Tà Băng thấy Hoa Thần Dật cùng với Đông Phương Mộc Vũ, đáy lòng vừa
cảm động vừa tức giận. Nghe lời Bối Bối mới hơi thả lỏng, sau khi nói
Bối Bối phải cẩn thận một chút, nàng liền đi tới bên người Đông Phương
Mộc Vũ. Hai người này sao lại ngốc như vậy chứ.
“Mộc Vũ, ngươi…” Tà Băng đang muốn nói điều gì thì liền bị Đông Phương Mộc Vũ cất lời cắt đứt.
“Băng nhi, đừng nói nữa, ta biết rõ lần này là ta lỗ mãng rồi, nhưng
nàng đừng đuổi ta về.” Đông Phương Mộc Vũ rất sợ, thật sự rất sợ Tà Băng mở miệng trách cứ hắn, muốn hắn quay về, cho nên hắn mới cắt lời Tà
Băng để nói ra trước, giọng nói có chút run rẩy.
“ Ta không nói muốn ngươi quay về, ta muốn nói để ta xem vết thương
của ngươi”. Tà Băng liếc nhìn Mộc Vũ. Nơi này khắp nơi đều dày đặc sương trắng, tràn đầy nguy hiểm, hắn đến nơi này chính là muốn tìm kiếm nàng, Tà Băng làm sao có thể nhẫn tâm bắt hắn quay về được?
Đông Phương Mộc Vũ nghe được lời Tà Băng nói, khóe miệng lập tức hiện lên một nụ cười ôn nhu. Cho dù phải chịu thêm bao nhiêu tổn thương, đổ
thêm bao nhiêu máu, hắn chỉ cần ở lại bên cạnh Tà Băng là đủ rồi. Cả
kiếp trước và kiếp này, hắn chưa bao giờ yêu cầu Tà Băng phải đáp lại
hắn cái gì, hắn chỉ cần có nàng là bạn cũng đủ rồi.
Tà Băng bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, trong nội tâm nàng cũng chua xót vô cùng, đem suy nghĩ bài trừ trong lòng gạt bỏ đi. Nàng lại lấy một
viên khỏa đan dược của ngọc giới ra, ngồi xổm người xuống đưa cho Mộc
Vũ. Tình trạng của Mộc Vũ so với Hoa Thần Dật cũng không tốt hơn chút
nào.
Mộc Vũ nhận lấy đan dược ăn vào, tựa bên người Tà Băng, khóe môi vẽ lên dáng tươi cười, yên tĩnh lại rồi hôn mê bất tỉnh.
Tà Băng kiểm tra qua tình trạng thân thể của Mộc Vũ, thấy khá tốt,
chỉ là hồn lực khô héo, có thể đã đến tới cực hạn, không có vấn đề gì
khác. Nhìn thấy Mộc Vũ cười ôn hòa, khóe miệng Tà Băng bất giác cười.
“Đắc! Cái loài tiểu bò sát nhà ngươi lại dám đi tiểu trên đầu Bối Bối ta? Muốn chết à?” Một giọng nói vô cùng tức giận phát ra từ miệng Bối
Bối.
Tà Băng hướng ánh mắt về phía Bối Bối xem xét, nàng thiếu chút nữa
bật cười. Chỉ thấy Bối đầy nước tiểu màu xanh lá, bên cạnh là Cự Mãng
thật sự lộ ra vẻ nhỏ bé. Mà đầu của Cự Mãng, hình như là bị Bối Bối đánh trúng miệng, nàng nghi ngờ có gì đó từ trong miệng nó nhỏ ra.
Mà nhìn xuống dưới, nàng vừa vặn thấy một tiểu bất điểm giống hệt Bối Bối. Bối Bối thì đang cố gắng phát ra hồn lực chơi đùa cùng tiểu Cự
Mãng. Nhưng hiện tại BUBU không chỉ muốn tránh né công kích của Cự Mãng
mà còn tránh né vật lạ đang thỉnh thoảng chảy xuống từ trên đầu.
Cự Mãng ngũ sắc có vẻ bị câu nói của Bối Bối chọc giận. Tuy hiện tại
nó không thể mở miệng nói chuyện, nhưng nó cũng không phải loại nhược
trí, dù gì nó cũng là thất giai thần thú nha! Lại còn dám nói nước miếng của Cự Mãng ngũ sắc nó là nước tiểu?
