền tài. Những kẻ đó thường xuất hiện bên cạnh Morgan Selina chừng vài tháng rồi tự dưng chết đi theo nhiều lý do khác nhau, lúc thì bạo bệnh, lúc thì bị kẻ khác ám sát, lúc thì đi thám hiểm bị Ma thú tấn công, đủ mọi loại lý do. Đệ vẫn chưa rõ mục đích thật sự của nàng ta, đây có thể là bí mật của gia tộc Morgan, rất khó để biết sự thật.”

Cười xong, Long Nguyên Giáp nhỏ giọng nói với Đại Cathay.

“À, là một cô nương thiếu tình thương. Kể ra cũng tội, chắc sẽ bám Đại Cathay của chúng ta dài dài đây. Nhưng gia tộc của nàng ta là gia tộc như thế nào? Có đối đầu với Long gia nhà đệ không?” – Ma Tùng Quân hỏi.

Được Long Nguyên Giáp kể ra, Ma Tùng Quân mới biết được cha của Morgan Selina là một Công Tước, có diện tích lãnh địa khá lớn, nhưng vẫn thua diện tích lãnh địa của Long Nguyên Đức. Long Nguyên Đức cũng là một Công Tước, nhưng nắm trong tay quyền lực và diện tích lãnh địa lớn hơn rất nhiều.

Đế quốc có tổng cộng mười Công Tước, Công Tước Morgan là nằm trong số đó. Nhưng chỉ có Long Nguyên Đức và ba người khác là có quyền lực và địa vị thậm chí còn ngang bằng cả một Đại Công Tước. Bất quá cũng không thể coi thường gia tộc cùa Morgan, do lãnh địa của nhà Morgan không nằm trong khu vực của Long gia nên cả hai nhà thường không qua lại gì với nhau mấy.

Tuy nhiên lãnh địa của Morgan lại nằm ở miền Bắc, gần với Đế Đô, tài lực có thể nói không thua kém Long gia một chút nào. Có điều con cháu nhà này hay phá tiền phá của, không biết cái gì gọi là tu chí làm ăn. Không sớm thì muộn, Morgan cũng sụp đổ nếu như cứ theo cái đà này. Các con của Công Tước Morgan, ai cũng kì kì quái quái hệt như Morgan Selina vậy.

“Nếu không có hiềm khích gì thì cứ mặc Đại Cathay. Dù sao thằng này cũng bất tử.” – Ma Tùng Quân cười nói.

“Chậc, Quân ca có tàn nhẫn với Đại đệ như vậy không? Nhìn vẻ mặt kia trông chẳng biết hưởng thụ cái gì cả, chẳng bù cho ta.” – Long Nguyên Giáp cười ha hả nói.

“Tiêu Hoa muội, ngươi vứt đi đâu? Lại tính tò te với con khác nữa à?” – Ma Tùng Quân híp mắt lại nói.

Long Nguyên Giáp giật bắn người một cái, hắn giả ngu giả ngơ châm một điếu thuốc rồi lơ Ma Tùng Quân luôn. Thấy thế Ma Tùng Quân cũng không chọt Long Nguyên Giáp thêm làm gì.

Bất quá Ma Tùng Quân vẫn chưa biết được lý do tại sao Morgan Selina lại bám lấy Đại Cathay? Theo cảm giác của hắn, không chỉ đơn giản là có sở thích quái gở được. Nhất định là có vấn đề, Long Nguyên Giáp không muốn nói cho hắn, hoặc chính bản thân Long Nguyên Giáp cũng không rõ. Ma Tùng Quân nghiêng về vế sau hơn một chút.

Trận đấu kéo đến tận tối, Ma Tùng Quân cũng chẳng buồn xem làm gì, hắn về bán hủ tiếu còn hay hơn. Cá viên hôm nay đã bán hết từ sớm, một phần là nhờ công lao của Đại Cathay. Bất quá hắn quên là toàn bộ cư dân trong thành đều tập trung ở đấu trường, thế là lại hắn vác đồ nghề đến đấu trường bán hủ tiếu tại chỗ.

Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết được một phen chạy bàn khắp cả đấu trường, Long Hân Nghiên cũng tham gia làm phục vụ khiến cho Long Nguyên Đức giận đỏ mặt. Lão ta không nói được cháu của mình, nên đành dặn gia nhân trong nhà làm phục vụ bưng bê cho quán hủ tiếu.

...

“Đại ca, chúng ta thắng rồi. Ha ha ha, ngươi đúng là quái vật. Ta không ngờ ngươi mạnh như vậy, một mình có thể đánh bại được cả hai Ma Pháp Sư Trung cấp đỉnh phong. Đại ca, xin hãy nhận của Tí đệ một lạy.”

“Tên mặt chuột này ở đâu ra vậy? Đừng có động vào phu quân của lão nương. Cút ra, ngươi thiếu tiền đúng không? Đây, cho ngươi. Đi ra chỗ khác đi.”

