*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cửa hàng ngoại trang bán đủ thứ loại quần áo trên đời. Từ trung cổ cho đến hiện đại, có cả những bộ đồ quái dị đến mức, mặc vào sẽ biến thành một loại sinh vật hình người khác. Tất nhiên, giá của nó nằm trên trời.
[Ngoại trang áo: Áo ba lỗ.
(Chỉ dành cho Nam)
Thông tin trang bị: Khi trang bị lên người, sẽ hiển thị bên ngoài theo như ngoại trang. Chỉ cần phù hợp đều sẽ hiển thị cùng kiểu hình khi mặc.
Độ bền: 300/300.
Lưu ý: Mỗi lần tháo ra sẽ trừ một điểm độ bền. Có thể khôi phục độ bền bằng tích điểm cảm xúc. 100 điểm = 1 độ bền.]
[Giá bán: 200.000 tích điểm cảm xúc.]
Mọi thứ đều ổn, cho đến khi Ma Tùng Quân đọc đến giá bán của nó. Hắn không phản ứng gì, chỉ lặng lẽ tắt cửa hàng ngoại trang đi. Được rồi, nghèo thế này, còn đua đòi cái gì? Tốt nhất sống như bình thường là được.
“Mấy đứa, đi chợ. Chuẩn bị đồ bán hủ tiếu, bữa giờ ăn hết thịt rồi.”
Ma Tùng Quân đứng dậy vỗ tay hối thúc mấy đứa nhỏ đi chợ, lúc này hắn mới nhớ ra là cái chuồng heo gà của mình gửi ở chợ. Thế là hắn cử Lưu Béo vội vã chạy ra đó hỏi, đồng thời còn đưa thêm tiền cho Lưu Béo.
Thiết nghĩ nên dẹp cái chuồng heo đi cũng được, nhưng mà chuồng heo gà kia đã theo hắn những ngày đầu. Đến tận bây giờ hắn đã hoàn toàn bỏ đi ý định làm thịt mấy con heo đó, hiện tại chỉ nuôi cho vui thôi. Lâu lâu sáng thức dậy nghe gà gáy, bọn heo kêu ủn ủn cũng vui, còn có việc cho mấy đứa nhỏ làm nữa.
Hôm qua, Ma Tùng Quân đã trả xong nhiệm vụ, Đại Cathay cũng được ưu tiên cấp cho một thẻ Mạo Hiểm Giả riêng cho hắn với biệt danh Đại Cathay. Đêm đó hắn mất ngủ, nhớ lại những ngày đầu sang thế giới này chật vật chạy trốn, hắn đã tưởng tượng ra viễn cảnh cả đời phải sống ngoài vòng pháp luật giống hệt như kiếp trước. Giờ đây hắn có thể đường đường chính chính, có một công việc phù hợp với hắn, lại không phạm pháp.
Đến lúc Đại Cathay hoàn lương rồi, hắn nhất định sẽ không tùy tiện giết người. Đó là cho đến ngày hôm nay, Đại Cathay nghe Huyết Phong kể về biến cố của hắn và hai chị em Yên Nhược Đan.
“Huyết Phong, ta sẽ giúp đệ. Thù giết cả nhà, không thể tha thứ được. Đan Đan, Tuyết Tuyết quá đáng thương. Ta thề sẽ giết sạch lũ chó đó.”
Đại Cathay siết chặt nắm đấm, tức giận nói.
“Quân ca đã nói, làm gì cũng phải từ từ. Bây giờ chúng ta còn yếu lắm, trước tiên phải tìm hiểu kẻ địch trước đã.” – Huyết Phong vỗ vỗ tay Đại Cathay nói.
“Ta hiểu, từ hôm nay ngươi cứ tập luyện với ta. Chỉ cần ăn đủ, ngươi không cần ngại ngùng, cứ đánh thẳng tay.” – Đại Cathay vỗ ngực nói.
Nhìn Đại Cathay khí thế hừng hực, trong lòng của Huyết Phong như được sưởi ấm thêm phần nào. Không ngờ còn có người xa lạ khác ngoài Ma Tùng Quân vì hắn mà tức giận đến vậy. Không uổng công Quân ca vì gã lo lắng như thế.
