“Huyết Phong, ta có việc giao cho đệ.” – Ma Tùng Quân gọi Huyết Phong lên xe nói.
“Chuyện gì vậy ca?”. Truyện Teen Hay
Nhìn sắc mặt nghiêm trọng của Ma Tùng Quân, Huyết Phong nuốt ngụm nước bọt hỏi.
“Bình tĩnh mà nghe đây, chuyện này chỉ ca và đệ biết. Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết đang bị nhắm đến bởi Hội Huyết Nhẫn. Chúng định bắt cóc hai đứa nhỏ về để đào tạo trở thành sát thủ. Ta đã tìm ra chỗ ở của bọn chúng. Bây giờ ta cần đệ ban đêm lẻn vào đó tập kích chúng, không tham chiến quá sâu, chỉ cần để chúng lộ ra hệ chiến đấu và hệ thuộc tính của chúng là được.”
“Có tổng cộng 15 kẻ, trong đó có một thằng là Ma Pháp Sư Thượng cấp Nhị tinh. Nhất định phải cẩn thận kẻ này, trước tiên phải tìm hiểu những kẻ yếu hơn trước. Theo dõi chúng, tìm thời cơ thích hợp để tập kích.”
Nói rồi Ma Tùng Quân đưa cho Huyết Phong một cái điện thoại, trên đó có hình ảnh của 15 tên Ma Pháp Sư của Hội Huyết Nhẫn.
“Có cần bắt về không ca?” – Huyết Phong nhìn hình ảnh, thầm ghi nhớ trong đầu rồi nói.
“Không, đã nói là không tham chiến, đệ có một mình thì bắt ai? Chú ý đừng để bị bắt mới đúng, còn nữa. Cầm theo cái này, đổi cách chiến đấu đi, tránh chúng nhận ra là mình đang quấy rối.”
Ma Tùng Quân lấy ra một hộp mũi tên nhỏ và một cặp dao găm cho Huyết Phong. Sau đó hắn hướng dẫn cách sử dụng cho Huyết Phong rất chi tiết, thậm chí còn có video Lưu Béo hướng dẫn sử dụng trong điện thoại nữa.
Tất nhiên mấy món đồ này là hàng thử nghiệm của Lưu Béo, Ma Tùng Quân không thích dùng lắm nên vẫn chưa xài nên giao cho Huyết Phong dùng. Đồng thời còn đưa cho Huyết Phong một túi ma tinh thạch.
Sau khi Huyết Phong cẩn thận rời đi, thì Ma Tùng Quân mới kiểm tra lại ma tinh thạch hắn có. Dạo này hắn dùng ma tinh thạch hơi hao, chắc tìm dịp quay lại làng Yên Việt để khai quật mấy cái mỏ kia mới được.
Bất quá phải đợi bản thân mạnh hơn một chút cái đã. Nói mới nhớ, tjap hóa không thấy bán máy đào khoáng gì đó như Phiền Bỏ Mẹ nói. Rất nhiều lần Ma Tùng Quân làm mới cửa hàng nhưng không thấy bất kì loại máy móc lớn nào.
“Phiền Bỏ Mẹ, theo dõi Huyết Phong đi, nó có chuyện gì thì báo ta liền.”
Bước xuống xe, Ma Tùng Quân khẽ nói.
[Phiền Bỏ Mẹ đang theo dõi, hiện tại Huyết Phong đang đi về phía Nam. Đã cắt đuôi được toàn bộ người theo dõi.]
Nhìn trong hình ảnh Ma Tùng Quân thấy được Huyết Phong không hề hành động nóng nảy. Giờ đã về chiều, hắn cần phải chuẩn bị để bán cho buổi tối. Có thể sau hôm nay hắn sẽ nghỉ vài ngày, không giải quyết xong lũ ôn dịch kia hắn khó có thể tập trung bán được.
Trước đó cũng có một chút may mắn, nhờ thành chủ Tôn Thất Khánh đã phong tỏa lại tất cả cửa ra vào của thành An Sương, nội bất xuất ngoại bất nhập nên không ai có thể đi ra đi vào được. Tạm thời tin tức liên quan đến Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết khó có thể truyền ra ngoài được. Trừ phi chúng có cách thức liên lạc bằng quả cầu thủy tinh gì đó giống với quả cầu thủy tinh của lão giám thị.
...
Đêm đến, Ma Tùng Quân lướt trên các trang mạng của điện thoại. Hắn bỗng nở nụ cười, nụ cười của hắn khiến cho Phiền Bỏ Mẹ phải lên tiếng:
[Túc chủ không thể làm như thế được, như vậy là không công bằng với thế giới này.]
“Không công bằng cái con khỉ, mày muốn tao chết à? Mày nói chỉ không bán thôi, đâu có nghĩa là tao không thể tự làm ra?”
