Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 80: Chương 80: Đơn hàng của Lưu Béo




Chả là Ma Tùng Quân nghĩ quá nhiều, Lưu Béo dường như không nhắc đến chuyện đó. Hắn chỉ chăm chăm săm soi bộ giáp mới mua kia.

“Đường may này... đạt đến độ hoàn hảo thượng thừa. Chất liệu tuy không cao, nhưng các khuôn giáp lại hoàn hảo đúng tỷ lệ. Con người có thể làm ra tỷ lệ hoàn hảo thế này được ư? Số đo đều phù hợp với Quân ca, bộ giáp này như được thiết kế cho riêng ca.”

“Ở đây có lớp may chìm, cái này phải may mấy lớp mới được nhỉ? Chỉ cũng phải là loại chỉ chống mốc, chống nước, chống lửa... Bộ giáp này quá tinh tế. Phẩm chấp thấp như thế, vì sao người gia công lại tỉ mỉ còn hơn cả mình?”

“Tay nghề thế này còn trên cả phụ thân... quá hoàn hảo.”

Lưu Béo không ngừng lẩm bẩm một mình. Ma Tùng Quân nghe được là hắn đang khen đường may của bộ giáp. Sao không khen cái khác đi, chứ? Hệ thống chắc đưa mấy đồ thiết kế sẵn cho, là hàng đại trà, chắc chắn được làm từ máy móc, máy móc đương nhiên là hoàn hảo rồi.

“Nhưng vẫn thiếu thiếu một cái gì đó... cũng không thấy tên của thợ rèn trên bộ giáp. Quân ca, ca lấy bộ giáp này từ đâu?”

Lưu Béo lúc này mới chú ý đến Ma Tùng Quân hỏi.

“Nhặt.” – Ma Tùng Quân thẫn thờ đáp một câu.

Hắn không muốn nói nhiều về vấn đề này.

“Không thể nào, bộ giáp hoàn hảo thế này, còn mới thế này. Chắc chắn mới được làm ra không quá một ngày. Không thể nào nhặt được, Quân ca có gặp một thợ rèn gần đây hay sao?” – Lưu Béo không tin, hắn giật giật tay áo Ma Tùng Quân mà nói.

“Không tin thì thôi. Cái đó là ta nhặt được. Làm sao? Bộ giáp này cũng chỉ mặc tạm thôi, phẩm chất quá thấp.” – Ma Tùng Quân chối lấy chối để.

“Haizzz... Quân ca không nói thì thôi vậy.” – Lưu Béo buồn bã, ủ rũ xuống.

“Ta nói ta nhặt được mà không tin à? Không gian ta có thể triệu hồi ra đồ vật, thi thoảng có một vài thứ lọt vào trong đó. Bộ giáp này cũng thế, ngươi không tin thì chịu.”

“Thật ư? Có chuyện trùng hợp như thế?” – Lưu Béo sáng mắt lên.

Nhưng sau đó lại bắt đầu suy ngẫm. Nếu thế thì đệ có thể hiểu được, bộ giáp này dường như thiếu đi linh hồn, nó chỉ là một vật chết. Tuy rất tỉ mỉ và hoàn hảo, nhưng đệ luôn có cảm giác... nó được đúc khuôn để sản xuất hàng loạt vậy.

“Ờ nghĩ đúng rồi đó.” – Ma Tùng Quân nghĩ thầm trong đầu.

Sau đó hắn lại hỏi: “Nói chuyện với Long Nguyên Giáp sao rồi? Hắn giữ ngươi cả tối, thế đã đưa ra quyết định chưa?”

Không biết vì sao, Lưu Béo đột nhiên mất đi hứng thú với bộ giáp của Ma Tùng Quân. Hắn cẩn thận đặt bộ giáp lên bàn, sau đó kéo ghế ngồi xuống trước mặt Ma Tùng Quân, mang theo một gương mặt nghiêm túc hơn mọi ngày.

Hắn cứ nhìn chằm chằm Ma Tùng Quân, khiến Ma Tùng Quân cảm thấy có chút căng thẳng. Chừng vài hơi thở sau, rốt cuộc Lưu Béo cũng nói:

“Quân ca, đệ đi theo ca không lâu. Tuy chưa được một tháng, nhưng mà ca không thể nào vứt bỏ đệ như vậy được chứ hu hu hu... đệ không muốn đi đâu. Đệ từ chối Long huynh rồi, Quân ca, đừng bỏ đệ...”

Nước mắt nước mũi giàn dụa, Lưu Béo lao đến ôm tay Ma Tùng Quân khóc nức nở.

“Buông ra, ta mới đi tắm. Đừng có hỉ mũi vào đó, con mẹ nó, cái thằng này, có buông ra không thì bảo. Có gì từ từ nói.”

