Editor: Diệp Băng Băng
Thiên Ma nghe được thanh âm này, đôi huyết đồng nhìn về phía chân
trời, mấy người Tà Băng cũng nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn về phía chân
trời, tại ánh mắt chờ mong của mọi người, chỉ thấy một lão giả râu tóc
bạc phơ tản bộ từ trên trời xuống, chỉ trong chớp mắt, đã đến khoảng
không trên đầu bọn họ.
Khuôn mặt trẻ trung như một tráng niên( thanh niên khỏe mạnh), nhìn chung chỉ giống như những lão nhân bình thường (ta thiệt bó tay chỗ này nha, khuôn mặt tráng niên, dáng người như người già bình thường, thiệt là loạn), thậm chí không có một chút nào giống cường giả, dường như chính là một
người bình thường, nhưng không ai dám xem thường lão giả trước mặt này,
ngay cả khi Thiên Ma nhìn thấy lão giả, lần đầu tiên trong đôi huyết
đồng hiện lên tia ngưng trọng.
Thiên Ma tung hoành tam giới mấy ngàn năm, từ khi bị nhốt đến nay đã
ba ngàn năm, chưa từng có đụng phải người nào cường đại như lão giả
trước mặt, chỉ cần nhìn sơ, Thiên Ma đã biết rõ hắn không thể kháng cự
được lão giả trước mặt , nếu nói Thiên Ma chỉ cần một ngón tay là có thể lấy mạng bọn Tà Băng thì cái lão giả kia tuyệt đối cũng chỉ cần nhấc
tay là lấy được mạng của hắn. Không có chút nào ngoài ý muốn.
“Ngươi là ai?” Đôi mắt yêu mị của Thiên Ma nhíu lại, trong giọng nói
vẫn như cũ hung hăng càn quấy cuồng vọng, đối với lão giả hỏi.
“Lão đầu ta chỉ là không nỡ nhìn bảo bối đồ đệ bị khi phụ sỉ nhục
nha.” Lão giả nhìn thoáng qua Tà Băng, không có trả lời Thiên Ma, một
đôi mắt tràn đầy vui vẻ mở miệng nói ra.
Tà Băng vừa nghe được lời lão giả rồi lại nhìn thấy ánh mắt của lão,
dường như có một đáp án được miêu tả sinh động, con mắt Tà Băng nhíu
nhíu, lão nhân này, chắc là sư phụ của nàng, thì ra là chủ nhân của ngọc giới nha.
“Đồ nhi ngoan, nhìn thấy vi sư còn không mau hành lễ?” Lão giả tựa hồ đã biết Tà Băng đang suy nghĩ gì, không nhìn những người khác, mỉm cười đi đến bên cạnh Tà Băng mở miệng nói ra.
Hiện tại hồn lực trong người Tà Băng đã khôi phục hơn phân nửa, từ
lần trước sau khi thương thế lành, tốc độ khôi phục của Tà Băng càng lúc càng nhanh, không những cải tạo kinh mạch cùng mạch máu thì chỗ tốt
không chỉ như thế, chỉ là hiện tại Tà Băng còn chưa phát hiện được.
“Ngươi là người sư phụ nào của ta ?”Tuy Tà Băng đã đoán được thân
phận lão giả, nhưng Tà Băng còn chưa có xác định, ngược lại khóe mắt có
chút vui vẻ đối với lão giả hỏi.
Lão giả nghe được lời của Tà Băng, sắc mặt từ mỉm cười lập tức biến
thành ủy khuất vô cùng, hảo đồ đệ này của mình vẫn chưa có bái sư nha,
sao có thể nhận mình đây, rõ ràng còn hỏi là người sư phụ nào? Lại bắt
gặp tia giảo hoạt trên mặt Tà Băng, cái nha đầu đáng yêu kia đang trêu
chọc chính mình à?
“Ta là sư phụ duy nhất của ngươi, làm gì còn cái sư phụ nào.”Đôi mắt
hồ ly của lão giả trợn trắng, ngẩng đầu lên hừ hừ nói với Tà Băng.