[Quả thật không có chuyện đó. Nhưng để làm được thứ đó rất không đảm bảo an toàn, rất có thể sẽ bị thương trong quá trình chế tạo. Túc chủ muốn Lưu Béo bị thương sao?]
“Lưu Béo, Lưu Béo bỏ cái đó sang một bên đi. Đơn hàng để sau, có chuyện quan trọng hơn để làm đây.”
Ma Tùng Quân ló đầu ra khỏi xe gọi Lưu Béo. Bình thường tai Lưu Béo sẽ chẳng nghe thấy gì cả, nhưng trường hợp này lại là trường hợp đặc biệt, Lưu Béo ngửi được thấy mùi gì đó từ Ma Tùng Quân, hắn lập tức dừng tay lại chạy đến.
“Tạm thời bỏ đơn hàng qua một bên, đệ nghiên cứu thứ này đi.”
Nói rồi Ma Tùng Quân đưa cho Lưu Béo điện thoại. Càng xem hai mắt Lưu Béo càng rực sáng, hắn trố mắt ra nhìn Ma Tùng Quân rồi lại chỉ vào điện thoại. Miệng ý ới không ngừng nhưng lại chẳng thốt nên lời. Cái hành động như trẻ con này của Lưu Béo khiến cho Ma Tùng Quân phát rầu, có thể bình thường một chút được không?
“Quân ca, nếu làm được thứ này, há chẳng phải nói đệ có thể tự chiến đấu mà không cần luyện tập ư?” – Lưu Béo nhảy cà tưng lên nói.
“Có thể cho là như vậy, nhưng thứ này rất nguy hiểm. Vật liệu cốt lõi của nó hiện đang thiếu. Cứ làm sơ bộ khung của nó trước đi, còn lại thì ta sẽ thử nghiệm cho đệ, nào được thì ta sẽ nói.”
Ma Tùng Quân cười khổ nói.
Xong rồi Lưu Béo quay lại lò rèn, hắn nhìn một đống ma cụ chất đầy trước mặt. Không ngần ngại mà đẩy chúng sang một bên, sau đó hắn lấy một đống đồ gỗ ra mài mài dũa dũa. Lưu Béo đây là đang muốn tạo khung để đúc một cái gì đó.
Chỉ thấy Lưu Béo ráp lại một hồi liền lòi ra một khúc gỗ ngắn ngắn, chúng được kết hợp từ một tá chi tiết khác nhau mà thành. Nhưng có vẻ như không giống như trong hướng dẫn, Lưu Béo lại phải làm lại từ đầu. Hắn chỉ chăm chú mài gỗ, ráp gỗ cho đến tận khuya.
Bấy giờ Ma Tùng Quân sau khi lướt qua cửa hàng tạp hóa, số tích điểm tích cực hắn tích được do bán hủ tiếu cũng đã dùng sạch. Dù là thế Ma Tùng Quân vẫn không tiếc một chút nào, ngược lại hắn nở nụ cười càng sâu hơn. Với gương mặt không mấy thân thiện của hắn, nụ cười đó của Ma Tùng Quân trông như một kẻ phản diện sắp làm chuyện xấu xa vậy.
[Túc chủ đừng cười như thế, tởm quá. Phiền Bỏ Mẹ thật sự bái phục túc chủ, luôn tìm đủ mọi cách để chơi ăn gian cho bằng được.]
“Kệ tao, còn hơn để chúng nó giết.” – Ma Tùng Quân thở hắt ra một tiếng, mặt dày nói.
Dứt lời Ma Tùng Quân lại cười to thành tiếng, bỗng cái tô thủy tinh trước mặt hắn nổ một cái đùng khiến cho mặt mũi Ma Tùng Quân đen thui. Nhưng hắn không hề bực tức hay cục súc mắng chửi, ngược lại hắn càng cười càng to khiến cho Yên Nhược Đan đang ngủ ngon phải xuống xe chọi nguyên con gấu vào đầu Ma Tùng Quân mới khiến hắn yên tĩnh được.
“Rồi rồi đi ngủ đi, thúc sẽ yên lặng.” – Ma Tùng Quân gãi đầu nói.
Từ khi có hai đứa con nít này, Ma Tùng Quân làm gì cũng bất tiện. Bất quá hắn lại thích cái cảm giác ấm áp như gia đình này hơn, Lưu Béo vì có Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết nên buổi tối cũng không dám rèn, chưa kể còn ảnh hưởng đến hàng xóm xung quanh. Thành ra chỉ có buổi sáng hắn mới có thể rèn.
Lưu Béo ngồi một bên thấy Ma Tùng Quân làm được cái gì đó hắn cũng chạy lại xem, hai mắt cũng sáng rực lên. Cả hai chụm đầu lại với nhau bàn bạc tấn tận gần sáng thì vừa hay Huyết Phong lật đật đi ra từ trong con hẻm tối bên cạnh, vừa đi hắn vừa nở nụ cười khổ với Ma Tùng Quân.
