“Ơ... gì đấy?” – Long Nguyên Giáp thốt lên đầy ngạc nhiên.
Ma Tùng Quân cũng đứng hình, Huyết Phong vừa mở mắt ra cũng giật mình không kém. Dẫu thế cũng không quan trọng, chuyện xảy ra trước mắt không thể khiến ba người bọn họ thay đổi suy nghĩ trong đầu lúc này.
“Quân ca!” – Huyết Phong ngẩng đầu gọi Ma Tùng Quân.
Cúi đầu xuống, Ma Tùng Quân vừa vặn bắt gặp Huyết Phong đang gật đầu với hắn. Hai người gật đầu với nhau, Long Nguyên Giáp cũng nhìn hai người gật đầu. Thông qua ánh mắt, bọn họ đưa đến một quyết định chung.
Bấy giờ hai người Diggory T.Bogy và Lussuria đang tình tứ với nhau theo phương thức bạo lực. Lussuria đấm liên tục vào người hắn bằng những cú đấm không có lực, Diggory T.Bogy thì đỡ những cú đấm đấy với gương mặt nhăn nhúm, đau khổ và cả nước mắt chảy ròng ròng.
“Ngươi là tên khốn khiếp, tại sao ngươi quay lại đây? Ngươi đã đi rồi sao không cút luôn đi, còn quay lại đây làm gì?”
“Ta chưa từng đi đâu, ta vốn vẫn ở đây.” – Diggory T.Bogy đưa tay lên vuốt lấy gò má của Lussuria.
“Ngươi... ngươi vừa nói gì?” – Lussuria giật mình nhìn sâu vào đôi mắt của Diggory T.Bogy.
Nhưng đúng lúc này, ả ta cảm nhận được có gì đó không đúng ở sau lưng mình, nên lập tức quay đầu lại. Ba người Ma Tùng Quân đứng song song với nhau, ánh mắt hừng hực chiến ý nhìn chằm chằm ả.
Từ ánh mắt có thể thấy bọn họ không hề muốn bỏ qua chuyện này.
“Đứng lên đi, chuyện của ngươi và ta chưa xong đâu.” – Huyết Phong nổi lửa. Thằng bé hoàn toàn quên mất chuyện mình vừa trở về từ cõi chết.
“Ô dà, coi ai đang nói kìa? Nếu không nhờ hắn, ngươi còn có thể đứng đây sao?” – Lussuria chỉ tay về phía Ma Tùng Quân, nở nụ cười đầy vũ mị nói. Trong ánh mắt chứa lấy sự khinh thường không hề nhỏ cho Huyết Phong.
“Phong đệ, ả đàn bà này cứ để cho ta. Đệ nghỉ ngơi đi, xét theo lời ả ta nói, chí ít cũng là sinh vật sống hơn ngàn năm tuổi. Đệ còn chưa đủ 20, đi so với ả làm gì?” – Long Nguyên Giáp can ngăn Huyết Phong lại.
“Đúng đấy, bà già mặt dày, đánh không lại đâu. Đệ còn trẻ, chưa trải sự đời. Lần sau đánh không lại thì chạy, tìm đủ mọi cách đánh bại ả ta là được. Không nhất thiết phải làm trận tay bo, đánh hội đồng cũng được mà, thắng là được, thắng rồi thì nói gì chả được. Chẳng lẽ kẻ thua lại bảo mình sợ thua nên dùng mưu hèn kế bẩn để thắng?” – Ma Tùng Quân gật gù nói.
Vừa nói hắn vừa vuốt màn hình, lựa đống vũ khí phiên bản lỗi của Lưu Béo. Trong đầu hắn đang chọn lựa thời gian sử dụng của từng loại vũ khí. Nghe hai vị ca ca tiêm nhiễm vào đầu tư tưởng không hay, Huyết Phong từ bừng bừng chiến ý lại dần trở nguội lạnh.
Tuy nghe rất là không ngay thẳng, nhưng nó lại đúng đến mức khiến hắn không thể nào cãi lại được.
“Ma Tùng Quân, Long Nguyên Giáp, Huyết Phong... đây là... các ngươi nể mặt ta, bỏ qua cho nàng được không?”
Lúc này Diggory T.Bogy đứng dậy, chắn trước mặt Lussuria. Hắn là đang cầu tình cho ả.
Nhưng vấn đề nằm ở đây, hắn chỉ mới quen mấy người này đúng một ngày. Hoàn toàn không có giá trị gì về mặt tình cảm cả.
“Có là vợ ngươi thì ta cũng không quan tâm. Ả ta suýt giết chết đệ của ta. Nếu ngươi muốn cản, ta không ngại đánh luôn cả ngươi.”
Ánh mắt của Ma Tùng Quân thể hiện lên sự tự tin, không ngại va chạm. Vừa nói hắn vừa lấy ra hai thanh đao dài chừng nửa mét ra. Đây là một cặp đao được xem là thành phẩm của Lưu Béo, bởi nó có thể gắn được ma tinh thạch.
“Ta... các ngươi có thể giết ta. Tha mạng cho nàng ấy được không?” – Diggory T.Bogy cười khổ nói.
