“Quân ca, lần này chúng ta bỏ Đại Cathay ở nhà sao?” – Huyết Phong đi bên cạnh hỏi.
“Thì chả, nó đang tham gia đấu trường rồi. Vả lại chuyến này không biết đi bao lâu, ta không an tâm giao Đan Đan và Tuyết Tuyết cho lão khọm kia trông. Thôi cứ để cho Lưu Béo và Đại Cathay trông còn hơn.” – Ma Tùng Quân nói.
“Là con bé tự trông mình mới đúng.” – Long Nguyên Giáp cười khổ một tiếng.
“Cơ mà chuyến này chỉ có mấy huynh đệ chúng ta thôi à?”
Ma Tùng Quân nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có Huyết Phong và Long Nguyên Giáp. Ngoài ra chẳng có thêm một ai khác nữa. Hang động sâu hun hút trước mắt khiến cho Ma Tùng Quân chùn chân chẳng muốn vào chút nào.
Lý do chỉ có ba người bọn họ, Long Nguyên Giáp đã giải thích từ trước. Càng ít người tham gia, càng giảm thương vong. Lần này đi là dò đường, không phải đi để liều mạng, nên càng ít người càng tốt.
Nói gì thì nói, hắn chỉ mới đến thế giới này vài tháng. Đúng là Ma Tùng Quân có từng giết người và ma thú rồi, còn gặp cả ma quỷ nữa. Đủ mọi chuyện trên đời, nhưng ở dưới cái hầm ngục kia có cái gì, Long Nguyên Giáp còn không biết, huống chi Ma Tùng Quân.
Phàm là thứ gì con người không biết, thì chúng ta càng có cảm giác sợ sệt. Trong không gian tối u đó, khiến cho người gan dạ như Huyết Phong cũng phải rùng mình một cái.
“Hơi hơi sợ đúng không?” – Long Nguyên Giáp cười đá lông nheo với hai người Ma Tùng Quân.
Không hề giấu diếm, Ma Tùng Quân thẳng thừng gật đầu.
“Ta cũng hơi lo lắng, Hắc Long Giả điều tra dưới đó chỉ có một người chạy ra. Tinh thần cũng không ổn định, không thể hỏi được gì. Trước khi điên loạn, hắn chỉ nói bên trong rối còn hơn cả tơ nhện. Nhưng ta tin Quân ca có thể dẫn đường cho chúng ta.”
Nói rồi Long Nguyên Giáp cười hô hô vỗ vai Ma Tùng Quân.
Nghe thế Ma Tùng Quân cũng gật đầu, định bước lên thì vội khựng lại. Hắn cảm giác có cái gì đó không đúng cho lắm:
“Mà khoan đã, nếu cái động này có thể gây nguy hiểm. Vậy thì bố trí người canh chừng bên ngoài không phải an toàn hơn hay sao?”.
“Chết thật, đệ quên nói cho ca. Từ trước đến nay, trường hợp hầm ngục xuất hiện ma thú mới cũng không phải là chuyện lạ. Mỗi lần như thế đều rất nguy hiểm với người dân sống ở xung quanh, lẫn Ma Pháp Sư cao cấp cũng gặp nguy hiểm nếu đụng độ với chúng một cách bất ngờ.”
“Bất quá nguy hiểm luôn đi chung với cơ hội. Mỗi một lần hầm ngục xuất hiện ma thú, là một lần tài nguyên dưới hầm ngục được lấp đầy. Số lượng phải nói là kinh người, nếu như ở dưới có tài nguyên, đệ có thể dùng tài lực đó để trở thành gia chủ và rước Nghiêm Tiêu Hoa về nhà.”
“Nó rất quan trọng với đệ, tất nhiên đệ không để cho ca ca của đệ bị thiệt thòi.” – Long Nguyên Giáp nhìn sâu vào trong hang động, miệng thì giải thích cho Ma Tùng Quân nghe.
“Có chuyện tốt vậy sao? Có đúng là đệ quên không, hay là lựa khúc này để quên? Mà thôi bỏ đi, nếu có thể kiếm tiền thì vào thôi.” – Ma Tùng Quân ngạc nhiên, sau đó lại lắc đầu nói.
“Để đệ dẫn đầu cho.” – Huyết Phong chạy lên phía trước xoắn tay áo.
Nhắc đến tiền, Ma Tùng Quân và Huyết Phong lập tức thay đổi thái độ khiến cho Long Nguyên Giáp bất ngờ. Hắn nhớ lúc mới gặp, Ma Tùng Quân không phải là người thích tiền bạc cho lắm. Đây có phải là Ma Tùng Quân mà hắn biết không? Hay là Ma Tùng Quân do bọn khác cài vào để lừa Long gia nhà hắn?
Thực tế cái tật mê tiền này, cả đội hủ tiếu đều bị Yên Nhược Đan truyền nhiễm cho. Con bé tiêm vào đầu bọn họ, từng ngày, từng giờ, từng phút. Thở một câu cũng tiền, thở hai câu cũng là tiền. Không biết kiếp trước con bé làm cái gì, mà đụng vào cái nào cũng tiền. Kể cả đồ Ma Tùng Quân cung cấp cho miễn phí cũng được con bé quy đổi ra tiền để tính với mấy người Huyết Phong, Lưu Béo và Đại Cathay.