Quả thực muốn nhịn cũng không thể nhịn được!. Nó phẫn nộ gầm lên rồi
dùng toàn bộ sức lực phun từ trong miệng ra một tia nọc độc năm màu vọt
tới phía Bối Bối!
Ngũ Độc Cự Mãng?! Tà Băng chứng kiến Cự Mãng phun ra nọc độc, trong
đầu ngay lập tức nhớ đến mấy chữ này. Dĩ nhiên là Ngũ Độc Cự Mãng. Nơi
này sương trắng dày đặc nên không xuất hiện ra Hồn Thú, mà vừa hiện ra
liền là bảo bối nha!
Ngũ Độc Cự Mãng là một loại Hồn Thú cực kì hiếm thấy. Nó chẳng những
lực phòng ngự cường hãn mà nọc độc trong cơ thể vừa dính tới liền chết.
Coi như là nhân vật cao cấp như Thần Đế vừa gặp phải Ngũ Độc Cự Mãng
cũng phải quay người chạy trốn, thế mà bây giờ, Mộc Vũ lại đấu tay đôi
với Hồn Thú này.
“Hừ, tiểu bò sát, độc của ngươi. Ta đây không thèm để vào trong mắt!” Bối Bối nhẹ giọng hừ lạnh một tiếng. “ Vừa rồi muốn chơi đùa cùng
ngươi, nhưng bây giờ ta hết hứng rồi!”. Bối Bối nói xong, xuất ra Thất
Thải Hồn Lực hướng về phía Ngũ Độc Cự Mãng.
Ánh mắt Tà Băng trở nên thâm thúy. Đòn công kích này của Bối Bối
tuyệt đối không gây thương tổn đến Ngũ Độc Cự Mãng. Mà thực tế, đúng như suy nghĩ của Tà Băng, Ngũ Độc Cự Mãng chẳng những không bị thương mà
còn nhanh chóng di chuyển đến sau lưng Bối Bối.
Ngũ Độc Cự Mãng, thánh đường độc nữ – Vân Á, Tà Băng nhắm mắt lại,
trong đầu xuất hiện gương mặt của Vân Á. Nếu là ngươi còn sống, nhất
định sẽ thích Ngũ Độc Cự Mãng này đúng không?
“Bối Bối, đem Thất Thải hồ này đưa cho Ngũ Độc Cự Mãng đi.” Tà Băng
nhìn cuộc chiến một người một xà lần nữa rồi nhàn nhạt mở miệng nói.
Bối Bối nghe được lời Tà Băng nói…, đáy mắt hiện lên sự nghi hoặc,
Băng Băng tại sao phải tha cho Ngũ Độc Cự Mãng? Còn Thất Thải hồ thì
không đáng gì, nàng đã đi theo Băng Băng, tất nhiên sẽ không ở lại chỗ
này, Băng Băng đã nói như vậy, thôi thì để lại cho nó.
Băng Băng làm việc luôn luôn có nguyên nhân của nàng. Bối Bối đối với Tà Băng luôn tín nhiệm vô điều kiện.
“ Tiểu bò sát kia, lại phun độc lộn xộn nữa, coi chừng ta cho ngươi
mất cân đối!” BUBU phi thân trên không trung, hai tay chống nạnh, hung
dữ trừng mắt với Ngũ Độc Cự Mãng, sau đó lại mở miệng nói: “ Đây là Thất Thải hồ, giao cho ngươi, tỷ tỷ không muốn ta cùng ngươi chơi nữa.”
Bối Bối nói xong, ngay khi ánh mắt Ngũ Độc Cự Mãng còn đầy nghi hoặc, liền quay người bước đến bên cạnh Tà Băng.
Tà Băng thu hồi nhãn thần, không hề quan tâm đến việc nước của Thất
Thải hồ kia bôi lên sẽ làm đau đớn Ngũ Độc Cự Mãng, nở một nụ cười chua
xót với Bối Bối , sau đó cùng nhau tiến vào Ngọc giới, bên cạnh còn có
một người hôn mê đang chờ.