“Tiền... ah, không được. Đại ca, nhận của tiểu đệ một lạy.”

“Này, mấy người yên tĩnh có được không?” – Ma Tùng Quân nhíu mày nói.

Ban nãy, Tí Hai Ngón vừa mới tỉnh dậy thì biết được tin rằng mình đã lọt vào vòng trong. Một hạ nhân của Long gia giải thích toàn bộ quá trình cho hắn, khiến cho hắn bái phục Đại Cathay sát đất. Cây đại thụ lớn thế này, nhất định phải ôm đùi, bằng mọi giá phải ôm đùi cho bằng được.

Bất quá cây đại thụ đó lại có một đại mỹ nữ lắm tiền nhiều của ngăn chặn hắn. Mặc dù có quăng cho hắn rất nhiều tiền, nhưng hắn là một kẻ nhìn xa trông rộng, không thể bị cái lợi trước mắt làm mù quáng được. Có điều tiền đưa thì vẫn lấy, chỉ không làm theo là xong.

Kết quả hắn khiến cho Morgan Selina giận sôi máu, định bay lên đánh hắn thì bị Ma Tùng Quân quát một tiếng. Thế là cả một đám ngồi im thin thít không ai dám nói câu nào. Ma Tùng Quân là huynh đệ thân thích của Long Nguyên Giáp, gia chủ tương lai của Long gia.

Hắn lại còn là đội trưởng của Đại Cathay, lại là người nấu ăn ở đây. Đừng nói là hắn mạnh yếu thế nào không biết, chỉ biết là Đại Cathay rất ghét ai động đến Ma Tùng Quân. Cả ngày ngồi bám dính lấy Đại Cathay, Morgan Selina dùng mọi cách để lôi kéo Đại Cathay về làm việc cho mình nhưng không được.

Có lần nàng lỡ mồm nói Ma Tùng Quân cho hắn cái gì, nàng cho lại gấp mười lần. Chỉ một câu nói đó, còn chưa xúc phạm đến Ma Tùng Quân đã bị ánh mắt đằng đằng sát khí của Đại Cathay nhìn lấy.

Lúc này hai mắt Tí Hai Ngón sáng lên, hai lao thẳng về phía Ma Tùng Quân hòng ôm đùi hắn. Nhưng còn chưa kịp lao tới gần đã bị Huyết Phong đánh văng đi.

“Bốp!!”

Một đấm thẳng mặt, đấm Tí Hai Ngón quay ngược trở về điểm xuất phát.

“Ngươi làm gì vậy?” – Huyết Phong nhíu mày hỏi.

“Ta... ta chỉ muốn vào nhóm.” – Tí Hai Ngón ôm cái mũi chảy máu, bi thương nói.

“Hả, ca ca mặt chuột. Ngươi muốn vào làm gì?” – Yên Nhược Đan đang đợi Ma Tùng Quân làm hủ tiếu, con bé đi đến trước mặt Tí Hai Ngón, chống nạnh nói.

“Để làm Mạo Hiểm Giả vĩ đại nhất.” – Tí Hai Ngón quẹt máu trên mũi, hất mặt lên trời nói.

“Vậy không chung chí hướng rồi, tìm đội Mạo Hiểm Giả khác đi ha.” – Yên Nhược Đan bĩu môi.

“Không, đừng, cái gì ta cũng làm. Cho ta vào nhóm đi mà.” – Tí Hai Ngón lập tức làm mặt khóc, mếu máo nói.

“Thật không?” – Yên Nhược Đan nở nụ cười không mấy thân thiện.

Nụ cười đấy khiến cho Tí Hai Ngón lẫn Đại Cathay nổi cả gai óc. Một hồi sau, Tí Hai Ngón ngồi bên cạnh mấy chục chồng bát cao đến cổ của hắn. Hắn phải rửa tất cả mấy cái bát này, bể một cái thì hắn phải đền một đồng bạc, rửa xong hắn sẽ được xem xét có thể vào nhóm hay không.

Đây là khảo nghiệm gì đó dành cho hắn, hắn hỏi Ma Tùng Quân có phải là khảo nghiệm thật không. Ma Tùng Quân không nói gì, những người còn lại trong nhóm thì gật đầu bảo đúng, ai trước khi vào nhóm cũng phải rửa chén qua một lần.

...

“Quân ca, ngươi có định thu hắn không? Nếu không thì để Hắc Long Giả thu hắn. Sức mạnh của hắn rất phù hợp làm việc trong Hắc Long Giả. Có điều hắn đi theo Đại Cathay sẽ giúp khả năng của hắn được phát huy tốt hơn.”

Long Nguyên Giáp vừa ăn hủ tiếu vừa nói với Ma Tùng Quân.

“Ta không quan ngại vấn đề đó, quan trọng là nhân phẩm. Thằng này hay ăn cắp quá, đệ có cách nào trị được không?” – Ma Tùng Quân hỏi.

“Cái này đơn giản. Để cho đệ.” – Long Nguyên Giáp nở một nụ cười đầy âm mưu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.