Mưa dầm thấm lâu, Ma Tùng Quân cũng bị ảnh hưởng ít nhiều. Tiền đối với hắn chính là Tích Điểm Cảm Xúc, một phần nữa là ma tinh thạch. Hắn dùng ma tinh thạch ngày càng nhiều, mà không chỉ một mình hắn dùng, cả Đại Cathay và Lưu Béo đều cần dùng.
May thay chỉ có Huyết Phong là không cần đến, nhưng sức phá hoại của Huyết Phong cũng không ít, khiến cho Ma Tùng Quân không ít lần phải đền tiền cho người ta vì tội phá làng phá xóm của Huyết Phong mỗi khi hắn tự luyện tập. Do đó Ma Tùng Quân cần phải tích cực kiếm tiền để có thể thoải mái dùng ma tinh thạch.
“Phiền Bỏ Mẹ, dò đến đâu rồi?” – Ma Tùng Quân hỏi.
[Hiện tại chỉ mới được 5%. Theo dự tính, hầm ngục rất sâu rộng và phức tạp. Nếu đi bộ với vận tốc 10km/h, túc chủ muốn xuống được tầng cuối cùng thì phải mất 1 tháng.]
“Cái gì? Rộng vậy sao?” – Ma Tùng Quân thốt lên trong đầu.
Nhìn thấy gương mặt của Ma Tùng Quân biến đổi không ngừng, Long Nguyên Giáp hài lòng gật đầu. Chắc là huynh ấy đang ngạc nhiên trước sự rộng lớn của hầm ngục này, tốt, hắn không nhờ sai người.
Ma Tùng Quân không hiểu vì sao, dù đã vào sâu trong hầm ngục đến vài trăm mét nhưng vẫn có thể hít thở bình thường. Hắn từng xuống dưới hầm mỏ ma tinh thạch, dưới đó phải nói là không khí rất loãng, dễ bị mất sức khi ở quá sâu, nên rất cần một hệ thống thông gió. Còn hầm ngục này nhìn là biết không có hệ thống thông gió, tuy có mùi ẩm mốc và lạnh lẽo nhưng lại không khó thở một chút nào.
Mặt đất dưới chân lại khá cứng, hắn thử dùng trọng kiếm đâm mạnh xuống dưới như chỉ đâm sâu được nửa tấc. Trong khi trọng kiếm của hắn, chỉ cần dùng một lực vừa phải đã có thể đâm nát một tảng đá lớn bằng cái bụng hắn.
Nửa ngày sau, Ma Tùng Quân rọi đèn về phía trước, ở đây xuất hiện ba lối đi. Lối bên trái có mấy bầy ong độc, con nào con nấy to bằng nắm đấm. Độc tố của nó đủ vật chết mười con voi, bù lại lối đó có một số loài hoa và thảo dược gì đó.
Lối đi ở chính giữa thì có một bầy khỉ đít đỏ, chẳng phải khỉ đít đỏ bình thường như chúng ta thấy đâu. Đít của chúng đỏ lên là vì dung nham, cửa giữa có một hồ dung nham lớn, trong hồ còn có cả cá dung nham và rắn dung nham. Ngoài ra không có tài nguyên gì cả.
Cuối cùng là lối đi bên phải, lối này dẫn xuống tầng tiếp theo của hầm ngục, đường đi khá là vòng vèo. Lối đi đó cũng là lối nguy hiểm nhất, thạch nhũ nhọn hoắt trên trần hang động có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Đất lại mềm xốp, rất dễ bị sụt lún. Đã vậy ở cuối cổng còn có một con ma thú dạng người mặt quỷ, trông rất ghê rợn. Phiền Bỏ Mẹ cũng không biết đó là sinh vật gì nên chỉ có thể đưa hình ảnh trực tiếp cho Ma Tùng Quân xem.
Sau vài lời nói, Ma Tùng Quân kể sơ bộ lại tình hình ba cửa cho Long Nguyên Giáp nghe. Hắn yên lặng một hồi lâu rồi đưa ra quyết định:
“Chúng ta đi cửa bên trái trước, đệ muốn xem thử có thảo dược gì bên đó. Sẵn diệt cái tổ ong đó luôn, không được thì sau khi lên đệ sẽ cử một đội chuyên diệt ma thuật côn trùng xuống. Đệ cần đánh giá xem thảo dược ở đó có đáng giá để lấy hay không.”
“Cửa chính giữa, khỉ đít đỏ và cá rắn dung nham cũng rất cần thiết cho các Ma Pháp Sư hệ Hỏa. Nếu săn được chúng, bán cũng được khối tiền. Chúng ta không cần đi cửa đó, đi xem cửa trái xong chúng ta sẽ xuống tầng dưới.”
