Vài phút sau, cả bọn đi đến cuối hang động, nơi này trông giống một căn phòng có tầm nhìn là hang động hơn là hang động bình thường. Bởi tường và mặt đất xung quanh giống như được xây lên vậy, tất cả đều vuông vức và mịn màng. Ở nơi này chỉ có duy nhất một thứ khiến bọn họ chú ý.
Đó là ba cái rương ở trước mặt bọn họ, trong đó có hai cái rương hai bên đã được mở. Một rương bên trong có viên ma tinh thạch Hắc Ám trong suốt như bầu trời đêm, chắc chắn là cấp Tuyệt Phẩm. Rương mở còn lại là một quả trứng.
Xung quanh quả trứng có những đường viền đỏ như máu, vỏ trứng màu đen, ánh đỏ cứ sáng rồi lại dịu, cùng với đó là tiếng đập thình thịch như tiếng tim đập. Long Nguyên Giáp đứng bên cạnh bỗng vươn tay tới chộp lấy quả trứng.
“Đừng động!!” – Lussuria hét vội.
Nhưng đã muộn, hai tay của Long Nguyên Giáp như dính chặt lấy quả trứng. Đôi mắt của hắn theo đó cũng thay đổi, tròng trắng của mắt hắn biết mất. Bấy giờ đôi mắt của hắn chỉ còn độc nhất một màu đen.
Thấy chuyện không ổn, Ma Tùng Quân lập tức lấy vũ khí ra hòng đánh rớt quả trứng xuống. Lussuria kéo Diggory T.Bogy ra đằng sau để đề phòng chuyện không hay xảy ra.
“Không sao đệ vẫn còn tỉnh táo!” – Long Nguyên Giáp vội nói.
“Thật không?” – Ma Tùng Quân khựng lại, đôi mắt đầy nghi ngờ nhìn Long Nguyên Giáp.
Hắn vẫn giữ chặt vũ khí trên tay, bởi ánh mắt của Long Nguyên Giáp vẫn độc một màu đen lạ kì. Để cho chắc ăn, Ma Tùng Quân lấy ra một viên ma tinh thạch hệ Quang chiếu vào người hắn.
“Đệ không sao thật mà... quả trứng này hình như có liên quan đến gia tộc của đệ.” – Long Nguyên Giáp cười khổ nói.
Tuy nhiên khi cười, gương mặt của hắn xảy ra hiện tượng trông rất ghê rợn. Khi mà những vết nứt đỏ như máu bắt đầu xuất hiện từ mí mắt hắn và lan đến tận gò má.
“Này, đệ không sao thật chứ?” – Ma Tùng Quân cảm giác rùng mình một cái.
“Hắn còn tỉnh táo, không có gì bất thường đâu. Hắc khí từ quả trứng thế mà không chiếm lấy thàn trí của hắn, giống như cả hai đang đồng bộ với nhau.” – Lussuria thở phào một tiếng, nàng không quên kéo Ma Tùng Quân tránh xa Long Nguyên Giáp.
Ai cũng đang lo ngại Long Nguyên Giáp, chỉ có mình Huyết Phong là không chú tâm đến điều đó. Bởi hắn đang dán mắt vào cái rương ở chính giữa đang bị khóa chặt lại.
Không gian dần trở nên yên tĩnh, để phá tan bầu không khí này, Lussuria bắt đầu giải thích.
“Trong đây có ba chiếc rương. Chỉ cần tìm ra chủ nhân cho ba vật phẩm nằm bên trong rương thì hầm ngục sẽ mở ra một thông đạo dẫn đến tầng tiếp theo.”
Lussuria không biết vì sao lại xuất hiện ba cái rương ở đây, hầm ngục luôn là điều bí ẩn kể cả đối với thời đại của nàng và Diggory T.Bogy. Nhưng chí ít nàng biết tại sao hầm ngục tồn tại. Nó không phải tự nhiên, mà chúng được tạo ra bởi bàn tay của những thực thể hùng mạnh. Tất nhiên sự tồn tại của hầm ngục luôn có một mục đích nào đó. Như giấu quỹ đen khỏi các bà vợ, hay giấu đi kiến thức để tìm người thừa kế hoặc đơn giản làm ra chỉ cho vui. Có rất nhiều hầm ngục mang nhiều mục đích khác nhau.
Một phần nhỏ hầm ngục được tạo ra bởi các gia tộc hùng mạnh của thời đại trước, mục đích tạo ra là để rèn luyện cho tộc đàn của mình. Một phần nữa là từ tay của các vị Thần, tạo ra để tìm kiếm các cá nhân vượt trội rồi bắt lấy làm nộ bộc, hoặc thuộc hạ.
