Cầu thang ở tầng 7 không biết dài bao nhiêu, bọn họ đi bộ nửa ngày rồi mà vẫn chưa xuống tới nơi. Chưa có dấu hiệu bị lọt vào bẫy, có khi là nó dài thật. Bất quá Long Nguyên Giáp lại cảm thấy không an tâm về vấn đề an toàn nếu cứ tiếp tục thế này, nên bèn nói với Huyết Phong:
“Phong đệ, thương thế vẫn chưa khỏi hẳn, hay đệ quay lại đi?”
“Giáp ca, đệ biết ca lo lắng cho đệ. Đệ nói rồi, môn võ đệ học sẽ hấp thu Dương khí cho đệ, nên đệ mới cần phải tham gia.” – Huyết Phong thở dài nói.
Một phần lý do hắn được Ma Tùng Quân chấp nhận tham gia tiếp chuyến thám hiểm này cũng là vì câu nói trên. Không chỉ lời nói của Huyết Phong, mà còn cả dữ liệu Phiền Bỏ Mẹ phân tích ra. Quả thật việc tiếp tục dùng Thập Nhị Huyền Môn Công sẽ giúp linh hồn của Huyết Phong hồi phục nhanh hơn.
Thập Nhị Huyền Môn Công chẳng những giúp Huyết Phong hấp thu Dương khí, mà còn giúp linh hồn đang bất ổn của hắn thích nghi lại với thể xác vốn là một thể. Nhưng Ma Tùng Quân vẫn không ngừng lo lắng, vẻ mặt cố chấp sống chết muốn xông vào của Huyết Phong khiến hắn chẳng biết nói sao.
Hai lần suýt chết chưa sợ, Ma Tùng Quân cũng không còn cách nào khác. Nó đã quyết tâm như thế, dù có cấm nó nó cũng sẽ xuống. Vì bản thân nó đang mặc cảm bản thân vô dụng, nên nó luôn muốn chứng minh là bản thân hữu dụng. Cách làm ngu ngốc này, nếu xử lý không khéo sẽ để lại tai họa rất lớn.
Ở cái tuổi của Huyết Phong, Ma Tùng Quân từng trải qua rồi. Hiếu thắng, ngu ngốc, thiếu thận trọng. Thay vì cấm cản nó, Ma Tùng Quân đồng ý cho Huyết Phong đi theo, tất nhiên phải dùng điện thoại để Phiền Bỏ Mẹ theo dõi. Nếu có chuyện gì hắn còn kịp thời đối phó. Thà biết Huyết Phong làm gì theo cách này còn hơn để nó tự đâm đầu vào chỗ chết mà mình không hề hay biết.
Cách hiệu quả nhất để giải quyết mấy đứa trẻ trong tuổi trưởng thành là để nó ăn hành thật nhiều. Ma Tùng Quân tin rằng, cái loại chết hụt tận hai lần như Huyết Phong, mạng chắc chắn rất cao.
“Không sao đâu Giáp đệ, hai lần chết hụt vẫn chưa thấm được vào đầu thì có nói thêm cũng vô dụng. Từ giờ mạng nó sẽ do nó chịu trách nhiệm, nó có chết cũng không liên quan đến đệ.” – Ma Tùng Quân nhìn chằm chằm Huyết Phong nói.
“Quân ca yên tâm, chỉ cần có nguy hiểm, đệ sẽ chạy. Tránh chiến đấu hết mức có thể.” – Huyết Phong nghiêm túc nói. Hắn biết hành động của mình là ương bướng, nhưng nếu hắn bỏ chạy ngay lúc này, hắn sẽ là thằng hèn.
Vì được Ma Tùng Quân cưu mang, Huyết Phong từ lâu đã xem hắn như ca ca của mình. Với cái đầu còn non nớt, Huyết Phong không nghĩ nhiều được. Mẹ hắn đã từng dặn, là đàn ông thì không được hèn nhát. Nếu chọn ở lại tầng 6, Huyết Phong sẽ mặc cảm cho rằng mình hèn nhát.
Đã từng trải qua độ tuổi của Huyết Phong, Ma Tùng Quân hiểu rõ. Hắn và Long Nguyên Giáp đã khuyên, nhưng đều không được. Nếu đã không được thì cứ để trải nghiệm, trải nghiệm chính là bài học đắt giá nhất, nó vượt xa tất cả lời nói từng vang lên.
