“Ha ha ha ha... Ma huynh đệ đúng là Ma huynh đệ. Ngay từ đầu ta nhìn thấy ngươi, ta đoán rằng ngươi là kẻ không chịu thiệt thòi. Ngươi thậm chí chẳng lo lắng khi đang ở trong địa bàn của ta.”
Viên Tôn đột nhiên cười phá lên một tiếng, sau đó hắn nghiêm mắt nhìn chằm chằm Ma Tùng Quân, với ánh mắt uy nghiêm, tỏ ra bản thân chính là kẻ bề trên. Như thể hắn muốn dùng khí tức đế vương của mình để đề một kẻ thường dân tầm thường như Ma Tùng Quân xuống dưới chân.
“Người chúng ta cần, chỉ có Huyết Phong, không phải các ngươi!!!” – Viên Tôn hừ một tiếng.
Tiếng hừ đó của hắn, tỏa ra luồng khí tức áp chế khủng bố, đè thẳng lên nhóm người Ma Tùng Quân. Nhưng Ma Tùng Quân lại chẳng cảm giác được gì ngoài cơn gió lớn, có vẻ như nó tới từ cơ thể Viên Tôn, gió cứ thế phà mặt hắn đến méo cả mỏ. Hắn nhìn sang Huyết Phong cũng thấy thằng bé rất bình thường.
Bất quá những người còn lại trong đội đều không chịu được mà nằm vật xuống, ôm chặt lồng ngực, hô hấp trở nên gấp gáp. Trông bọn họ như đang thiếu không khí đến nơi. Thằng khỉ vua đấy, đang cố tỏ vẻ cái gì ở đây thế?
[Tính năng mô phỏng khí thế đã sẵn sàng. Túc chủ có sử dụng luôn không?]
“Đang lúc quan trọng, đừng nháo!” – Ma Tùng Quân nói thầm trong đầu.
Bấy giờ hắn âm thầm triệu hồi ra hàng nóng, mấy khẩu súng phóng lựu đã được sẵn sàng. Dám ức hiếp người của hắn, hắn đánh boom nát cái cung điện này cho bõ ghét.
[Tính năng khí thế sẽ giúp túc chủ tránh khỏi tranh đấu. Kiến nghị túc chủ nên sử dụng nó. Sẽ tiêu hao Tích Điểm Cảm Xúc, nếu túc chủ không sử dụng. Một cuộc chiến nổ ra với khả năng cao chúng ta sẽ thua.]
“Vậy à? Thử đi.” – Ma Tùng Quân cắn răng, gật đầu đồng ý. Hắn không nghĩ nhiều được. Trong trường hợp này chỉ có thể tin tưởng Phiền Bỏ Mẹ.
Lời hắn vừa dứt, xung quanh cơ thể hắn đột nhiên nổi gió lên, đẩy ngược lại cơn gió khủng bố phát ra từ Viên Tôn. Lúc này toàn bộ cung điện như nổ tung, một thân ảnh đen, như ma như quỷ hiện ra sau lưng Ma Tùng Quân. Có thể thấy được đó là bóng của một người phụ nữ.
“Rắc rắc rắc...” – Một chuỗi âm thanh cất lên.
Vô số vết nứt xuất hiện, lấy Ma Tùng Quân từ trung tâm mà kéo ra khắp cả cung điện. Những vết nứt chi chít còn hơn cả mạng nhện, chúng dày đặc như khu rừng dây leo.
Cái bóng sau lưng Ma Tùng Quân theo đó cũng lớn dần lên. Nó cao lớn đến độ, đỉnh đầu chạm cả trần cung điện. Nhiệt độ xung quanh giảm đi mất vài độ, khiến cho Viên Tôn đang ngồi thẳng người cũng phải hơi gập xuống. Vẫn chưa dừng ở đó, nếu Ma Tùng Quân có thể thấy được bên ngoài, chắc chắn hắn sẽ không tin vào mắt mình.
Bấy giờ bầu trời đang dần chuyển thành màu đen đầy u ám, không gian ngập tràn mùi vị của cái chết và tai ương. Hàng vạn con khỉ, đang nằm sấp xuống mặt đất vì sợ hãi. Tất cả chúng đều hướng về phía cung điện để khấn vái không ngừng, chúng lẩm bẩm rằng đừng giáng tai họa xuống đầu của chúng.
Trên ngai vàng, Viên Tôn gục xuống, cơ thể của hắn run lên bần bật để chống đỡ lại uy áp tỏa ra từ Ma Tùng Quân. Ánh mắt mang theo một kẻ kinh hoảng không thể tin được để ngước nhìn Ma Tùng Quân. Đúng, là để ngước nhìn, dù cho gã có cao hơn đi chăng nữa, gã cũng phải ngước nhìn hắn.
