Mặt trời lúc này đã lên cao được một chút, Ma Tùng Quân đang đứng tưới mấy cái bồn cây xung quanh xe. Hắn vừa tưới vừa ngáp, gần đó tiếng đập búa keng keng của Lưu Béo vang lên. Thằng này vừa đeo tai nghe, vừa nghe nhạc vừa rèn vũ khí. Dường như chẳng bận tâm cái gì cả.
Yên Nhược Đan ngồi bên cạnh đút một miếng bánh vào miệng Lưu Béo, Lưu Béo ăn, đút một ít nước ngọt cho Lưu Béo, Lưu Béo uống sạch. Con bé đút đủ thứ trên đời cho Lưu Béo, bởi cái thằng này tập trung làm là bỏ ăn bỏ uống. Trông Yên Nhược Đan có vẻ đáng yêu đấy, khi không đi dọn bàn, để công việc cho Yên Nhược Tuyết và Huyết Phong làm hết.
Còn mình thì ngồi một chỗ đút Lưu Béo ăn cứ như là đang đút cho thú cưng vậy. Con Gâu ở cạnh liên tục vẫy đuôi nhưng chẳng sơ múi được miếng nào trên tay con bé. Chẳng là Yên Nhược Đan giả bộ đút một chiếc lá khô lên miệng Lưu Béo, Lưu Béo vẫn ăn, thậm chí là nuốt luôn.
Khiến cho Yên Nhược Đan trợn mắt lên vội vỗ vỗ lưng Lưu Béo, bắt hắn nôn ra cho bằng được. Đang tập trung thì bị cắt đứt, Lưu Béo mới nhận thức ra là mình vừa ăn một cái lá khô. Hắn ho một ngày trời mới ho ra hết cách mảnh lá khô trong họng.
“Đừng có nghịch dại Đan Đan.” – Ma Tùng Quân thở dài một tiếng nói.
Con bé nghe thế thì quay lại lè lưỡi với Ma Tùng Quân. Thấy vậy, hắn cũng chẳng buồn nói nữa. Hôm qua chiến đấu một chập, hắn chỉ kịp về tắm rửa rồi nấu nồi hủ tiếu để bán. Vừa bán xong buổi sáng thì cơn buồn ngủ ập đến.
Thế là Ma Tùng Quân chẳng suy nghĩ gì nữa, hắn tuy còn một số chuyện chưa làm xong, như cứ thức thế này hắn không chịu nổi. Mấy ngày nay hắn ăn ngủ không điều độ chút nào, phải tranh thủ đánh một giấc.
Tới chiều, âm thanh của hệ thống vang lên đinh đinh đánh thức Ma Tùng Quân.
[Đinh!]
[Đã ngủ đủ giấc, chủ nhân mau dậy đi. Trời sắp về chiều, ngủ nữa mặt trời đè cho bây giờ.]
Đang say giấc mộng, Ma Tùng Quân bị đánh thức bởi Phiền Bỏ Mẹ. Hắn vốn định chửi thì lại thấy Phiền Bỏ Mẹ không nói thêm gì nữa. Dạo này coi như cũng biết điều, bị chửi nhiều nên chỉ nói khi nào cần thiết.
Ngồi dậy, Ma Tùng Quân ôm cái đầu còn nặng trịch của mình. Hắn rời khỏi giường thì lại nghe tiếng gõ keng keng của Lưu Béo vang lên bên cạnh. Ma Tùng Quân là một kẻ rất ghét ồn ào, vì như thế hắn rất khó ngủ. Già rồi, khó ngủ cũng là chuyện đương nhiên. Chỉ là hôm nay hắn quá mệt, ngủ mà bất chấp cả tiếng ồn của Lưu Béo.
[Đinh!]
[Nhiệm vụ chính tuyến khởi động. Vui lòng ấn vào thanh nhiệm vụ để xem thêm.]
Đúng lúc này âm thanh hệ thống vang lên, thấy thế Ma Tùng Quân liền mở giao diện nhiệm vụ ra.
[Nhiệm vụ chính tuyến.
Tên nhiệm vụ: Ngăn cản nguy cơ.
Thông tin nhiệm vụ: Tìm đến kẻ đứng sau đám côn đồ và giết chúng. Lưu ý: Bắt buộc phải giết chúng. Nếu không giết chúng Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết sẽ gặp nguy hiểm.
Yêu cầu nhiệm vụ: Giết 14 Ma Pháp Sư Trung cấp từ Tam tinh đến Thất tinh, 1 Ma Pháp Sư Thượng cấp Nhất tinh.
Độ hoàn thành: 0/14 – 0/1
Phần thưởng nhiệm vụ: Một quyển sách luyện thể tự chọn.
Độ khó nhiệm vụ: Đỏ.]. Truyện Light Novel
Đọc xong nhiệm vụ, hai hàng lông mày của Ma Tùng Quân nhíu chặt lại với nhau. Dù nhiệm vụ thi thoảng mới xuất hiện, nhưng Ma Tùng Quân cũng biết được một chút quy tắc của nó. Nó không bao giờ bảo hắn giết người, và nhiệm vụ chỉ có liên quan đến lợi ích của Ma Tùng Quân.
Lần này nó bắt hắn giết người, thậm chí nếu không giết sẽ khiến cho hai chị em Yên Nhược Đan gặp nguy hiểm. Vậy có nghĩa là hệ thống đã phát hiện ra được cái gì đó, Phiền Bỏ Mẹ sao vẫn chưa nói gì với hắn?
[Túc chủ đợi một chút, Phiền Bỏ Mẹ vẫn chưa tổng hợp xong thông tin.]