“Ách, đã lâu không gặp.”Đôi mắt đen nháy của Tà Băng lúng liếng, nhìn lão giả hồ ly trước mặt, đã xác định hắn chính là chủ nhân của ngọc
giới, cũng chính là sư phụ của nàng rồi, nói cho cùng cuối cùng chỉ là
một câu nói kia.
Đã lâu không gặp? Lão giả vừa nghe được lời nói của Tà Băng, cặp mắt
càng trợn trắng cao hơn, nhìn qua nhìn lại thì hình như nha đầu kia còn
chưa từng gặp qua hắn a? Ở đâu đến mà đã lâu không gặp?
“Tốt rồi, nha đầu, ta không đùa ngươi nữa, bằng hữu kia của ngươi bị
bằng hữu của lão phu thu làm đồ đệ rồi, khi nào hắn khôi phục thực
lực, hoặc ngươi cố gắng tu luyện để có thể tìm kiếm được hắn, lúc đó các ngươi mới có thể thấy hắn, không cần vì tiểu tử kia mà lo lắng.” Lão
giả rất hiểutâm tư của tiểu đồ đệ này, biết rõ người nha đầu kia hiện
tại lo lắng nhất không ai khác chính là đồng bọn của nàng, lão giả mở
miệng nói cho Tà Băng biết tình hình của Mạc.
Tà Băng nghe được Mạc không có chuyện gì, nhìn lại trước mặt tuy là
bộ mặt hồ ly, nhưng một tia hiền lành cùng nhàn nhạt đau lòng nơi đáy
mắt kia Tà Băng vẫn có thể nhìn thấy được, người này, rất quan tâm nàng , đối với nàng tốt, biết rõ những điều này, là đủ rồi.
“Sư phụ.” Tà Băng lui ra phía sau một bước, có chút gật đầu, sắc mặt cung kính đối với lão giả hô.
Tà Băng cũng không có cúi người trước bất kỳ người, dù cho người này
là sư phụ của nàng, một lần cúi người duy nhất cũng là một lần cuối
cùng, kia chính là đối với đồng bọn áy náy, cũng sẽ không có lần thứ
hai.
Lão giả nghe được một tiếng sư phụ này của Tà Băng, ánh mắt dường như trở nên có chút xa xưa, lập tức lão giả lại biến làm một lão đầu hồ ly, cười tủm tỉm nhìn Tà Băng rồi nói: “Bảo bối đồ nhi, đừng lo lắng, có sư phụ ở đây, ai cũng không thể khi dễ ngươi.”
Một câu, tâm của Tà Băng như sợi dây cung đang bị kéo căng cũng được
nới lỏng, có sư phụ ở đây, ai cũng không thể khi dễ ngươi, tựa hồ trong
mắt lão giả trước mặt, Tà Băng hiện tại chỉ là một đứa bé, lão giả giống như một gia gia đang bảo vệ cháu gái của mình.
Đột nhiên Tà Băng nghĩ tới người nhà của mình, nghĩ tới gia gia, nghĩ tới lão ba, mẫu thân, đại bá, đại nương, ca ca nãi nãi, còn có Ưng gia
gia, Sói gia gia, các trưởng lão trong gia tộc, bọn hắn hiện tại có tốt
không?
“Ngươi cũng muốn ngăn đường ta đi sao?” Thiên Ma nhìn lão giả, biết
rõ chính mình không có cách nào ứng phó lão giả, nhưng đáy mắt Thiên Ma
lại xuất hiện một tia chiến ý, cho dù hôm nay sinh tử một mạng! Không
thể đem tam giới hung hăng dẫm nát dưới chân, như vậy chiến cùng lão giả cường đại này một trận, cũng không phí cuộc đời này của Thiên Ma hắn!
Thiên Ma chính là một người tùy tâm sở dục, chưa bao giờ đặt tánh
mạng của mình vào trong mắt, trong mắt hắn, tánh mạng như là con sâu
cái kiến,cho dù là tánh mạng của hắn thì cũng vậy, dường như sống đến
bây giờ, chính là vì muốn đem tam giới dẫm nát dưới chân, khiến cho
những người đã từng khi nhục hắn tất cả đều phủ phục dưới chân của hắn!