Nghe Ma Tùng Quân nói thế, Long Nguyên Giáp cũng đành gật đầu. Đúng là hắn và Ma Tùng Quân đã từng ở độ tuổi của Huyết Phong nên hiểu rõ trường hợp của Huyết Phong hiện tại. Họ đã từng là một thằng nhóc, nhưng một thằng nhóc lại chưa từng là người lớn.
“Được vậy thì tốt. Đặt an toàn bản thân lên hàng đầu.” - Long Nguyên Giáp lắc đầu không nói nữa.
Nhìn thái độ thiếu tin tưởng hai người bọn họ, càng khiến cho Huyết Phong muốn đi theo, bất quá có nguy hiểm chắc chắn hắn sẽ chạy, thay vì chiến đấu và mang đến rắc rối không cần thiết như trước nữa..
Chẳng ai có thể nói trước được điều gì, ngay thời điểm Huyết Phong bước xuống thêm một bước nữa, hắn đã biến mất tại chỗ trước mặt Ma Tùng Quân.
“Lại nữa rồi...” – Ma Tùng Quân thở dài.
“Chậc, Quân ca. Ta cũng đi trước đây.”
Kịch một tiếng, Long Nguyên Giáp cười khổ nhấc chân lên, hắn biến mất ngay sau đó. Để lại một mình Ma Tùng Quân ôm mặt than thở.
Hắn cũng không ngoại lệ, cầu thang dưới chân cứ thế biến mất. Ma Tùng Quân được chơi trò chơi cảm giác mạnh, đó là rơi tự do.
Hay thật, hai tên kia thì trông như được dịch chuyển, còn hắn bị cho rơi tự do. Chẳng màn đến nguy hiểm hay không, Ma Tùng Quân sớm đã khoác cái ba lô dù trên người, có thể sẵn sàng bung ra bất cứ lúc nào.
[Không thể tính toán độ cao!]
“Cái gì?”
[Hệ thống vẫn chưa tìm thấy mặt đất, có thể túc chủ sẽ bị dịch chuyển đi trong quá trình rơi. Để cho an toàn, túc chủ nên bung dù ngay bây giờ để hãm lại tốc độ rơi.]
“Ờ!”
Thế là Ma Tùng Quân bung dù thật. Nhưng đó là quyết định sai lầm nhất của đời hắn. Vạn sự không hề như lời Phiền Bỏ Mẹ nói.
Một ngày sau.
“Này, nách tao mất cảm giác rồi đấy. Mày vẫn chắc chắn là không có mặt đất đúng không?”
Suốt một ngày này, hắn ăn uống và vệ sinh cá nhân trên không trung. Thứ khiến hắn thấy bất tiện nhất là cái dù sau lưng, làm cho nách của hắn đau âm ỉ cả ngày nay. Hắn không thể nào tin được bản thân mình đã lơ lửng trên không suốt một ngày.
Hắn cảm giác thời gian cứ như ngưng đọng lại vậy, mặc dù hắn vẫn đang rơi, vẫn cảm nhận được gió từ dưới dội lên trên. Mà Phiền Bỏ Mẹ không hề tìm ra được mặt đất sâu cạn bao nhiêu, trong khi đã cử robot đi thám thính từ lâu.
Không chỉ một mình hắn bị, Huyết Phong và Long Nguyên Giáp cũng thế. Ít ra hắn vẫn nắm được tình hình của hai người đó. Huyết Phong thì lạc vào một chiều không gian toàn là cây cỏ, hắn đang lạc và chưa tìm thấy đường ra.
Long Nguyên Giáp cũng không khá hơn là bao, thậm chí có thể nói là thảm, bởi hắn xuất hiện trong hoang mạc với những cơn gió nóng rát phà vào mặt. Cũng may cả hắn vẫn đem theo lương khô và chia cho Huyết Phong một nửa trước đó để đề phòng cả nhóm bị tách ra. Nước thì có ma tinh thạch cung cấp nên tạm thời vẫn chưa chết đói, chết khát được.
Nói chung hiện tại đúng là tình hình vẫn ổn, nhưng cứ kéo dài thế này thì không hay. Khi Long Nguyên Giáp và Huyết Phong hết lương thực, đó mới là vấn đề. Ma Tùng Quân là kẻ tích trữ đồ ăn trong người nhiều nhất, Long Nguyên Giáp có ít lương khô đều chia cho Huyết Phong cả rồi.
Theo tính toán của Phiền Bỏ Mẹ, số lương khô đó chỉ có thể chịu được ba bốn ngày là cùng. Long Nguyên Giáp cũng bất cẩn, vì nghĩ đi theo Ma Tùng Quân không chết đói nên hắn không chuẩn bị lương khô quá nhiều cho chuyến đi này.