“Ma huynh đệ, chúng ta sai rồi. Ngươi nể tình Huyết Phong, giơ cao đánh khẽ được không?”
Lúc này Viên Thừa Ân lao tới cúi mình trước Ma Tùng Quân, xin hắn dừng lại. Vốn Ma Tùng Quân không hiểu chuyện gì, người hắn chỉ nổi gió lên thôi, tại sao lại khiến cho lão Viên Thừa Ân kia sợ hãi như thế? Còn cả Viên Tôn, hắn ta dường như cũng nhìn hắn bằng ánh mắt sợ sệt.
“Quân ca... có thứ gì đó khủng khiếp lắm ở đằng sau ca kìa.” – Huyết Phong lắp bắp nói.
“Hử? Có gì đâu?
Vừa lúc Ma Tùng Quân quay đầu lại, cái bóng sau lưng hắn đột nhiên biến mất. Uy áp bức bách cũng theo đó mà tan, các cư dân khỉ như thoát khỏi đại nạn. Ở bên ngoài, chúng không ngừng dập đầu khấn vái về phía này để tỏ lòng thành kính.
“Hình như là Ngọc Huyền tỷ tỷ... vừa nãy, đệ thấy bóng của tỷ ấy.” – Huyết Phong lắp bắp nói.
Ngoại trừ Ma Tùng Quân và hai chị em Yên Nhược Đan, Yên Nhược Tuyết ra. Tất cả những người còn lại đều bị áp chế bởi uy áp khủng bố đầy quỷ dị của Ma Tùng Quân, phải chăng người cùng phe hắn thì chỉ bị ảnh hưởng đôi chút.
Ai nấy đều hiểu chuyện gì vừa xảy ra, chỉ duy nhất có một mình Ma Tùng Quân không hiểu là đã xảy ra cái khỉ gì. Không còn cách nào khác, Ma Tùng Quân đành âm thầm hỏi Phiền Bỏ Mẹ, mong nó sẽ trả lời được câu hỏi của mình.
[Túc chủ biết vì sao con thỏ lại sợ con sư tử không?]
“Hỏi thừa, tất nhiên là sợ bị ăn thịt rồi.” – Ma Tùng Quân nói trong đầu.
[Nhưng con thỏ lần đầu gặp con sư tử, nó cũng sợ con sư tử là vì sao?]
“Mày không nghe câu nhát như thỏ à? Là vì nó nhát. Này, nói vấn đề chính đi, bớt hỏi thừa lại.”
[Túc chủ đúng là... không thể giải thích cho túc chủ theo lẽ thường được. Túc chủ giống như cáo mượn oai hùm đấy.]
“À cái này tao hiểu, mà tao mượn oai của ai?” – Ma Tùng Quân nói.
[Của Hắc Y Nương Tử - Ngọc Huyền!]
“Gì?”
[Túc chủ cứ hiểu là vậy đi, có giải thích cho túc chủ thì người cũng không hiểu. Để tự trải nghiệm rồi hiểu.]
Nghe thế, sắc mặt Ma Tùng Quân đen lại như than. Cuối cùng là con Phiền Bỏ Mẹ nó làm cái gì đó, để hiển thị ra hình ảnh của Ngọc Huyền, rồi dùng đó hù dọa hai con khỉ bự đằng kia sao?
[Đinh!]
[Túc chủ bị trừ 100.000 Tích Điểm Cảm Xúc, hãy lựa chọn cảm xúc tiêu cực hoặc tích cực. Do lần đầu sử dụng nên chỉ bị trừ 100.000 điểm, những lần sau sẽ mất 200.000 điểm mỗi khi sử dụng. Một lần sử dụng tối đa 1 phút.]
Bấy giờ trên màn hình hiện ra dòng chữ, còn đưa ra lựa chọn trừ loại điểm nào. Trán Ma Tùng Quân nổi gân xanh, hắn siết chặt nắm đấm. Đầu thì nhớ lại lời nói của Phiền Bỏ Mẹ trước khi dụ hắn sử dụng cái này.
Quả thật nó có nói là sẽ bị trừ Tích Điểm Cảm Xúc, nhưng do quá vội, hắn không biết sẽ trừ bao nhiêu. Nên cuối cùng đồng ý đại cho nhanh. Kết quả trừ của hắn 100.000 điểm? Đổi lại được gì?
Đổi lại được gì, Ma Tùng Quân mới liếc mắt nhìn sang Viên Tôn và Viên Thừa Ân. Bấy giờ cả hai đều thu nhỏ cơ thể, sớm đã xuống chỗ ngồi của mình, đi đến trước mặt Ma Tùng Quân để khom người trước hắn. Trông bọn họ như đang tạ lỗi, kết quả thì thế đấy.