Lập tức Ma Tùng Quân cùng Lưu Béo chạy đến đỡ Huyết Phong. Hơi thở của Huyết Phong hiện tại khá dồn dập, chứng tỏ đang rất mệt mỏi. Huyết Phong giống như một con trâu nước, thể lực của thằng này phải gấp 10 lần Ma Tùng Quân, không hiểu sao nó lại có thể mệt đến mức này được?
Thấy thế Ma Tùng Quân nhíu mày hỏi thầm: “Phiền Bỏ Mẹ, tại sao mày không thông báo chút gì về tình hình của Huyết Phong cho tao biết?”
[Huyết Phong không hề gặp nguy hiểm, hắn chỉ tham đánh nên mới ra nông nổi này. Những kẻ đụng độ đều không thể cản được Huyết Phong. Phải để như vậy Huyết Phong mới nhận ra được bài học, không nên ham chiến.]
Nghe Phiền Bỏ Mẹ nói thế, Ma Tùng Quân liền im lặng. Hắn trước tiên phải hỏi rõ xem Huyết Phong đã gặp chuyện gì.
Bấy giờ Lưu Béo đã chạy tới dìu Huyết Phong ngồi xuống ghê, vết thương trên người Huyết Phong không quá nhiều, hầu hết chỉ là xây xát một chút, trán có rỉ ra tí máu trông hơi đáng sợ chứ cũng không việc gì.
“Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết ngủ dậy chưa ca?”
Huyết Phong thở gấp nói.
“Chưa, chúng vẫn ngủ, hôm nay ta không mở bán nên cho chúng nướng một chút...” – Ma Tùng Quân nhíu mày nói. Lúc này còn nhớ đến hai đứa nhỏ, chắc vì hai chị em Yên Nhược Đan nên Huyết Phong mới cố gắng đến mức này.
“Đệ... đệ hơi ham chiến. Có 8 Ma Pháp Sư đã đánh với đệ. Hệ ma thuật và hệ chiến đấu của chúng nằm ở đây.”
Tay Huyết Phong run run đưa cho Ma Tùng Quân một tờ giấy nhăn nhúm. Ma Tùng Quân nhận lấy tờ giấy nhưng không xem, hắn lấy ra bộ cứu hộ y tế để rửa ráy vết thương và băng bó cho Huyết Phong trước.
Máu của Huyết Phong vẫn còn nhiều, chỉ có thể lực là gần như bị cạn kiệt. Một mình đấp lại với 8 Ma Pháp Sư ư? Chí ít là Trung cấp trở lên, như thế phải nói Huyết Phong khỏe đến mức nào mới có thể đấu lại chúng.
“Quân ca, đệ xin lỗi.”
Huyết Phong nhìn Ma Tùng Quân đang chăm sóc vết thương cho mình, hắn liền nói.
“Xin lỗi chuyện gì?” – Ma Tùng Quân hỏi, hắn vẫn đang tập trung sát trùng vết thương cho Huyết Phong.
“Vì ham chiến nên đệ đã dùng toàn bộ sức để chiến đấu. Nếu chúng thấy đệ chiến đấu, nhất định sẽ nhận ra.” – Huyết Phong cười khổ nói.
“Không sao, lần sau để ta đi. Chúng ta còn 2 ngày, trong 2 ngày nữa Guild Nhâm Dần và Hỗn Nguyên Hội sẽ chiến với nhau một trận. Trước đó chúng ta phải giải quyết bọn này.” – Ma Tùng Quân đáp.
“Quân ca, hay là chúng ta thử nhờ Long huynh xem?” – Huyết Phong nói ra ý kiến của mình.
“Không được, đây là chuyện của mình. Trước giờ Long Nguyên Giáp đã giúp chúng ta rất nhiều. Lần này là chuyện của chúng ta, tuy chúng thuộc Hội Huyết Nhẫn, nhưng không có tham gia vào trận chiến của Nhâm Dần và Hỗn Nguyên Hội. Nếu chuyện gì cũng đi nhờ người khác, sau khi rời khỏi đây chúng ta nhờ ai bây giờ?”
Nghe Ma Tùng Quân nói thế, Huyết Phong chỉ đành gật đầu. Từ thông tin của Phiền Bỏ Mẹ, cho thấy Hội Huyết Nhẫn này không hề để ý đến cuộc chiến giữa Hỗn Nguyên Hội và Guild Nhâm Dần, chúng chỉ chú ý đến Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết.
“Lần sau đừng tham chiến như thế. Ta đưa cho đệ bộ ám khí chủ yếu để xem thuộc tính của chúng. Làm sao lại đánh cùng một lúc với 8 Ma Pháp Sư?”
Sau khi băng bó xong Ma Tùng Quân mới tức giận hỏi Huyết Phong.