Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 279: Chương 279: Thư viện vũ trụ




“Túc chủ thật quá đáng, bộ lông tuyệt đẹp của người ta... cứ thế mà... cứ thế mà uhuhu...”

“Bây giờ mày có tìm thông tin về Minotaur hay không? Hay là để tao bảo hệ thống đuổi mày ra ngoài?”

“Tìm thì tìm, túc chủ đợi một chút. Phải cho người ta có thời gian mặc niệm bộ lông đã chứ?”

“Bộ lông đó ở cùng với mày chưa được một phút cuộc đời thì mày mặc niệm cái gì?”

“Vấn đề không nằm ở thời gian!”

...

Bằng một cách nào đó, con chim lợn trụi lông tên Phiền Bỏ Mẹ vẫn có thể bay được bằng đôi cánh cộc lốc của mình. Nó bay qua bay lại rồi dùng đôi cánh không lông ấy chạm vào tinh không trước mắt Ma Tùng Quân.

Không gian trước mặt Ma Tùng Quân bấy giờ quả thực giống hệt như ngoài vũ trụ với muôn vàn vì sao sáng tối khắp nơi. Không có bất kì hành tinh nào lớn ở gần hắn, thứ hắn thấy chỉ là những đốm nhỏ trắng sáng nằm ở xa xăm không thể với tới.

Phiền Bỏ Mẹ vươn cái cánh trụi lông khấy tròn không gian xung quanh, từ bên trong Phiền Bỏ Mẹ rút ra được một tên đầu trâu to lớn. Kéo đầu trâu đó ra khỏi thời không khuấy động ra rồi lôi xuống chỗ Ma Tùng Quân. Dần dần lộ ra một tên Minotaur hàng thật giá thật, dọa cho Ma Tùng Quân giật mình một phen.

“Túc chủ, đây là một Minotaur hàng thiệt thứ thiệt. Túc chủ có gì muốn hỏi cứ việc hỏi hắn. Hắn là nhân viên của thư viện vũ trụ, tất cả tập tính của Minotaur không ai rõ bằng hắn đâu.”

Lúc này tên Minotaur bị kéo tới còn đang ngơ ngác, sau đó thấy Phiền Bỏ Mẹ nói về mình thì mới hiểu vấn đề gì xảy ra. Để giữ công việc của mình, tên Minotaur cúi mình về phía Ma Tùng Quân nói với giọng nhẹ như nước và đầy sự thanh lịch:

“Kính chào ngài, ta là Mark. Nhân viên cấp 1 của thư viện vũ trụ, thuộc trung tâm vũ trụ số 13, đội số 5. Không biết ta có thể giúp gì được cho ngài?”

Nhìn tên Minotaur mặc vest, cao đến 4 5m đứng trước mặt mình, khiến Ma Tùng Quân phải ngạc nhiên vì giọng nói êm tai trái ngược với thân hình đồ sộ kia.

“Ngươi là Minotaur?” – Ma Tùng Quân hỏi.

“Đúng vậy thưa ngài, ta là giống loài Minotaur thấp kém.” – Mark cười khổ nói.

“Sao lại là thấp kém? Giống loài nào chả như nhau, ngươi có bị sao không?” – Ma Tùng Quân nhíu mày nói.

Hắn không ngờ một tên Minotaur lại tự nhận giống loài của mình là loài thấp kém. Cớ sao lại có chuyện lạ lùng như thế?

“Thưa ngài... chuyện đó không thể tiết lộ tại thư viện cấp 1 được ạ. Chỉ ở thư viện cấp 2 mới có thể tiết lộ chuyện đó.” – Mark gượng cười nói.

Chính hắn cũng cảm thấy Ma Tùng Quân kỳ lạ, trông như Ma Tùng Quân chẳng biết cái gì hết. Đây là tháng đầu tiên Mark làm ở đây, chủng tộc nào cũng gặp qua và giao tiếp. Đa phần bọn họ đều rất khinh thường Minotaur vì chủng tộc của hắn là chủng tộc ngu ngốc.