Lời hắn vừa nói ra, giống như trút bỏ được gánh nặng gì đó. Ma Tùng Quân và Long Nguyên Giáp thì không cảm nhận được rõ ràng, bất quá người sau lưng hắn là Lussuria lại cảm nhận hết sức rõ ràng.
Gương mặt của nàng vốn đang tùy tiện đối phó với mấy người Ma Tùng Quân, thì giờ đây lại trở nên ngưng trọng, từ ngưng trọng trở thành tức giận. Trán ả nổi lên gân xanh, bàn tay giáp sắt vươn ra nắm lấy vai Diggory T.Bogy lôi ngược ra đằng sau, ả hét vào mặt hắn:
“Ngươi cầu xin cái gì? Không cần ngươi ta cũng không thể chết. Nếu ngươi kết hợp với ta, mấy tên điên này giết lúc nào cũng được. Tại sao phải sợ?”
Nhìn gương mặt giận dữ của Lussuria, Diggory T.Bogy thở dài. Nàng nói đúng, nhưng có một vấn đề nàng không hiểu.
“Ta sống không lâu được nữa. Không còn sức để đánh đâu.” – Diggory T.Bogy lắc đầu.
“Ngươi nói cái gì? Ngươi làm sao mà sống không lâu?” – Lussuria trợn mắt lên.
“Ngàn năm qua, ta vẫn mắc kẹt ở dưới này.”
Chỉ một câu nói trên, Lussuria đứng hình nhìn hắn. Ánh mắt của ả rung động không ngừng, có thể thấy được đôi mắt đó đang tiếp nhận một cú sốc lớn.
“Tuổi thọ của ngươi...” – Lussuria lắc đầu, giọng nói trở nên nghẹn ngào.
“Này, giờ tự dưng chúng ta thành phản diện à?” – Ma Tùng Quân thở dài nói.
“Chuyện này cũng thú vị đấy, đệ tò mò muốn biết. Ca thì sao? À không, Huyết Phong, ý đệ như nào?” – Long Nguyên Giáp cười ha hả nói.
“Quân ca làm đệ mất ý chí chiến đấu rồi. Đệ muốn tự thân trả lại mối nhục trước đó.” – Huyết Phong hậm hực nói.
“Cái gì mà nhục. So với sinh vật kia, tuổi của ngươi còn không bằng cọng tóc của người ta mà nhục cái khỉ gì?” – Ma Tùng Quân gõ đầu Huyết Phong mắng một trận.
Bằng một cách nào đó, cả ba kê bàn ghế ra ngồi. Huyết Phong đi pha cà phê, Ma Tùng Quân thì làm đồ ăn vặt, Long Nguyên Giáp thì đứng đó dỏng lỗ tai lên nghe lén. Căn bản hai người kia quá tập trung nói chuyện nên không hề quan tâm đến động thái của ba người bọn họ.
“Này, các ngươi làm gì thế?” – Lussuria liếc mắt sang đám người Ma Tùng Quân quát.
“Không ôn chuyện nữa à? Muốn đánh nhau thì ta tiếp ngươi.” – Long Nguyên Giáp bước tới, bẻ cổ răng rắc, nở nụ cười đầy tự tin mà nói.
“Đừng, bọn họ không phải người xấu đâu.” – Diggory T.Bogy lắc đầu ngăn Lussuria lại.
“Thế ta là người xấu à cái tên khốn nhà ngươi?” – Lussuria trợn mắt quát lại Diggory T.Bogy, làm cho hắn co đầu rụt cổ lại.
“Ngoài kia đã trôi qua cả ngàn năm rồi, chúng ta cần sự giúp đỡ của bọn họ. Chủng tộc của ta không còn nữa, cả chủng tộc của ngươi cũng vậy.” – Diggory T.Bogy nói nhỏ.
Như nghe phải tin động trời, Lussuria từ từ cúi đầu xuống, nhìn vào khoảng không vô định. Đến khi Diggory T.Bogy kéo nàng vào lòng để ôm lấy. Da thịt của hai người lạnh ngắt như tờ tiền. Ma Tùng Quân tháo kính tầm nhiệt xuống, ánh mắt trở nên khác lạ.
“Vì sao đệ đánh nhau với ả?”
Đang pha cà phê, Huyết Phong nghe Ma Tùng Quân hỏi. Thế là hắn hồn nhiên kể ra chuyện Diggory T.Bogy bảo hắn xuống dưới này trước. Vì thế mới xảy ra chuyện đánh nhau với Lussuria, vì Huyết Phong nghĩ Lussuria chính là con quái vật cần phải diệt để rời khỏi đây. Mà thực tế đúng là như thế thật.
“Gì? Nhảm vậy? Có vẻ như tên Bogy kia cũng không biết dưới này có người quen của hắn. Bất quá tâm tư của tên này cũng không bình thường. Có điều trước đó hắn có vẻ như muốn cứu đệ ra, chỉ là ta đến trước thôi.” – Ma Tùng Quân gật đầu nói nhỏ.