Nhưng đa phần các hầm ngục bên ngoài mà các Mạo Hiểm Giả có thể khám phá đều là các hầm ngục vô chủ. Chủ nhân đã chết, hoặc người tạo ra không quan tâm đến nó nữa. Không phải hầm ngục nào cũng có các phần thưởng bí mật như hầm ngục ở đây.
Ban đầu hầm ngục Diggory T.Bogy và Lussuria khám phá không như thế này, mà trong khoảng thời gian Diggory T.Bogy ngủ đông. Lussuria thì trong quá trình chuyển thành Undead, hầm ngục cũng thay đổi từ thời điểm đó.
Chắc nó đã rơi vào tay của ai đó, nên mới có sự thay đổi trên. Điều đó không quan trọng, điều quan trọng là phải tìm được chủ nhân có thể lấy đi ba đồ vật trong ba chiếc rương.
Từ hành động của Long Nguyên Giáp ban nãy, có lẽ số trời đã định hắn lấy đi trái trứng đen kia, còn nó có nguy hiểm với hắn hay không thì không biết. Bình thường con người chạm vào quả trứng đó thì thần trí sẽ bị điên loạn và quay sang tấn công tất cả mọi thứ trong tầm nhìn, cuối cùng chết vì cơn điên loạn đó.
Đến hiện tại Long Nguyên Giáp trông chẳng có gì khác thường, nên tạm thời cứ cho là hắn đã lấy được một cái đi. Còn lại là một viên ma tinh thạch cấp Tuyệt Phẩm. Cấp độ cao nhất của ma tinh thạch, viên đá này có màu đen trong suốt, bên trong lấp lánh những ánh sáng trắng đen, trông nó như một vũ trụ thu nhỏ tuyệt đẹp vậy.
“Viên ma tinh thạch này có vấn đề gì mà cần phải tìm chủ nhân?” – Ma Tùng Quân nhíu mày nhìn viên ma tinh thạch nói. Hắn không cảm thấy có điều gì bất thường từ viên đá này.
“Cái này thì ta không rõ, bất kì ai cũng có thể cầm viên đá này đi. Nhưng từ đó tới giờ, nhiều kẻ khám phá được hầm ngục này, ta chẳng thấy tên nào có thể cầm nó đi cả.” – Lussuria nhún vai nói.
Để minh chứng cho lời nói của mình, nàng cầm lên tung hứng trên tay rồi ném cho Diggory T.Bogy sau đó Diggory T.Bogy lại đưa cho Ma Tùng Quân. Trông nó đẹp thật đấy, còn tràn đầy nguyên tố Hắc Ám mạnh mẽ bên trong. Hoàn toàn không có bất cứ điều gì bất thường, vậy lý do là gì?
Cảm thấy hơi khó hiểu, nên tốt nhất Ma Tùng Quân đặt nó lại vị trí cũ. Xem tình hình của Long Nguyên Giáp trước rồi mới tính tiếp được.
“Lòng tham?” – Long Nguyên Giáp đột nhiên nói.
Gương mặt ghê rợn của hắn lại làm ra biểu cảm khó hiểu.
“Giọng của đệ...?” – Ma Tùng Quân nhíu mày.
“À, giọng của quả trứng này. Nó nói là do lòng tham của con người nên mới không thể lấy được viên ma tinh thạch đó ra ngoài.” – Long Nguyên Giáp cười nói.
“Quả trứng có thể nói à?” – Ma Tùng Quân trố mắt ra.
“Không phải, đệ có thể hiểu được ý nghĩ của nó. Giọng vừa rồi là đệ nhái theo quả trứng.” – Long Nguyên Giáp cười khổ giải thích.
Lúc này đôi mắt của Long Nguyên Giáp trở về trạng thái bình thường, lòng trắng trở lại, các vết nứt đỏ loang lổ trên mặt cũng dần biến mất. Bất quá trên gương mặt hắn vẫn còn các đường mờ mờ từ vết nứt lan ra ở mí mắt để lại. Chung quy là hắn đã bình thường.
“Ra là vậy, con người đúng là con người. Nhất là thời đại này, đã tham lam còn độc ác.” – Lussuria gật gù nói.
Sau đó Lussuria mới kể ra những gì mình chứng kiến trong ngàn năm nay. Thời gian đó, vô số người có thể đem được viên ma tinh thạch Hắc Ám kia rời đi, nhưng không có kẻ nào có thể mang là bởi vì chúng tranh giành lẫn nhau. Giá trị của ma tinh thạch cấp Tuyệt Phẩm giá của nó không thể dùng tài sản để hình dung.