Nhưng là cái kia lại có thể thế nào? Cao xử bất thắng hàn (ở trên cao gió lạnh, tức là bản lĩnh cao thì cô độc không có bằng hữu), ba ngàn
năm trước Thiên Ma đã cảm thụ qua cái loại tư vị này, quay người nhìn về phía sau lưng, toàn bộ thế giới chỉ có một mình hắn, toàn bộ đỉnh phong cũng chỉ có một mình hắn, ba ngàn năm trước bị phong ấn, nếu hắn toàn
lực phản kháng, sẽ thật sự bị phong ấn ở nơi này ba ngàn năm sao?
Thiên Ma, cường hãn như vậy, càng là tịch mịch như vậy.
“Tiểu Thiên Ma, lão đầu ta cũng không có hứng thú quái đản gì mà đi
ngăn cản con đường của ngươi nha, hôm nay tới này là vì bảo bối đồ đệ
của ta, chuyện của các ngươi, lão đầu ta chẳng muốn quản.” Lão giả vừa
nghe được lời của Thiên Ma, liền phất phất tay, chuyện của tiểu Thiên Ma này, hắn mới chẳng muốn quản đây này.
Tam giới đại loạn? Bước trên con đường đầy huyết tinh? Liên quan gì
tới lão? Huống chi, tính tình của tiểu Thiên Ma này rất hợp khẩu vị của
lão đầu hắn, đến lúc đó hắn không ở phía sau đạp thêm một cước khiến cho tam giới chấn động thì là may rồi!
Hiện tại Thiên Ma bị lời nói của lão giả khiến cho có chút choáng
luôn, thực lực lão giả này mạnh như vậy,vậy mà không ngăn cản mình?
Lão giả nhìn ra nghi hoặc của Thiên Ma, cười cười, mở miệng nói ra:
“Chỉ cần người trong tam giới chết không hết, cũng không liên quan gì
lão đầu ta, bởi vì xem trọng tính cách của tiểu Thiên Ma ngươi, lão đầu
ta muốn khuyên bảo ngươi một câu, ba ngàn năm, toàn bộ tam giới sớm đã
thay đổi, muốn đem tam giới dẫm nát dưới chân, ngươi bây giờ, còn không
có thực lực đó.”
Lời khuyên của lão giả đối với Thiên Ma, chính là cảnh báo, hoàn
toànvì muốn tốt cho Thiên Ma,thực lực hiện tại của Thiên Ma, hoàn toàn
chính xác rất cường, không có sai, nhưng là cả tam giới, cao thủ nhiều
vô số kể, lão giả không hi vọng tiểu Thiên Ma hợp ý với mình lại vì sự
lỗ mãng của hắn mà biến mất trên cõi đời này.
Hết thảy, đều có định số.Việc lão giả có thể làm ,cũng không quá
đáng chính là làm một người ngoài cuộc, một người đùa giỡn bên ngoài,
bọn hắn mỗi người đều có sứ mạng của mình, đều có con đường của mình, đi như thế nào, đều phải dựa vào chính bọn hắn rồi.
“Làm làm một tuyệt thế cường giả, ngươi như thế nào lại có thể nói ra loại lời này, ngươi chẳng lẽ muốn nhìn toàn bộ đại lục sanh linh đồ
thán, nhìn cái ma đầu này hủy hoại tam giới sao?” Cái lão giả dẫn theo
đại tinh tinh cùng tiểu nữ hài tóc xanh phẫn nộ mở miệng nói với sư phụ
của Tà Băng.
Sư phụ Tà Băng,lão giả râu bạc cũng không nhìn lão đầu đang phẫn nộ
gào thétvới mình,thanh âm lạnh lùng truyền ra: “Lão phu làm cái gì còn
chưa tới phiên một cái nhân loại nho nhỏ đến chỉ huy! Ma đầu? Bị hắn
giết cả nhà ngươi hay là cưỡng gian vợ của ngươi hả? Hơn nữa, cho dù
toàn bộ tam giới sanh linh đồ thán thì như thế nào?Liên quan gì ta?”
