Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 104: Chương 104: Vụ nổ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ma Tùng Quân nhìn cả hành lang bị đóng băng, mặt hắn càng trở nên nghiêm túc hơn. Nếu ban nãy hắn tin vào lời gã ta, đứng ở đó chuẩn bị đánh một đòn bất ngờ thì có lẽ Ma Tùng Quân đã thành một cây kem đông lạnh.

Ma Tùng Quân đứng chếch sang một bên là để phòng hờ tên này ra đòn bất chợt, dù cho hắn nói hắn chỉ mở cửa và để cho tên thuộc hạ kia tấn công Ma Tùng Quân. Lý do khiến Ma Tùng Quân làm như vậy là vì thông số sức mạnh của hắn gần như gấp đôi tên thuộc hạ của hắn. Một kẻ như thế này, trừ khi nhát chết, nếu không sẽ không bao giờ bỏ qua cơ hội đánh lén.

Bàn về chơi dơ ở đây, Ma Tùng Quân số hai không ai dám số một. Hắn thừa biết tên này chỉ giả bộ nói ra để đánh lạc hướng mình.

Do đó Ma Tùng Quân sớm đã ném ra một đống ma tinh thạch hệ Hỏa xuống dưới đất. Tiếng xì xì vang lên, hơi nóng bốc lên khiến cho cả dãy hành lang mịt mù hơi nước hệt như sương mù đằng kia. Nhưng do khí nóng và lạnh va chạm với nhau, nên trong đây cực kì khó thở.

Lập tức Ma Tùng Quân đeo mặt nạ phòng độc lên mặt. Hắn mua một đống đồ trong tạp hóa, bao gồm cả cái mặt nạ này.

“Vù!!”

Trong đống hơi nước, một gã to con cầm theo một cây chùy nhảy vồ tới. Hắn vung chùy đập thẳng lên đầu Ma Tùng Quân. Thấy thế Ma Tùng Quân bước lên một bước, chém kiếm thẳng vào cánh tay của đối phương.

Cùng lúc đó ở sau cánh cửa, tên thanh niên phía phóng ra một mũi băng thẳng vào mặt Ma Tùng Quân, nhưng lại trúng thanh trọng kiếm của hắn. Thành ra kiếm bật lùi về một khoảng, gã cầm chùy đập hụt, hắn ta cũng tránh được kiếp mất tay.

Nhưng cả cơ thể của hắn lại rơi thẳng lên người Ma Tùng Quân, trên tay Ma Tùng Quân cầm sẵn một viên ma tinh thạch hệ Hỏa đã kích hoạt. Hắn nhét luôn viên ma tinh thạch đó vào quần tên cầm chùy kia, sau đó hất hắn sang một bên.

Không đợi cho hắn kịp phản ứng, Ma Tùng Quân đạp một cú vào mặt hắn ta, đồng thời dùng trọng kiếm đánh văng cây chùy trên tay hắn.

“Đau, á... nóng nóng nóng...”

Gã to con ôm cái mông cháy khét, lồm cồm bò đi chỗ khác.

“Chà, xem ra cũng không phải người đứng đắn gì. Nói đi, ngươi là ai?”

Gã thanh niên bước ra khỏi phòng, dựa mình vào tường, khoanh tay lại, chân bắt chéo qua nhau rồi cười một cách đầy ý vị nói.

“Thằng ông nội mày.” – Ma Tùng Quân đáp.

Bởi vì đeo mặt nạ nên gã thanh niên kia không thể thấy được mặt của Ma Tùng Quân, nhưng từ cái giọng điệu kiêu ngạo kia, hắn có thể đoán ra được Ma Tùng Quân đã hơn 30 tuổi. Trong khoảng thời gian này hắn nhớ bản thân mình đâu có gây sự với ai? Đặc biệt là kẻ dùng trọng kiếm kia.

Chẳng lẽ là Long Nguyên Giáp? Không... không phải. Trọng kiếm của Long Nguyên Giáp khác của tên này. Với hắn cũng có ma lực rất mạnh. Còn tên trước mắt chẳng có chút ma lực gì cả, ngược lại đánh nhau rất bẩn. Long Nguyên Giáp là người chính trực, không đời nào chơi bẩn như thế được.

“Ngươi không biết ông nội ta đã lên bàn thờ rồi ư? Chậc, nếu muốn lên như thế thì để ta tiễn ngươi.”