Hôm nay trời khá lạnh, nên Ma Tùng Quân mặc áo tay dài, áo lại có màu trắng nữa. Thế mà Lưu Béo dám dùng tay áo của hắn làm cái giẻ lau mặt, xì hết nước mũi lên đó.

Hết cách Ma Tùng Quân phải thốc một cú vào bụng Lưu Béo khiến cho nó bình tĩnh lại. Cơn đau làm cho Lưu Béo như tỉnh táo ra hơn. Hắn lấy lại gương mặt bình tĩnh, có điều nước mắt còn đọng trên gương mặt phúng phính, nước mũi chảy cả xuống dưới cằm.

Cộng thêm bộ dạng nghiêm túc kia, trông Lưu Béo rất là mắc cười. Nhưng Ma Tùng Quân không cười được, hắn thấy Lưu Béo đang muốn nói chuyện nghiêm túc với mình.

“Ngay từ đầu đệ đã hứa với muội muội của mình là sẽ đi theo ca. Tuy mục đích của đệ chính là trở thành thợ rèn giỏi nhất Dạ Lang, nhưng trong quá trình đi cùng ca, đệ rất hậu đậu, gần như không giúp cho ca được chuyện gì. Đã thế còn được ca cứu mạng, được ca cho ăn, được ca cho chỗ ngủ rồi cả những món đồ kì lạ của ca cũng không ngần ngại chia sẻ cho đệ.”

“Tuy không lâu, nhưng ca có ơn với đệ. Đưa đệ ra ngoài thế giới này, tiếp xúc với những điều mới mẻ hơn. Đệ không thể vì một người mới gặp mà đi theo họ được. Tuy Long huynh có thể đối xử tốt với đệ, nhưng đệ muốn theo Quân ca hơn. Muốn cùng ca đi đến nhiều vùng đất hơn.”

“Trên hết, nếu không có đệ thì ai sẽ là người bảo trì thanh trọng kiếm cho ca? Đệ vẫn chưa ưng ý với thanh kiếm đó lắm. Nếu một ngày không thể rèn ra được một món vũ khí thích hợp với Quân ca, đệ ăn không ngon, ngủ không yên.”

“Quân ca, xin đừng đuổi đệ đi. Đệ nhất định sẽ có tác dụng, dạo này để rửa chén không bị vỡ cái nào. Quân ca...”

“Thôi được rồi, mùi mẫn như vậy làm gì? Tởm chêt đi được.”

Ma Tùng Quân đưa tay ra ngăn Lưu Béo nói tiếp.

Sau đó hắn chỉ vào hai chị em Yên Nhược Đan đang rửa chén rất là chăm chú: “Rửa chén có người rửa rồi. Vừa sạch vừa cẩn thận, vừa đáng yêu nữa. Lưu Béo, đệ không thể đi theo ta mãi được. Ta chỉ đi khắp nơi bán hủ tiếu, làm sao có thể giúp tay nghề của đệ khá hơn được? Suy nghĩ lại không được sao?”

“Đi theo ta rất nguy hiểm, không phải lúc nào ta cũng bảo vệ đệ được.”

Cuối cùng Ma Tùng Quân nói ra mục đích của mình. Quá trình vừa rồi chỉ gần một tháng, nhưng nguy hiểm rình rập ở khắp nơi. Hắn còn phải phân tâm bảo vệ Lưu Béo, cứ sợ sau khi đánh nhau xong thằng này sẽ bị con quái vật nào gắp đi mất thì hỏng.

“Đệ sẽ học cách chiến đấu. Nhất định không làm ngán chân Quân ca.” – Lưu Béo kiên định nói.

“Thôi thôi được rồi. Thích ở lại thì ở lại. Nhưng giờ người đông, việc thì ít. Kiếm cái gì đó làm đi. Giáp đệ chẳng lẽ không nhờ đệ chuyện gì sao? Cứ thế mà hắn thả đệ đi?”

Ma Tùng Quân chán chả thèm nói nữa. Coi như cho Lưu Béo ở lại cũng được, thằng bé đã cứng đầu như thế có nói thêm cũng chẳng được gì.

“Không phải ta thả đệ ấy đi, mà đệ ấy thả ta đi mới đúng.”

Lúc này giọng nói của Long Nguyên Giáp vang lên.

Ma Tùng Quân nhìn ra phía xa thì thấy Long Nguyên Giáp đang lững thững bước về phía này cùng với cô nàng thư ký của hắn. Chỉ là gương mặt Long Nguyên Giáp có chút bơ phờ hơn lúc sáng. Thằng Lưu Béo này đã làm gì Long Nguyên Giáp khiến cho hắn xuống sức đến thế? Lẽ nào...