Nhưng cuối cùng Ma Tùng Quân chẳng hiểu cái mẹ gì đang xảy ra cả. Khí thế, khí thế, khí thế... nhẩm liên tục hai chữ đó trong đầu. Bỗng nửa khắc sau hắn mới hiểu ra, tự tay vỗ lấy đầu mình.
Tại sao cái vấn đề dễ thế này mà hắn lại chậm tiêu đến thế? Không, thực tế không phải là do Ma Tùng Quân chậm tiêu. Mà là do hắn làm quá vấn đề lên, cứ nghĩ là nó cao siêu thế nào đó. Bởi bất cứ câu nào con Phiền Bỏ Mẹ thở ra đều có hàm ý ít nhiều trong đó.
Khiến cho Ma Tùng Quân đưa ra phán đoán sai lầm trong tình huống này. Cụ thể thì hắn hiểu rồi, là do Phiền Bỏ Mẹ tạo ra một dạng thị uy giả tạo, dựa trên việc bắt chước Hắc Y Nương Tử. Tuy hắn không hiểu cái vụ thị uy này là thế nào, nó cứ giống như một dạng khí thế trước khi chiến đấu vậy.
Ma Tùng Quân cũng đang tập cái đó, mà hắn không biết thể hiện ra bên ngoài thế nào nên đành chịu. Hắn thi thoảng cảm nhận được từ Long Nguyên Giáp, chả là Long Nguyên Giáp thường không hướng thị uy về hắn nên Ma Tùng Quân không rõ nó làm sao.
Còn những đối thủ hắn đụng độ từ trước đến giờ, một là bị hắn đánh lén trước, hai là không có cơ hội để làm trò đó, ba là đối thủ quá yếu không có khả năng tạo ra thị uy, giống bọn cướp chặn đường lần trước chẳng hạn. Đánh nhau còn không kịp, thời gian đầu đứng đợi bọn nó ra oai?
Suy cho cùng, kết quả Ma Tùng Quân mong muốn nhất vẫn chính là tránh một cuộc chiến không cần thiết. Và khiến cho lũ khỉ này bớt bố láo lại. Đi nhờ người khác, lại dám vênh váo với người ta?
Giờ thì hay rồi, hắn khá là nóng máu. Chẳng những không kiếm chác được chút gì từ con khỉ bự Viên Tôn kia, còn mất cả Tích Điểm Cảm Xúc. Bù lại, Tích Điểm Tiêu Cực của hắn tăng lên một cách chóng mặt. Vài chục ngàn điểm trong pha vừa rồi.
Nhìn số điểm gẫn chạm đến ngưỡng 100.000. Ma Tùng Quân lại khẽ nở nụ cười, tính ra cũng không lỗ. Tích Điểm Tiêu Cực chắc là từ vụ hù dọa đây. Dù thế, rất nhanh sau đó Ma Tùng Quân trở lại với vấn đề của Huyết Phong.
“Huyết Phong, ta nghĩ sự kiện này để một mình đệ làm. Nếu nó nguy hiểm đến tính mạng của đệ, ta sẽ can thiệp ngay lập tức. Chúng ta chẳng được cái lợi ích gì ở đây, dòng họ nhà đệ cũng chỉ còn một mình đệ. Chết rồi ai hương quả cho ông bà?”
Ma Tùng Quân lạnh lùng nói.
Hắn nhảy xuống dưới trước mặt Viên Tôn và Viên Thừa Ân, rồi lẳng lặng đi ra ngoài. Viên Tôn và Viên Thừa Ân nhìn theo bóng lưng của Ma Tùng Quân với ánh mắt không biết phải giải bày thế nào. Hắn rốt cuộc là ai?
Có thể chắc chắn một điều rằng, Viên Tôn vừa phạm một sai lầm tày trời. Sai lầm này, mang đến cho hắn một sự bất an sâu thẳm trong linh hồn. Như thể sắp có chuyện gì kinh khủng sắp diễn ra với hắn. Nỗi bất an đó đều có nguyên do của nó.
Không đợi cho câu hỏi bỏ ngỏ quá lâu, bầu trời của vương quốc Ling bấy giờ xuất hiện một khe nứt. Từ nơi đó có một đôi bàn tay thon dài, trắng ngần như sữa đang khẽ tách cả bầu trời ấy ra.
Dần dần gương mặt của chủ nhân đôi tay lộ diện, gương mặt đấy khiến cho toàn bộ con khỉ đang chứng kiến phải trợn mắt, há hốc mồm. Đến mức có con khỉ còn ngất luôn tại chỗ.