Dứt lời, gã thanh niên đạp mạnh chân xuống đất, tạo ra vòng tròn ma thuật từ chân của hắn. Vòng tròn ma thuật nhả ra băng cọc, đâm từ dưới đất đâm lên. Chúng trải dài một đường chạy về phía Ma Tùng Quân.

Thấy thế Ma Tùng Quân vung nhẹ một kiếm chém tan hết đống băng dưới chân. Đồng thời đổi đá Phong thành đá Nham. Ban đầu Ma Tùng Quân định dùng hệ Phong để tấn công, nhưng hiệu quả không cao khi ở không gian chật hẹp thế này. Cứ dùng Nham để đánh.

“Ngươi thậm chí còn không có một chút dao động ma lực mà dám đến tìm ta?” – Tên thanh niên quát lên.

Đáp lại lời quát của hắn là một viên ma tinh thạch hệ Nham chọi thẳng vào mặt. Vì chẳng có một chút sát khí hay dao động ma thuật nào nên hắn không hề biết trước được.

Nhưng rất may hắn kịp nghiêng đầu né tránh, nhưng lại thấy một đống ma tinh thạch khác lao đến.

Trong đó có viên ma tinh thạch hệ Hỏa và hệ Lôi, nhìn hai hệ đó lách tách va chạm vào nhau, đồng tử mắt tên thanh niên co lại.

“Lách tách.”

“Đùng!!!”

Một vụ nổ nhỏ xảy ra trước mặt hắn, kết hợp với hơi nước xung quanh khiến cho tầm nhìn của gã biến mất. Lợi dụng thời cơ đó, Ma Tùng Quân lướt đi trên mặt sàn trơn trượt, dùng trọng kiếm chém ngang người hắn ta.

Nhưng tên này dù không thấy đường, nhưng cảnh giác nguy hiểm lại cao kinh người. Hắn lập tức tạo ra một bức tường băng chắn ở ngang hông.

Lưỡi kiếm của Ma Tùng Quân đỏ rực lên, những giọt dung nhảm chảy xuống mặt đất. Kiếm đập vào bức tường băng.

“Oành!!!”

Cả bức tường băng dày cộm cũng bị đánh cho nát, tên thanh niên bị mảnh vỡ găm trúng người, dư lực còn lại đánh bay hắn vào trong phòng.

“Ahhhhh!!! Đau, đau chết ta mất... thằng chó, mày dám làm tao bị thương... ahhhh.”

Gã ta lăn qua lăn lại, ôm lấy những mảnh băng ghim trên eo mình, miệng không ngừng mắng chửi Ma Tùng Quân.

Bước vào phòng, Ma Tùng Quân thấy người hắn lênh láng máu, nước mắt nước mũi chảy ra, gương mặt dữ tợn không ngừng mắng chửi Ma Tùng Quân.

“Thằng này yếu vậy sao?” – Ma Tùng Quân ngạc nhiên nói.

[Không có đâu, tại túc chủ chơi bẩn.] – Thanh âm Phiền Bỏ Mẹ vang lên trong đầu Ma Tùng Quân.

“Chơi bẩn cái gì? Tao có đá vào công cụ sinh sản của nó đâu?” – Ma Tùng Quân càu nhàu nói.

“Ahhh, thằng chó... mày biết tao là ai không? Biết tao phụ thân tao là ai không hả? Mày động đến tao, phụ thân tao sẽ giết mày, giết cả nhà mày.”

Cơn đau khiến cho tên thanh niên kia nói sảng, hắn không ngừng gào thét mắng chửi Ma Tùng Quân một cách thậm tệ. Ma Tùng Quân thở dài một hơi, lại là mấy cái thằng con ông cháu cha, câu cửa miệng luôn là câu ‘mày biết bố mày là ai không?’.

Thấy thế Ma Tùng Quân tháo mặt nạ phòng độc ra, gương mặt xa lạ của Ma Tùng Quân càng khiến cho tên thanh niên không hiểu. Hắn không hề quen biết Ma Tùng Quân, là ai? Là ai đã thuê hắn?

“Mày... mày đừng lại đây. Tao là thế tử Vương tộc, mày mà giết tao... cả tòa thành này sẽ nhuộm trong biển lửa. ”

Dường như Ma Tùng Quân bỏ sạch ngoài tai lời nói của tên thanh niên. Hắn bước đến dùng sống kiếm táng thẳng vào cằm đối phương, khiến cho gã ta bất tỉnh ngay tại chỗ.

“Đừng giết hắn.”

“La lên muộn vậy? Nếu ta giết hắn thì giờ hắn đã chết mấy chục mạng rồi.”