Tiến vào ngọc giới, đem Mộc Vũ bỏ xuống, nàng liền thấy Hoa Thần Dật
còn đang ở trạng thái hôn mê, còn có đám người Tuyết Ảnh, Tiểu Tử đang
vây quanh.
Mấy người Tuyết Ảnh vẻ mặt đều giống nhau, nhìn Hoa Thần Dật, bọn hắn giật mình, lại nhìn sang Đông Phương Mộc Vũ, bọn hắn đồng loạt trợn
tròn mắt. Sau đó, cả bọn liếc mắt về phía Tà Băng. Nha đầu kia biết rõ
rằng khoản nợ đào hoa của nàng dường như rất nhiều, hiện tại thật tốt
nha, nguyên một đám người đều thấy hết rồi.
Tà Băng bị mọi người nhìn có chút xấu hổ, cúi đầu ho nhẹ một cái để
che dấu sự bối rối của mình, cái này, cái này,…. không giải thích, không giải thích.
“Tỷ tỷ, hiện tại hắn đã không sao rồi, chỉ là mệt mỏi quá nên ngủ
rồi.” Tiểu Tử nghe thấy lời Tà Băng nói, liền giúp đỡ Hoa Thần Dật trị
thương. Trong ngọc giới này, những thứ khác có thể không nhiều, nhưng
thứ duy nhất nhiều chính là dược liệu, trân quý, hiếm thấy, muốn bao
nhiêu có bấy nhiêu.
Cho nên, vết thương của Hoa Thần Dật, không tốt cũng phải tốt. Tuy
nhiên trong quá trình điều trị, Tiểu Tử lén lút “hung ác” một chút, hắn
thề là tâm địa hung ác chỉ thoáng nổi lên một chút mà thôi.
“Ừ, trước hết để cho hai người bọn họ nghỉ ngơi đi, ta đi chuẩn bị ít đồ ăn ngon.” Tà Băng nhìn ánh mắt mọi người, hướng mắt lên trời, nói
xong câu đó liền biến mất.
Tuyết Táp cùng Yêu Hoa bất đắc dĩ cùng lắc đầu, nhìn Tuyết Ảnh có
chút cay đắng, đáy lòng hai người đồng thời thở dài một hơi. Vấn đề tình cảm không phải việc bọn họ có thể nhúng tay vào, chuyện về sau như thế
nào, chỉ có thể để mấy người đó tự lựa chọn.
Nghĩ tới đây, hai người không tự giác cùng nhìn về phía đối phương,
ánh mắt vừa tiếp xúc liền lập tức nhìn đi chỗ khác. Kể từ lần trước bị
thương, được Yêu Hoa an ủi ôm về, dường như hai người có gì đó nhẹ nhàng chuyển biến.
Tại nơi không có ai chú ý tới, Thiên Tài lộ ra nụ cười xấu xa có chút tà ác. Vạn năm tình kiếp, vạn năm tình kiếp nha… Nhưng dáng cười lập
tức biến mất, lại có chút bất đắc dĩ, thân phận của nàng nhất định…
Haiz, Tà Băng à, bất luận có chuyện gì, Thiên Tài ta cũng nhất định
sẽ dốc toàn lực giúp đỡ ngươi. Cho dù không phải vì ngươi thì cũng vì
đại gia đình hòa thuận của chúng ta hiện nay.
Đốt tinh và Bối Bối đang cùng đi về phía bên hồ, hai người bọn họ
hiện nay hoặc là đợi thời điểm tốt, hoặc là bởi vì vấn đề thời gian mà
vẫn chưa hoàn toàn hòa nhập vào đại gia đình này, nhưng tin tưởng, rất
nhanh thôi bọn hắn sẽ trở thành người một nhà.
Mà Tà Băng lúc này đúng như lời nàng nói, đang chuẩn bị thức ăn,
chính là cháo thịt nạc trà xanh. Thời điểm Mộc Vũ và Dật ở nơi sương
trắng dày đặc, chắc chắn là không có hảo hảo mà ăn cơm, chỉ có thời gian thì ăn lương khô. Bây giờ đợi bọn hắn tỉnh lại, ăn chút cháo, chắc chắn sẽ thoải mái rất nhiều.