Còn nguyên do sâu xa như thế nào, thì hắn không được phép kể ở đây. Chỉ khi ở thư viện cấp 2 mới được phép kể ra, vì đây là sự kiện nằm trong thư viện cấp 2.

“Được rồi, nếu ngươi đã là nhân viên ở đây vậy ta là khách hàng của ngươi đúng chứ? Ta có cần phải cung cấp Tích Điểm Cảm Xúc hay cái gì đó để đổi lấy thông tin hay không?” – Ma Tùng Quân nói.

“Không thưa ngài, khi ngài đã đủ tư cách vào được thư viện, mọi kiến thức trong thư viện đều miễn phí. Nhân viên của thư viện như ta sẽ phục vụ ngài vô điều kiện với những thông tin ở cấp độ 1.” – Mark kính cẩn nói.

“Vậy được, cho ta biết về giống loài Minotaur của ngươi đi. Tất cả mọi thứ, từ tập tính, lối sống bầy đàn, thích gì, ghét gì, giỏi gì... trừ đời sống giao phối ra là được.” – Ma Tùng Quân gật đầu.

Tuy có khá nhiều vấn đề khó hiểu, nhưng hắn không biết hỏi từ đâu trong cái thư viện này. Cứ hỏi thứ mình cần biết trước đã rồi tính sau.

Nghe Ma Tùng Quân nói thế, cơ thể Mark run nhẹ lên một cái. Đôi hắn mấp máy nói không nên lời, Ma Tùng Quân thấy khó hiểu nên cứ nhìn chằm chằm tên Mark này.

Mãi một lúc sau, Mark mới mở miệng nói: “Ta... ta có thể hỏi ngài... ngài biết thông tin này để làm gì được không?”

“Ầm!!!”

“To gan, ngươi dám hỏi ngược lại khách hàng của chúng ta hả Mark??!!”

Đúng lúc này, tinh không đột nhiên tách ra làm đôi. Một nữ nhân đầu thỏ bước ra khỏi tinh không, nắm lấy sừng trâu của Mark kéo xuống, kê miệng ngay lỗi tai hắn mà quát. Đôi mắt hồng ngọc của nàng liếc sang Ma Tùng Quân bằng ánh mắt không mấy thân thiện.

“Đội trưởng, ta sai rồi. Đội trưởng làm ơn đừng đuổi ta...”

“Này, cô nàng đầu thỏ. Ngươi làm gì thế?” – Ma Tùng Quân bay tới nắm lấy cổ tay cô nàng đầu thỏ kia.

“Thưa ngài... đúng là trong luật thư viện không có luật nào cấm đụng chạm nhân viên. Nhưng xin ngài bỏ ra cho. Nhân viên này của chúng tôi không đạt tiêu chuẩn, tôi sẽ đem hắn về đào tạo lại. Tôi sẽ gửi người khác tới cho ngài sau.”

Lúc này cô nàng đầu thỏ, ánh mắt đỏ lạnh lùng nhìn chằm chằm Ma Tùng Quân mà nói.

“Không cần, ta đang hỏi thông tin từ hắn. Chẳng lẽ chuyện đơn giản như vậy Mark không trả lời được ư?” – Ma Tùng Quân vẫn giữ chặt lấy tay của cô nàng đầu thỏ.

Trong thế giới này, Ma Tùng Quân không thể liên hệ với hệ thống. Hắn muốn lấy vũ khí ra cũng không được.

“Thưa ngài, ngươi có còn lương tâm không? Ngươi muốn thuần hóa tộc Minotaur thì hãy hỏi kẻ khác, tại sao lại hỏi chính chủng tộc Minotaur?” – Cô nàng thỏ vẫn cương ngạnh với Ma Tùng Quân.

Nàng ta không có gì gọi là sẽ tấn công hắn cả. Tuy trong mắt mang đến sự chán ghét, nhưng lại không hề mang sát khí. Có vẻ như trong thế giới này hắn sẽ không bị thương.

“Thuần hóa cái gì? Ta sắp gặp tộc Minotaur, nên ta muốn biết về họ để tránh xảy ra một cuộc chiến. Thuần hóa là thuần hóa thế nào?” – Ma Tùng Quân bực dọc nói.