“Được, tới lúc đó Đại ca đừng than là được.” – Huyết Phong nở nụ cười sảng khoái.
Đại Cathay không biết rằng, đó chính là những ngày tháng bi thảm nhất của hắn. Sức mạnh của Huyết Phong cỡ nào, đến cả Ma Tùng Quân cũng không biết. Chính Phiền Bỏ Mẹ cũng chỉ biết được sức mạnh đại khái của Huyết Phong qua những gì hắn thể hiện. Còn thực tế rất có thể còn hơn nữa.
Vì thế, Huyết Phong rất khó để tự luyện tập một mình, trừ phi đối đầu với những con quái vật cỡ gấu mẹ. Nhưng đánh với gấu mẹ chủ yếu là làm nhiệm vụ, đánh nhanh thắng nhanh, không phải đánh theo kiểu cuồng chiến. Tuy có tăng thêm kinh nghiệm cho Huyết Phong, nhưng khó có thể giúp hắn đánh theo ý mình được.
Xà Hải là một trong những đối tượng luyện tập với Huyết Phong khi còn ở thành An Sương. Nhưng chỉ được nửa ngày, từ đó Huyết Phong không thấy Xà Hải đâu nữa. Có Đại Cathay luyện tập cùng mình, lại được thẳng tay, Huyết Phong rất mong chờ đến lúc đó.
Vừa cùng Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết đi chợ về, Ma Tùng Quân thấy Huyết Phong và Đại Cathay sắc mặt phấn khởi, tinh thần sáng sủa. Mới sáng ra, mấy thằng này ăn phải cái gì mà sung máu dữ vậy?
....
Những ngày tiếp theo, Ma Tùng Quân bắt đầu công việc bán hủ tiếu của mình. Vì để kiếm càng nhiều điểm càng tốt, mỗi lần bán hắn đều nấu hẳn mười nồi. Hắn mua bánh hủ tiếu trong tiệm tạp hóa nhiều đến mức bánh hủ tiểu trở thành vật phẩm cố định trong đó.
Cửa hàng tạp hóa này cũng rất hay, khi Ma Tùng Quân mua quá nhiều một món gì đó thì sẽ xuất hiện riêng một phần dành cho các vật phẩm hắn hay mua, gọi là vật phẩm quan tâm. Không liên quan đến vật phẩm làm mới, tuy nhiên vẫn có một vài lần xuất hiện thêm bánh hủ tiếu ở phần làm mới cửa hàng.
Những vật phẩm mà Ma Tùng Quân mua thường xuyên bao gồm: Thuốc trị thương sơ cấp, bánh hủ tiếu, bánh canh, bánh nui, thuốc lá hình con đại bàng, bia con hổ, bánh snack các loại, nước ngọt, cà phê, kem, kẹo...
Nói chung, ngoài thuốc trị thương ra thì toàn những đồ lặt vặt như trên, kể ra cũng tiện cho hắn. Không biết cụ thể hắn phải mua bao nhiêu thì mới xuất hiện trong phần vật phẩm quan tâm. Phiền Bỏ Mẹ không nói cho hắn, nên chỉ còn cách, cần gì mua đó, càng nhiều càng tốt.
Sau khi tích đủ 1 triệu tích điểm tích cực, Ma Tùng Quân thẳng tay mua thẳng một set đồ ngoại trang quần đùi, áo ba lỗ và dép tổ ong. Chỉ có cái combo này là rẻ nhất, mua trọn gói chỉ có giá 500.000 tích điểm tích cực. Còn những thứ khác, giá trên trời, đẹp thì đẹp thật, nhưng không biết hắn bán hủ tiếu đến khi nào mới đủ tiền mua.
Nghĩ lại nó mắc cũng đúng, nếu công dụng như lời Phiền Bỏ Mẹ nói, thì đồ ngoại trang có hơi bóp méo quy luật tự nhiên. Mà, hắn quan tâm cái đó làm gì nữa, thế giới này còn theo quy luật mà hắn biết hay sao?