Tà Băng vừa chuẩn bị nguyên liệu nấu cháo vừa nhíu mày như đang suy
ngẫm gì đó, đáy mắt có hạnh phúc nhàn nhạt cũng lại có chút đắng cay.
Tà Băng đặt nồi cháo lên rồi đến ngồi ở thân cây bên cạnh. Nàng lắc
đầu, không muốn, hiện tại quan trọng là… Cởi bỏ bí mật trên người mình,
lại còn thân phận của nàng, nàng rốt cục là ai? Hoặc phải nói là, nàng
rốt cục đã từng là ai?
Mạc, chúng ta rốt cục là quen biết từ khi nào? Nguyên nhân chuyển thế có thật sự chỉ là nguyên nhân mà ngươi nói không? Sao lúc nào cũng có
cảm giác, sau lưng có người khống chế tất cả, nắm giữ tất cả mọi chuyện
của nàng, mà sư phụ có ý gì?
Tà Băng lấy ra cái hộp đen thần bí, nhẹ nhàng vuốt ve, mười hai chiếc chìa khóa con giáp, đến tột cùng là phải tìm thế nào. Ở thế kỉ hai
mươi mốt, cái hộp đen này đã từng cứu nàng mấy lần, nhưng từ khi đến Áo
Tạp Tư đại lục đến bây giờ, nó lại không có động tĩnh gì, đem chìa khóa
mười hai con giáp mở ra rốt cục sẽ thấy cái gì?
Nàng nhắm mắt lại, gạt bỏ hết suy nghĩ trong đầu. Thuyền đến đầu cầu
khắc sẽ dừng, nàng tin tưởng những bí mật này sẽ có lúc bị vạch trần.
Đồng thời, đáy mắt Tà Băng hiện lên những tia u ám, vận mệnh của bản
thân nàng muốn tự mình nắm giữ. Nàng không muốn bất cứ kẻ nào mưu toan
nắm giữ vận mệnh của mình.
Thời gian luôn nháy mắt trôi qua, Tà Băng thấy cháo đã chín kĩ. Nàng
vừa mở mắt đã thấy xung quanh tám con mắt đang lóe sáng, khóe miệng lộ
nàng lộ ra vẻ tươi cười, mấy người kia…
“Cháo đã chín rồi, cùng ăn đi”. Tà Băng vừa cười vừa nói với đám Bối
Bối, Tiểu Tử, Thiên Tài, Yêu Hoa đang chảy nước miếng trước mặt.
Vừa nghe lời nàng nói, bốn người không kịp trả lời nàng đã dùng tốc
độ nhanh nhất phi thân đến bên nồi cháo. Bình thường Tà Băng thường lười biếng không nấu cháo, nhưng mỗi lần nàng nấu đều khiến cho mấy người
chảy nước miếng nha.
Tà Băng vui vẻ cười nhìn bốn người tranh đoạt nhau. Coi như bọn họ
vẫn còn lương tâm, vẫn để lại ít cháo, tuy là để lại có chút hơi…, nhưng dù sao bọn họ cũng đã để lại nha. Bốn người bụm miệng, nhìn trong nồi
chỉ còn một ít như vậy, ánh mắt ai oán nhìn Tà Băng, sao lại nấu ngon
như vậy chứ, aaaa, hình tượng của bọn họ…
Tà Băng cười cười, may mà nàng thông minh, đã múc riêng ra mấy chén.
Nàng ước chừng Dật và Mộc Vũ cũng đã tỉnh lại, đưa mấy chén cháo cho
Tiểu Tử nói: “ Đi đưa cho bọn họ đi”
Bọn họ ở đây chính là chỉ Tuyết Ảnh và Tuyết Táp rồi. Tà Băng cũng
bưng hai chén cháo đi về phía Hoa Thần Dật và Đông Phương Mộc Vũ đang
nghỉ ngơi. Nhưng vừa đến nơi, nàng không thấy hai người đang nằm nghỉ
ngơi mà là đang trừng mắt nhìn nhau.
“Ngươi sao lại ở đây?” Giọng nói ôn hòa hỏi.
“Ngươi sao lại ở đây?” Giọng nói ngông cuồng hỏi.