Lão giả râu bạc nói xong, hảo cảm của Tà Băng cái sư phụ này lại tăng trên phạm vi lớn, tuyệt đối cường giả, tuyệt đối tiêu sái, tam giới đại loạn, liên quan gì đến hắn? Ha ha, tốt, Tà Băng cũng nhịn không được
nữa tiến lên một bước, lớn tiếng nói: “Thế nhân ngăn cản, liền hủy thế
gian này! Tam giới ngăn cản, liền đạp trên một con đường máu mà đi, cuối cùng muốn đem tam giới hung hăng địa dẫm nát dưới chân!
Phóng khoáng, khí phách, cuồng vọng, Quân Tà Băng cùng Thiên Ma, đều là như thế!
Thiên Ma thật không ngờ, Tà Băng sẽ mở miệng nói như vậy, đôi con
ngươi huyết sắc nhìn thẳng vào Tà Băng, lúc này mới phát hiện, thiếu nữ
trước mặt, trong cuộc sống sủng nhi, tự tin, cuồng vọng, rất hợp với
khẩu vị của Thiên Ma hắn!
“Ngươi, các ngươi sao có thể… Đốt tinh, Bối Bối, tứ Vương, chúng ta
nhất định phải tiêu diệt ma đầu kia, không thể để cho hắn đi ra khỏi kết giới! Tuyệt đối không thể! Các ngươi, các ngươi, nhanh lên ah!” Lão giả đưa tay chỉ vào Tà Băng mấy người, bị bọn hắn làm cho triệt để kinh
trụ, không thể, tuyệt đối không thể lại để cho Thiên Ma đi ra ngoài!
Nhưng là, toàn bộ cấm địa, dường như hiện tại chỉ có một mình lão
nhân gia hắn gào thét, đốt tinh tới đây, là vì bảo hộ cái thiếu nữ đã
bảo rằng nếu mình cô độc thì đến tìm nàng. Tiểu nữ hài tới đây càng là
vì bảo hộ thiếu nữ có Thất Thải Hồn Lực kia.
Tại thời điểm nhìn thấy lão giả râu bạc, sư phụ Tà Băng xuất hiện,
bọn hắn đã không có bất kỳ lo lắng gì nữa, huống chi, hiện tại Thiên Ma
cũng không có ý muốn thương tổn bọn hắn. Tiểu nữ hài cùng lão giả đứng
chung một chỗ, vừa vặn bị ánh mắt Tà Băng phát hiện, ngay khi nhìn thấy
tiểu nữ hài, trong lòng Tà Băng hiện lên ra một cảm giác quen thuộc, cái tiểu nữ hài phấn điêu ngọc mài cùng tóc xanh mắt xanh lục này, chẳng lẽ quen biết nàng hay sao?
Tiểu nữ hài cảm nhận được ánh mắt của Tà Băng, lập tức liền nhắm đôi
mắt to lại, sau đó đem hai bàn tay nhỏ bé che mặt mình, cái miệng nho
nhỏ chu lên lẩm bẩm, nàng không nhìn mình được, không nhìn mình được,
không nhìn mình được, không nhìn mình được….
Lúc Tà Băng biết rõ Mạc không có chuyện gì, tâm tình đã hồi phục
xong, bây giờ nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của tiểu nữ hài, không nhịn
được trực tiếp bật cười, tiểu cô nương này, thật đáng yêu giống như Tiểu Tử.
“Bối Bối, đốt tinh, tứ Vương, nhanh đứng dậy để đối phó ma đầu kia
ah!” Lão đầu thét lên lần nữa, hiện tại tất cả mọi người nhìn hắn với
ánh mắt nhìn một kẻ ngu ngốc, tứ Vương hiện tại vẫn còn bị Thiên Ma giam cầm, tiểu nữ hài Bối Bối cùng đại tinh tinh đốt tinh chưa từng có đem
lão nhân này để vào mắt.
“Ah! Phanh!”Một âm thanh thét thảm vang lên, cùng theo đó là âm thanh ngã xuống đất, lại nhìn miệng lão giả kia đã phun đầy máu tươi, hấp hối nằm trên mặt đất, một đôi tay oán hận chỉ vào Thiên Ma, trong ánh mắt
là hận ý vô cùng mãnh liệt, sau đó con mắt trợn một phen, chính thức ợ
ra rắm.( BB: nguyên văn đó nha)