Dù là ma tinh thạch của bất cứ hệ nào cũng vậy. Về cơ bản, ma tinh thạch cấp Tuyệt Phẩm hiếm đến mức trên thế giới chỉ xuất hiện qua vài ba lần. Mỗi lần đều xảy ra giao tranh đẫm máu, khiến cho vô số sinh linh nằm xuống.
Trong số các ma tinh thạch Tuyệt Phẩm, hệ Quang và hệ Hắc Ám là hai hệ đắt đỏ nhất. Bình thường hệ Hắc Ám chẳng ai mua ngoài những tín đồ của ma thuật Hắc Ám. Nhưng hệ Hắc Ám cấp Tuyệt Phẩm lại là chuyện khác.
Các Ma Pháp Sư chính đạo không hề muốn một viên ma tinh Tuyệt Phẩm hệ Hắc Ám rơi vào tay chúng. Đừng nói là Tuyệt Phẩm, đến cả Cực Phẩm cũng bị bọn họ giấu đi không cho những Ma Pháp Sư hệ Hắc Ám tiếp xúc. Nếu để viên ma tinh thạch Hắc Ám này rơi vào tay chúng, thì thế lực của những tín đồ Hắc Ám sẽ tăng một bước lớn, điều đó chắc chắn sẽ dấy lên một cuộc nội chiến bên trong các quốc gia có sự tồn tại của tín đồ ma thuật Hắc Ám.
Theo hướng ngược lại, tín đồ Hắc Ám cũng điên cuồng thèm khát ma tinh thạch cấp Tuyệt Phẩm. Bởi vì các ma tinh thạch cấp Tuyệt Phẩm không những mang theo nguồn năng lượng khổng lồ mà còn chứa cả những gì tinh hoa nhất của hệ đó.
Một người nếu ở bên cạnh ma tinh thạch cấp Tuyệt Phẩm lâu, trong thời gian đó người ta có thể ngộ ra nhiều loại ma thuật phức tạp khác nhau nhờ quy tắc dao động năng lượng bên trong chúng. Giá trị của viên ma tinh thạch này không chỉ nằm ở việc nó có bao nhiêu năng lượng, mà nằm ở việc nó có thể giúp người khác cảm nhận được ma thuật dễ dàng hơn, từ đó sẽ giúp kẻ sở hữu thăng tiến sức mạnh nhanh hơn so với kẻ khác.
“Vậy các ngươi cầm đi là xong hai món rồi.” – Ma Tùng Quân ném cho bọn họ.
“Ngươi không cần sao?” – Diggory T.Bogy ngạc nhiên.
Dù là ở thời đại của hắn, ma tinh thạch cấp Tuyệt Phẩm tuy không hiếm, nhưng cũng chẳng nhiều. Chỉ có những gia tộc nằm ở tầng lớp thượng lưu mới có thể sở hữu một vài cái bên trong gia tộc. Với một người bình thường như Ma Tùng Quân, đừng nói là sở hữu, sợ rằng đến cả dịp được thấy còn không có cơ hội.
Thế mà hắn lại không cần? Diggory T.Bogy ngạc nhiên là thế, nhưng hắn đành phải thở dài khi Lussuria nói nhỏ bên tai hắn. Không biết nghe được gì, Diggory T.Bogy thử cầm lấy viên ma tinh thạch lên. Chỉ vài giây sau hắn lại thở dài bỏ xuống.
“Sao vậy?” – Ma Tùng Quân hiếu kỳ hỏi.
“Ta không lấy được, chỉ có người ngoài như các ngươi mới có thể đem nó đi.” – Diggory T.Bogy nói.
“Hử? Người ngoài, ý ngươi là sao?” – Ma Tùng Quân nhìn chằm chằm vào viên ma tinh thạch.
“Chúng ta mắc kẹt ở trong hầm ngục quá lâu rồi, hầm ngục này xem chúng ta như là một phần của nó. Nên đồ vật trong đây tự động từ chối chúng ta. Cả việc chúng ta thoát ra khỏi hầm ngục cũng rất khó khăn.” – Diggory T.Bogy cười khổ giải thích.
Hắn cũng muốn giải thích rõ ràng cho Ma Tùng Quân lắm, nhưng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu, nên cứ nói đại khái là được.
“Vậy là sao? Không phải cứ cầm đi cất vào túi là được rồi ư? Chẳng lẽ cần nhận chủ gì nữa à?” – Ma Tùng Quân khó hiểu.
“Ngươi nói gì vậy? Chẳng lẽ lúc ngươi cầm lên, ngươi không bị viên đá này bài trừ sao?” – Lussuria giương mắt đẹp nhìn Ma Tùng Quân.
“Hử?”