“Ê, tao giao cả mạng sống của cả nhóm cho mày đấy Phiền Bỏ Mẹ. Làm việc hiệu quả một chút đi. Tao mà hẹo là không ai trả nợ đâu.” – Ma Tùng Quân nói.
[Túc chủ cô đơn đúng không, ngày hôm nay túc chủ nói nhiều lắm.]
“Mày cũng có tư cách phản ánh tao nói nhiều à?”
Quả thật, Ma Tùng Quân đang kiếm chuyện để nói, nếu không nói, hắn sẽ phát điên lên mất. Không gian tứ bề đều là bóng đen vô tận. Hắn thì rơi được một ngày rồi, đến cả hắn cũng có thể cảm nhận được có người đang nhìn chằm chằm lấy mình.
[Theo tính toán của hệ thống, chiều không gian này hơi khác lạ. Phiền Bỏ Mẹ sắp tiến vào chế độ tập trung, tất cả các tính năng như trò chuyện, hướng dẫn Phiền Bỏ Mẹ sẽ giao cho hệ thống. Quá trình có thể sẽ mất hơn một ngày hoặc lâu hơn, túc chủ đừng nhớ Phiền Bỏ Mẹ quá nhé.]
Đột nhiên Phiền Bỏ Mẹ nói nguyên một lèo rồi cứ thế im bặt, khiến cho Ma Tùng Quân ngớ người không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Liên lạc với Long Nguyên Giáp và Huyết Phong có được không hệ thống?”
[Có thể!]
Sau đó hệ thống kết nối máy với hai người kia. Ma Tùng Quân dặn họ cẩn thận, có thể một ngày nữa sẽ thoát ra được. Báo tin xong, Ma Tùng Quân suy nghĩ xem mình sẽ làm gì tiếp theo. Không có Phiền Bỏ Mẹ, hệ thống chỉ nói chuyện với hắn bằng những dòng chữ.
Một ngày thế này trôi qua cực kì lâu, cảm giác tù túng như bị cầm tù vậy. Đã thế còn đau nách nữa. Suy nghĩ một hồi hắn lục tìm trong kho đồ, vô tình thấy được mấy cục sạc dự phòng từ đời nảo đời nao.
“Mấy cục sạc dự phòng này còn dùng được không nhỉ?”
Ma Tùng Quân lấy mấy cục sạc dự phòng ra, đã lâu rồi hắn không dùng đến chúng. Chẳng mấy khi hắn rời khỏi xe của mình, thế là hắn bắt đầu cầm điện thoại để xem hài nhảm. Xem đến lúc đói thì nấu gói mì ăn tạm, rồi lại tiếp tục xem. Hết pin thì sạc, sạc hết mấy cục pin dự phòng, Ma Tùng Quân nhìn thời gian.
Bây giờ đã là ngày thứ ba rồi, hệ thống vẫn chưa tìm được mặt đất. Lần báo cáo gần nhất của Phiền Bỏ Mẹ là ngày hôm kia. Không gian trở nên yên tĩnh, sau lần sạc đầy, hắn không dùng điện thoại nữa mà để dành pin liên lạc với hai người Long Nguyên Giáp.
[Đinh!]
[Phiền Bỏ Mẹ đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.]
“Vào vấn đề chính đi, thoát ra đây kiểu gì?” – Ma Tùng Quân nói.
[Nơi đây được Phiền Bỏ Mẹ tạm gọi là ‘Thời không kiểm soát’. Những gì đang diễn ra xung quanh túc chủ không phải là ảo cảnh, nó là thật, nhưng cũng là ảo. Thực tế túc chủ, Huyết Phong và Long Nguyên Giáp vẫn đứng ở trên cầu thang.]
“Nếu không phải ảo giác, vậy tại sao chân tao không chạm đất? Bụng tao vẫn thấy đói?”
[Thời không kiểm soát đã kiểm soát môi trường xung quanh túc chủ trong phạm vi một phân. Tất cả những gì thuộc về túc chủ đều bị kiểm soát, kể cả cơ thể của túc chủ. Hệ thống cũng bị kiểm soát một phần, nhưng hiện tại đã bị Phiền Bỏ Mẹ giải mã được.]
[Để có thể thoát ra được, túc chủ cần sử dụng sức mạnh vượt qua vật chất đang thao túng xung quanh túc chủ là có thể thoát ra. Vật chất bị thao túng ở cấp độ thấp, chỉ cần một chiêu Phách Không Thần Quyền là túc chủ có thể thoát được.]
“Dễ vậy ư?” – Ma Tùng Quân ngạc nhiên.