“Quân ca, ta xin lỗi ngươi thêm lần nữa. Thực sự ta rất cần một thợ rèn giỏi nên mới liên hệ với Lưu đệ đây. Bất quá chuyện này đã được giải quyết, ta thay mặt dong binh đoàn Nhâm Dần đa tạ sự giúp đỡ của hai người.”

Nói rồi Long Nguyên Giáp cúi đầu tạ ơn với Ma Tùng Quân một cái. Vốn Ma Tùng Quân không hiểu chuyện gì, hắn nhìn sang Lưu Béo thì thấy thằng này cứ cười tủm tỉm.

“Đệ nhận được một đơn đặt hàng lớn của Long huynh. Bảo trì 2000 món vũ khí, cái nào có thể nâng cấp được thì nâng cấp. Đồng thời rèn cho binh đoàn của huynh ấy thêm 10 món Ma cụ cấp Lam và 1 món cấp Tím.”

“Ồ? Có đơn đặt hàng rồi sao? Nhưng mà nguyên liệu đâu mà rèn, mấy thứ sắt vụn đệ mang theo sao mà đủ?” – Ma Tùng Quân lo ngại đó.

“Về nguyên liệu chúng ta sẽ tìm và đưa cho Lưu đệ. Chả là hiện tại không thể có ngay được, ta biết Quân ca không thể ở yên một chỗ. Nên đến đây hỏi ngươi có thể ở lại thành An Sương lâu lâu một chút được không?”

“Đổi lại nếu Quân ca cần gì, dong binh đoàn Nhâm Dần chúng ta sẽ hết mực hỗ trợ. Nghe nói Quân ca đang thiếu một bộ giáp, ta có thể cung cấp miễn phí nguyên liệu cho Quân ca. Mặc dù chỉ là nguyên liệu cấp Lam.”

“Lưu đệ, ngươi xem thử, từng này đủ tạo cho Quân ca một bộ giáp toàn thân không?”

Nói rồi Long Nguyên Giáp bỏ túi vải trên vai xuống, nó chạm đất vang lên một tiếng kịch lớn. Lập tức Lưu Béo cúi xuống mở túi vải, bên trong lộ ra một lớp vảy cứng của loài thằn lằn nào đó.

Tuy không biết tên gọi là gì, nhưng khi Lưu Béo gõ thử lên nó, mắt hắn lập tức sáng lên:

“Được, thứ này được. Đa tạ Long huynh, ta cũng không để cho Long huynh chịu thiệt. Ta sẽ giảm giá 10% thù lao.”

“Thế thì tốt quá, vài ngày nữa ta sẽ đưa nguyên liệu đến.” – Long Nguyên Giáp nở nụ cười nói.

“Đoàn trưởng, có cần làm hợp đồng luôn không?” – Thư ký bên cạnh hỏi Long Nguyên Giáp.

Nghe thế Long Nguyên Giáp lại nhìn Lưu Béo, Lưu Béo nhìn Ma Tùng Quân.

“Nhìn cái gì? Giáp đệ là người quen, hợp đồng miệng là được rồi.” - Ma Tùng Quân thản nhiên nói.

Không phải là hắn không muốn tốt cho Lưu Béo, mà là hắn rắt ghé đụng phải giấy tờ. Tiền công Lưu Béo lấy bao nhiêu, hắn còn không biết thì nhìn hắn làm cái khỉ gì.

Cuối cùng Lưu Béo tự tin nói rằng mình sẽ không ăn bám. Xong đơn hàng này hắn sẽ có tiền đưa cho Ma Tùng Quân, có thể giúp Ma Tùng Quân trang trải cuộc sống này.

Suy nghĩ của Lưu Béo rất đơn giản, mà hắn không hề hay biết rằng Ma Tùng Quân chính là cái kẻ tiêu xài hoang phí nhất thế giới này. Chẳng có kẻ nào dùng ma tinh thạch để chọi người như Ma Tùng Quân cả, ma tinh thạch thông dụng dù rẻ, nhưng nó không rẻ đến mức có thể ném như mấy viên đá nhặt ngoài đường được.

Căn bản với những viên ma tinh thạch thông dụng, Ma Tùng Quân chỉ dùng một vài lần là vứt. Bởi hắn luôn dùng tốt đa công suất của chúng để đối đầu với kẻ thù của mình.

Bất quá Ma Tùng Quân cũng coi như là một tiểu phú hào, trong túi đồ của hắn chất chứa không biết là bao nhiêu ma tinh thạch, từ phẩm chất thấp đến cao. Nếu bán sạch số đó, có khi Ma Tùng Quân còn đủ sức nuôi cả mấy ngàn miệng ăn như Long Nguyên Giáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.