Nghe thế thì Ma Tùng Quân bình tĩnh trở lại, hắn đọc kỹ nhiệm vụ lại một lần. Hắn không quan tâm cái phần thưởng làm cái gì, nhiệm vụ này sặc mùi nguy hiểm. Đã thế nó còn nằm ở cấp độ Đỏ. Trong khi những nhiệm vụ trước đó đều nằm ở cấp Tím. Với hắn cấp Tím đã hơi khó để giải quyết rồi, cấp Cam phải là cực khó. Cấp đỏ hơn cấp Tím tận 2 cấp.
“Yên Nhược Đan, Yên Nhược Tuyết hai đứa đâu rồi?”
Bấy giờ Ma Tùng Quân gọi hai chị em Yên Nhược Đan.
Nghe Ma Tùng Quân gọi, Yên Nhược Tuyết đang ở gần đó liền ló đầu nhìn vào thùng xe với gương mặt hỏi chấm.
“Yên Nhược Đan đâu?” – Ma Tùng Quân hỏi.
“Tỷ tỷ đi với Lưu Béo ca ca mua nguyên liệu gì đó. Tuyết Tuyết hong có đi cùng.” – Yên Nhược Tuyết giọng nhẹ như gió nói.
“Phiền Bỏ Mẹ, định vị Yên Nhược Đan và Lưu Béo nhanh lên.” – Ma Tùng Quân vội hô một tiếng.
[Túc chủ không cần lo, có Huyết Phong đi cùng bọn họ. Họ cũng về gần tới rồi.] – Phiền Bỏ Mẹ lập tức trấn an Ma Tùng Quân.
Lập tức Ma Tùng Quân nhảy xuống xe, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng thấy được ba người Yên Nhược Đan đang lon ton xách theo một đống sắt thép về. Yên Nhược Đan thì cầm theo một túi đồ ăn, vừa thấy Ma Tùng Quân thì con bé ra sức vẫy tay.
Thấy thế Ma Tùng Quân mới thở phào một tiếng, hắn tìm một cái ghế ngồi xuống khẽ châm một điếu thuốc để lấy lại bình tĩnh. Bây giờ hắn cần đợi Phiền Bỏ Mẹ tổng hợp thông tin để nói cho hắn biết chuyện gì đang xảy ra.
Đồng thời hắn cũng ý thức được một điều rằng bản thân hắn đang quá dựa vào hệ thống. Có một số chuyện hắn cần phải tự thân nắm bắt được. Trông chờ các cảnh báo đến từ hệ thống là quá lệ thuộc.
Bất quá nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, Ma Tùng Quân chỉ vừa mới đến thế giới này, hắn cũng chẳng quen biết nhiều người cũng không có thuộc hạ gì đó giống như Long Nguyên Giáp. Việc nắm bắt thông tin bắt buộc phải phụ thuộc vào Phiền Bỏ Mẹ trong thời điểm này. Nếu để hắn tự đi điều tra thì hắn điều tra kiểu gì? Điều tra từ đâu?
Một ông chú bán hủ tiếu, chân ướt chân ráo đến một thế giới hoàn toàn xa lạ. Hắn gặp không ít lần nguy hiểm, sống được đến tận bây giờ thật đúng là một kỳ tích. Một phần cũng là may mắn.
[Túc chủ, Phiền Bỏ Mẹ đã tổng hợp thông tin sau. Hiện tại chúng ta đang bị giám sát rất gắt gao. Tuy nhiên chỉ là những dân thường nhận tiền để theo dõi chúng ta.]
Ngay lập tức ra đa hiện lên vài chấm màu hồng, có một số người thậm chí ở rất gần Ma Tùng Quân. Đúng hơn là ở ngay phòng trọ của Mạo Hiểm Giả. Trước mắt hắn hiện lên vô số tia màu hồng giống như laser, mỗi tia đều chỉ đến một vị trí khác nhau. Cái tia màu hồng gần nhất có hiện khoảng cách là 26m.
Ma Tùng Quân nhìn theo tia màu hồng gần nhất, hắn ngẩng đầu lên thì phát hiện có một người đàn ông đang ở bên cửa sổ lầu ba của nhà trọ nhìn hắn. Phát hiện ra Ma Tùng Quân nhìn mình, hắn ta giả bộ uống trà nhìn đi chỗ khác.
Tiếp đó Ma Tùng Quân lại nhìn thêm các tia ở gần nữa, tưu lâu có, tay bán kẹo đường mà Yên Nhược Đan đang dừng lại để mua cũng là kẻ theo dõi. Đến cả tên ăn mày hay được Ma Tùng Quân cho ăn hủ tiếu mỗi khi quán bán hết cũng là kẻ theo dõi.
Nhìn tên ăn mày, Ma Tùng Quân cảm thấy lòng tốt của mình bị xúc phạm. Con bà nó thằng này lập chỗ làm ăn ở đây mấy hôm rồi, hôm nào cũng kiếm được bộn tiền nhờ hàng người đứng chờ ăn hủ tiếu của Ma Tùng Quân. Thậm chí còn được Ma Tùng Quân cho ăn, thế nhưng hắn lại là kẻ theo dõi ư?
[Túc chủ đừng hiểu lầm. Những người này chỉ nhận tiền rồi quan sát động tĩnh của túc chủ, bọn họ không hề biết kẻ thuê mướn bọn họ có ý đồ gì. Trước mắt họ đều là người bình thường, không phải là Ma Pháp Sư nên túc chủ không cần quá lo lắng.]
[Phiền Bỏ Mẹ xin báo cho túc chủ biết một tin. Hội Huyết Nhẫn đang theo dõi túc chủ và Yên Nhược Đan, Yên Nhược Tuyết. Theo Phiền Bỏ Mẹ dự đoán, có thể chúng muốn bắt cóc hai cô bé họ Yên.]
“Cái gì?”