Vứt qua mấy cái suy nghĩ tạp nham trong đầu, Ma Tùng Quân lấy ra bộ giáp mà hắn mua lần trước trong cửa hàng trang bị để mặc vào. Sau đó bước xuống xe dưới sự tò mò của Lưu Béo. Bấy giờ Lưu Béo luôn dõi theo hành động của Ma Tùng Quân.
Vốn sắc mặt của Lưu Béo đang rất là bình thường, dần dần hắn biến sắc, miệng từ từ há ra, lớn đến mức đủ nhét hai quả trứng gà. Mắt của hắn suýt nữa lồi ra cả bên ngoài, biểu cảm trên chỉ có thể dùng một chữ để hình dung. Đó là ‘sốc’, đúng vậy, Lưu Béo bị sốc nặng.
Rõ ràng Ma Tùng Quân mặc bộ giáp cồng kềnh kia, nhưng khi chồng thêm cái áo ba lỗ thì phần giáp trên biến mất, mặc thêm cái quần đùi, kéo đến tận đầu gối, qua đôi giáp chân thì hiện lên bắp đùi lắm lông của Ma Tùng Quân. Cuối cùng là xỏ thêm đôi dép tổ ong, bộ giáp chân cũng biến mất.
“Quân Quân Quân ca... Ca dùng ma thuật không gian gì vậy? Bộ giáp biến đâu rồi?” – Lưu Béo chạy đến kinh ngạc hỏi.
Hắn bắt đầu sờ loạn khắp người Ma Tùng Quân từ trên xuống dưới chỉ chừa đúng bộ phận nhạy cảm. Vì quá nhột nên Ma Tùng Quân đẩy Lưu Béo ra, đồng thời còn cù lại Lưu Béo, khiến cho Lưu Béo cười ngặt ngẽo một hồi.
Không vội giải thích cho Lưu Béo, Ma Tùng Quân triệu hồi ra một con dao găm. Hắn nhìn bàn tay trần của mình, rồi nhắm mắt cứa vào tay một cái.
“Roẹt!”
Tiếng động thanh thúy vang lên. Một vài tia lửa nhỏ bắn lên, khiến cho Lưu Béo đứng gần đó trợn mắt há hốc mồm thêm một lần nữa.
“Lưu Béo, cầm lấy, đâm ta một phát thật mạnh ngay vai đi.” – Ma Tùng Quân đưa con dao cho Lưu Béo, căng thẳng nói.
Không căng thẳng mới là lạ, hắn có thể cảm nhận được đôi vai của mình bằng cách sờ lên nó. Nhưng khi dùng dao cứa vào thì chỉ có cảm giác như cọng bún chạm lên tay. Dù đã thử một lần, nhưng phải thử một cách bạo lực hơn mới được.
“Ca, thật sự là bộ giáp ẩn dưới da thịt của ca sao?” – Lưu Béo cầm con dao, kích động nói.
“Ta không chắc, thử đâm một cái đi, nhẹ nhẹ thôi. Lỡ may có vấn đề gì là Đan Đan, Tuyết Tuyết nấu cơm đấy.” – Ma Tùng Quân trợn mắt lên với Lưu Béo.
So với cái bụng, Lưu Béo vẫn quan tâm đến vấn đề này hơn. Đợi Ma Tùng Quân chuẩn bị xong, Lưu Béo tay ôm dao, dùng hết sức bình sinh của tấm thân hơn trăm cân đâm thẳng vào vai Ma Tùng Quân.
“Keng, xoẹt~~~!!”
Ánh lửa văng lên tung tóe, con dao lệch sang một bên khiến cho Lưu Béo mất đà ké cắm mặt xuống đất.
Ở đằng xa, Huyết Phong và Đại Cathay vừa mới dắt Đan Đan và Tuyết Tuyết đi dạo phố về thì thấy một cảnh tượng kinh hoàng đó. Lưu Béo vì sao lại tấn công Ma Tùng Quân? Huyết Phong và Đại Cathay lập tức chạy đến, một người ôm lấy Ma Tùng Quân, một người ôm lấy Lưu Béo kéo ra.