Sự xuất hiện của Diggory T.Bogy đã được Phiền Bỏ Mẹ cảnh báo cho hắn trước. Cả lúc hắn lẻn lên trên trần nhà, Ma Tùng Quân vốn im lặng xem coi hắn giở trò gì. Nếu không phải không cảm nhận được sát khí từ Diggory T.Bogy, có thể Ma Tùng Quân đã xông vào tấn công luôn chứ không đợi như bây giờ. Ít ra hắn vẫn có ý định cứu Huyết Phong trước đó nên mới đi xuống sau. Chung quy là Ma Cà Rồng không có máu trở thành phế vật sao?
Hắn quay sang nhìn Lussuria, nghĩ lại mới thấy cuộc chiến này vô nghĩa ngay từ lúc đầu. Bất quá vào thời điểm hiện tại, Ma Tùng Quân vẫn chưa muốn bỏ qua cho Lussuria. Cảm giác tuyệt vọng khi đối đầu với những xác sống để cứu lấy Huyết Phong vẫn còn đọng lại trong tâm trí của hắn.
Khó có chuyện gì có thể khiến hắn bỏ qua được điều này, Ma Tùng Quân không muốn tấn công ngay lập tức, một phần bởi vì Long Nguyên Giáp còn đang tò mò về thân phận của Lussuria. Có lẽ Long Nguyên Giáp có nguyên do gì đó, nhưng vì Nguyên Giáp là người mạnh nhất, nên đánh hay trì hoãn do hắn quyết định.
Bất quá nếu Long Nguyên Giáp không muốn đánh, thì Ma Tùng Quân và Huyết Phong vẫn muốn đánh. Mà trước đó cần phải bỏ qua cho ả vì hiện tại đánh không lại, có điên máu thì cũng phải làm nguội cái đầu lại để giữ mạng trước đã.
“Long Nguyên Giáp, ngươi có nghe qua về tộc Succubus chưa?”
Biết Long Nguyên Giáp là người có nhiều kiến thức nhất ở đây, Diggory T.Bogy trực tiếp hỏi hắn.
“Succubus?... Nghe quen lắm, đợi một chút để ta nhớ lại xem.” – Long Nguyên Giáp nhíu mày, vuốt cằm nhìn trời để suy nghĩ.
Từ thái độ trên của Long Nguyên Giáp, làm cho Lussuria đang thất thần phải ngẩng đầu dậy để mong chờ, sau đó vài giây lại tự ngạc nhiên rồi thất vọng. Bởi trong đầu nàng đang có một suy tính không thể tin được.
“À, ta nhớ rồi. Trong những câu truyện cổ tích, Succubus là một loài quỷ dâm dục chuyên đi làm trò ứ hự với đàn ông để lấy hạt giống đúng không?” – Long Nguyên Giáp vỗ tay cái bốp, mặt mày hớn hở nói.
Nghe xong, Diggory T.Bogy cứng họng mất vài giây sau đó cười khổ gật đầu.
“À... thì cũng đúng một phần.”
“Ngươi nói trong truyện cổ tích, vậy có nghĩa là Succubus chưa từng xuất hiện qua chứ gì?” – Diggory T.Bogy thở dài nói.
“Chưa từng, đều giống như ngươi sao? Thời đại đó...” – Long Nguyên Giáp giãn cơ mặt ra.
“Thời đại của các vị Thần đã kết thúc rồi sao? Chỉ mới kết thúc 1.000 năm trước đúng chứ? Vì sao ta cái gì cũng không biết... 1.000 năm bị nhốt trong này. Ta đợi ngươi đến cứu ta, ta đợi đồng tộc đến cứu ta... không một ai đến sau 1.000 năm. Ngươi cuối cùng lại xuất hiện trong bộ dạng sắp chết là sao hả Bogy, nói đi chứ tên khốn này??”
Lussuria liên tục đấm vào ngực Diggory T.Bogy mà òa khóc lên. Tiếng khóc nức nở nhưng lại không có nước mắt. Bởi vì nàng ta không còn là Succubus bình thường nữa, mà đã trở thành một Undead Succubus. Nàng đã chết, vì để giữ lại mạng sống của mình nên trở thành một Undead.
Câu chuyện của hai người này phải tính từ hơn ngàn năm trước, thời điểm đó tất cả các chủng tộc trí tuệ vẫn còn chung sống hòa bình với nhau. Điều đáng nói ở đây là không chỉ những chủng tộc ở thế giới này, mà cả những chủng tộc ở Địa Ngục, chủng tộc đó được gọi chung là Quỷ.
Lussuria là một Succubus đến từ Địa Ngục, nói đúng hơn là tổ tiên của nàng ta từng sinh sống ở Địa Ngục theo cách gọi của con người, nơi đó còn có một cái tên khác là Ma Giới. Sau đó lại sinh sống ở thế giới này. Vì sao Quỷ lại chuyển địa bàn sống ở thế giới tươi đẹp này thay vì Ma Giới á?
Đơn giản thôi, tài nguyên thiên nhiên ở Ma Giới rất cằn cỗi. Rất nhiều Quỷ đến thế giới này sinh sống, bởi vì vị vua trong lời kể của Diggory T.Bogy trước kia không phải là con người thật sự.
...