Ma Tùng Quân ngẩng đầu lên nhìn thành chủ nói. Lão ta bây giờ đứng ở một góc, gương mặt mang chút khó tin nhìn chằm chằm Ma Tùng Quân.

“Ngươi là người lúc nãy nói bên tai ta? Ngươi là ai?” – Lão thành chủ dè dặt hỏi Ma Tùng Quân.

Nếu là một người quen đến cứu lão, thì lão có thể hiểu được. Nhưng Ma Tùng Quân lại là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, thậm chí khẩu âm của hắn có phần giống với người ở nước khác, không phải của đế quốc.

“Ta là Ma Tùng Quân, chủ quán hủ tiếu.” – Ma Tùng Quân thản nhiên nói.

“Là ngươi ư?” – Thành chủ ngạc nhiên.

“Ủa ông chú biết tôi à?” – Ma Tùng Quân buột miệng nói.

“Đương nhiên, ta nghe binh lính trong đây kể rất nhiều về xe hủ tiếu của ngươi. Nếu ngươi đã ở đây, vậy Long Nguyên Giáp đâu?” – Thành chủ gấp gáp hỏi Ma Tùng Quân.

“Hắn đang cứu con gái của ông, còn thư ký của hắn đang cứu vợ ông. Mà thằng này có phải chủ mưu không?” – Ma Tùng Quân chỉ kiếm về tên đang nằm bất tỉnh hỏi.

[Túc chủ, không cầm máu cho hắn là hắn chết thật đó.] – Phiền Bỏ Mẹ lại lên tiếng.

“Haizz...”

Nghe thế Ma Tùng Quân cúi xuống, trói tay trói chân hắn ta lại. Sau đó lấy ra một bộ sơ cứu y tế, rồi hắn trực tiếp giật mấy mảnh băng trên người gã ta ra.

Cơn đau khiến hắn choàng tỉnh dậy, chưa kịp ý ới cái gì thì lại bị Ma Tùng Quân đấm cho bất tỉnh một lần nữa. Tiếp đó Ma Tùng Quân ịn bông lên người hắn ta rồi dùng băng gạc quấn thật chặt người hắn. Dù rất nham nhở, cũng không có sát trùng gì, nhưng cầm máu là được. Có bị viêm da viêm thịt cũng kệ bà nó, chỉ cần thằng này không chết vì mất máu là được.

“Nhưng làm sao các ngươi có thể vào được đây? Hắn có cả một đội cận vệ là Ma Pháp Sư, thực lực rất cao. Các kéo đến bao nhiêu người?” – Lão thành chủ ngạc nhiên nói.

“Ờ thì có vài người phá đám ở vườn táo, chỉ có bốn người tham gia cứu người thôi.” – Ma Tùng Quân nói.

“Không thể nào, chúng có thực lực rất mạnh...” – Lão thành chủ có chút không tin được.

Bấy giờ cả tòa nhà rung lên liên tục như xảy ra động đất. Đột nhiên Ma Tùng Quân thấy trên ra đa, cái châm xanh của Xà Hải đang điên cuồng chạy về phía này.

“Ma huynh, mau rút đi. Đối phương có quá nhiều kẻ mạnh.”

Xà Hải vừa trông thấy Ma Tùng Quân liền hét lên.

Ở đằng sau hắn đang có một tên Ma Pháp Sư hệ lôi, hai chân của hắn bọc lấy sấm sét, hắn ta đang điên cuồng đuổi theo Xà Hải.

“Xà Hải, cúi xuống.”

Nghe theo Ma Tùng Quân, Xà Hải vừa cúi đầu xuống thì thấy Ma Tùng Quân ném ra một bịch nước, bên trong bịch nước hình như có một cục trắng trắng như đậu hũ. Cái cục đó lớn bằng nửa cái đầu người, trông nó giống như đang sôi lên vậy.

“Chạy nhanh lên, đừng nhìn lại.” – Ma Tùng Quân hét lên.

Dứt lời hắn quay sang kéo lão thành chủ nằm xuống, Xà Hải vừa hay chạy được vào trong phòng thì có một lực đẩy khủng khiếp ở đằng sau. Hắn còn chưa kịp phản ứng gì thì một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.

“ĐÙNG!!!!”

Cú nổ khiến cho cả tòa nhà rung chuyển mạnh, Xà Hải bị dư chấn cú nổ thổi văng ra tới ban công, nhưng may tay được Ma Tùng Quân chụp lấy kịp thời, lôi hắn trở lại tòa nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.