Ma Tùng Quân và Huyết Phong không phản đối, bởi hai người bọn họ chính là kẻ gà mờ trong chuyện này. Long Nguyên Giáp thì lại là Mạo Hiểm Giả lõi đời, nên việc nghe theo hắn mới là quyết định đúng đắn nhất.
Còn đúng thật hay không thì Ma Tùng Quân phải trải nghiệm mới biết được.
...
“Quân ca, giúp đệ. Mông đệ bị chích nhiều hơn, rút kim ra từ từ thôi. Đừng...” – Huyết Phong hét lên thất thanh.
“Chịu đau đi, ai mướn đệ lao lên đấm tổ ong làm gì?”
“Ca... đừng bên nặng bên nhẹ chứ? Mông ta cũng bị dính mấy mũi, giúp ta kéo ra đi.” – Long Nguyên Giáp thều thào.
Trong hầm ngục tràn đầy hoa cỏ, ánh sáng đến từ những cọng rêu dạ quang phát ra ánh sáng, chúng bám khắp nơi trong hang động, kể cả trên mặt đất cả cây cối.
Bấy giờ trước mặt Ma Tùng Quân có một cái tổ ong to bằng căn nhà nằm ngổn ngang và hai tên to con bị ong chích đến sưng cả mông.
Chuyện là Huyết Phong dẫn đầu đi trước, vừa mới bước tới khu này thì bị một con ong lao đến tấn công bất ngờ. Tức quá hóa cuồng, hắn tấn công ngược lại bầy ong, kết quả là đánh rơi một cái tổ ong lớn. Hại Ma Tùng Quân và Long Nguyên Giáp co giò lên mà chạy.
Long Nguyên Giáp vừa chạy được vài bước, bị Ma Tùng Quân khích đểu. Đại loại như là Mạo Hiểm Giả cấp cao nhất, gia tộc tương lai của Long gia mà lại quay đầu bỏ chạy trước sao?
Đương nhiên là Long Nguyên Giáp cũng bị khích cho nóng máu, hắn quay lại đại chiến với mấy con ong, còn Ma Tùng Quân thì đứng một bên vác súng xả đạn. Đồng thời còn mặc bộ bảo hộ màu trắng có họa tiết cánh sen lên người để bảo vệ thân thể.
Lũ ong này tuy là ma thú, nhưng không phải con nào cũng có thể sử dụng ma thuật, nên chúng không tài nào chích thủng được bộ đồ bảo hộ của Yên Nhược Tuyết. Thành ra Ma Tùng Quân không bị ong chích phát nào, chỉ tội cho Huyết Phong và Long Nguyên Giáp.
Tuy không thích màu trắng có họa tiết bông sen cho lắm, nhưng còn hơn bị ong chích. Lý do Long Nguyên Giáp bị chích thì cũng rất đơn giản, hắn phải đánh nhau với một con ong chúa, số lượng ong thợ cũng lên đến vài trăm con. Long Nguyên Giáp ỷ y mình mạnh nên không mặc giáp, đâm ra số phận cũng thảm không kém Huyết Phong là bao.
“Rồi uống đi.”
Ma Tùng Quân ném cho hai người bọn thuốc trị thương rồi bắt đầu ngồi xuống hái một cây cỏ đưa lên mũi ngửi.
“Hắt xì!”
“Cái cọng cỏ này là thảo dược à?” – Ma Tùng Quân đưa cho Long Nguyên Giáp nói.
“Không, nó là cỏ thôi. Thảo dược chắc nằm bên trong. Đệ ngửi được mùi của chúng.” – Long Nguyên Giáp chỉ vào sâu bên trong.
Cái khu này không biết rộng bao nhiêu, bọn họ vừa mới đặt chân đến đã gặp một bầy ong rồi. Ma Tùng Quân nhìn trên ra đa nên cũng không biết cụ thể nó rộng cỡ nào, cho đến khi Phiền Bỏ Mẹ làm hình ảnh giả lập vị trí của hắn. Chỗ của hắn từ từ thu nhỏ lại, cuối cùng Ma Tùng Quân cũng biết được độ rộng lớn của nơi này.
Sâu bên trong, diện tích lớn gần một nửa thành Phù Sương. Thảo dược nằm sâu bên trong đó, Ma Tùng Quân có thể đưa hình ảnh của những thứ được xem là thảo dược cho Long Nguyên Giáp xem, nhưng bản thân hắn vẫn còn yếu. Dù có tin tưởng Long Nguyên Giáp cách mấy thì cũng không thể soi toàn bộ tim gan phèo phổi cho đối phương biết được. Đâm ra hắn đành chịu khổ, tiếp tục cùng bọn họ tiến sâu vào bên trong.
Long Nguyên Giáp và Huyết Phong lần này cũng chịu mặc giáp vào. Ma Tùng Quân cũng cởi bộ độ bảo hộ ra để mặc giáp. Thực ra Ma Tùng Quân cũng ỷ y như hai người kia, chẳng qua là hắn có bộ đồ bảo hộ của Yên Nhược Tuyết, chỉ cần ấn nút một cái là bộ đồ tự động mặc lên người. Vì thế mới tránh thoát được một kiếp bị ong chích đít.