Nghe Ma Tùng Quân nói thế, cả hai người thỏ trâu đều ngạc nhiên. Bọn họ quay sang nhìn nhau rồi lại nói:

“Ngài đừng lừa chúng ta. Ta phải đưa hắn về để dạy dỗ lại, ngài đừng cản ta nữa.” – Cô nàng thỏ trầm giọng nói.

“Này Phiền Bỏ Mẹ, mày giải thích cho con nhỏ này cái. Lượn lờ ở đó làm cái gì?” – Ma Tùng Quân quát một tiếng. Truyện Đô Thị

Khiến cho Phiền Bỏ Mẹ đang đang lượn trên đầu Ma Tùng Quân phải đáp xuống vai hắn để giải thích tường tận sự việc. Tuy không hiểu cho lắm, nhưng Ma Tùng Quân có thể đoán ra được một hai. Ở ngoài vũ trụ kia, tộc Minotaur bị bắt làm nô lệ, vì thế mới xảy ra chuyện hiểu lầm này ư?

Thay lời muốn nói, Phiền Bỏ Mẹ giải thích sơ qua cho hai người đầu động vật kia về chuyến hành trình sắp tới và mục đích của Ma Tùng Quân. Thẳng ra mục đích của Ma Tùng Quân muốn khai thác ma tinh thạch, còn của Lưu Béo là giao lưu nghề rèn với tộc Minotaur. Tất nhiên Lưu Béo cũng được nhắc đến trong này.

“Bên cạnh ngài thật sự có thợ rèn ư?” – Mark ngạc nhiên nói.

“Đúng vậy, ở đây ta không thể lấy vũ khí của hắn cho các ngươi xem được. Bất quá hắn muốn gặp tộc Minotaur của các ngươi để giao lưu, còn ta muốn trao đổi một số thứ để lấy ma tinh thạch từ chỗ bọn họ.” – Ma Tùng Quân nói.

“Ngài thực sự không muốn thôn tính tộc Minotaur?” – Mark gặng hỏi Ma Tùng Quân thêm lần nữa.

Ma Tùng Quân gật đầu một cách chắc nịch, thể hiện quan điểm không bao giờ thay đổi của mình. Hắn chẳng việc gì phải nô dịch cả một bộ tộc cả, làm thế để làm gì?

“Xin cho ta mạn phép hỏi ngài một câu cá nhân. Ngài định lấy gì để trao đổi ma tinh thạch từ tộc Minotaur?” – Cô nàng thỏ vẫn mang theo vẻ mặt nghi ngờ hỏi Ma Tùng Quân.

Lúc này có thể thấy được Mark dường như đã tin tưởng Ma Tùng Quân một chút, còn cô nàng thỏ thì không. Đến cả lúc xuất hiện, cô ta còn chưa giới thiệu tên của mình. Có vẻ như những kẻ truy cập được thư viện vũ trụ này đều là kẻ không ra gì, khiến cho những chủng tộc người thú này phải nghi ngờ nhân sinh ư?

“Ta là đầu bếp!” – Ma Tùng Quân xòe bàn tay mình ra.

Trước khi đến thế giới này, Ma Tùng Quân chỉ là một người bình thường. Trên cơ thể hắn vốn chẳng có lấy một vết sẹo, lúc trước cũng vậy, hiện tại cũng vậy. Bởi tất cả các vết thương hắn gánh chịu đều được thuốc trị thương trị khỏi hết, đến một miếng sẹo cũng không để lại.

Duy nhất của có hai chỗ có sẹo trên người hắn. Đó là đôi tay của hắn, chi chít vết dao cắt, vết phồng rộp của việc cầm dao trên lòng bàn tay. Ở mu bàn tay thì da dẻ loang lổ những màu da khác nhau, dấu hiệu của những vết bỏng đã lành.

Bàn tay này là minh chứng rõ nhất cho việc hắn là đầu bếp, cũng là tấm huy chương khiến cho Ma Tùng Quân tự hào.

“Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.