“Có chuyện gì bình tĩnh từ từ nói Quân ca.” – Huyết Phong chắn trước người Ma Tùng Quân, hấp tấp nói.
“Lưu Béo, đệ bức xúc Quân ca chuyện gì? Hôm qua ta nhớ Quân ca chỉ cho tiêu vào chén canh của đệ, vì thế mà ghi thù sao?” – Đại Cathay đỡ Lưu Béo dậy, còn kéo hắn sang một bên để can ngăn.
“Hai đứa bay làm cái gì vậy?” – Ma Tùng Quân tát cái bép lên vai Huyết Phong hỏi.
Huyết Phong ngớ người nhìn sang Lưu Béo đang vùng vẫy ở trong tay Đại Cathay. Hắn liên tục gào thét thoát khỏi tay Đại Cathay:
“Đừng cản ta, để ta đâm Quân ca thêm phát nữa.”
Mặt mũi Lưu Béo đỏ bừng lên, gân tay gân trán của hắn nổi lên cục cục. Đại Cathay không tài nào giữ được Lưu Béo, chỉ một khắc sau đó Lưu Béo hất được Đại Cathay sang một bên. Hắn cầm dao lao đến đâm thẳng về phía Ma Tùng Quân, Huyết Phong lập tức chắn ở phía trước nhưng bị Ma Tùng Quân đẩy sang một bên.
Phải nói là Lưu Béo cực kì khỏe, nếu so về sức mạnh bộc phát thì đến cả Ma Tùng Quân và Huyết Phong cũng không phải là đối thủ. Huống chi Đại Cathay có thể cản được Lưu Béo gần như là chuyện không thể. Cuối cùng Lưu Béo lao đến, đâm một phát ngay giữa ngực Ma Tùng Quân.
Huyết Phong và Đại Cathay tuy giật mình, bọn họ có thể cản ngay lập tức nếu muốn cản, bất quá sẽ làm cho Lưu Béo bị thương. Nhưng nhìn cái cách Ma Tùng Quân đứng ra đỡ, chắc là đang thử một loại sức mạnh mới nào đó chăng?
“Kinggggg~~~~”
Âm thanh điếc tai vang lên. Con dao trên tay Lưu Béo bắt đầu xuất hiện vết nứt, chỉ nửa giây sau, nó vỡ vụn ra thành từng mảnh. Còn ngực của Ma Tùng Quân, chẳng xuất hiện một cái lỗ thủng nào, đến cả cái áo ba lỗ hắn mặc cũng không việc gì.
Hai người kia trợn mắt há hốc mồm lên nhìn Ma Tùng Quân như nhìn thấy quái vật. Căn bản Ma Tùng Quân không có ma lực hay bất tử như Đại Cathay, cũng chẳng có khí công như Huyết Phong. Ngực trần đỡ dao? Trường hợp này, từ chối khỏi nhận thức của hai người bọn họ.
Đại Cathay xuất hiện bên cạnh Ma Tùng Quân, dùng ngón tay chọt chọt vào mảnh dao dưới đất, kết quả tay hắn xịt máu. Hắn cầm lấy mảnh dao, đứng dậy rồi cứa lên da thịt của Ma Tùng Quân: “Quân ca luyện được thuật mình đồng da sắt rồi ư?”
“Khí công, không, Quân ca. Không dùng khí công làm sao ca có thể đỡ được?” – Huyết Phong chạy tới sờ sờ ngực Ma Tùng Quân, hiếu kỳ hỏi.
Lúc này Lưu Béo cũng sờ soạn khắp cơ thể Ma Tùng Quân thêm một lần nữa.
Từ xa Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết đực mặt ra nhìn ba người đàn ông đang sờ soạn một người đàn ông khác. Con bé lấy tay che mắt Yên Nhược Tuyết rồi vỗ vỗ lên lưng Tiểu Bối cho Tiểu Bối đứng lên chắn tầm nhìn của em gái mình.
“Hôm nay nhìn như vậy là đủ rồi, giờ đến tối đừng mở mắt nha Tuyết Tuyết.”