Ta Bị Ép Buộc

Chương 16: Chương 16: Chương 16:




Edit: meoluoihamngu

Cô chỉnh âm lượng TV to hơn, cẩn thận nhìn.

Trên màn hình TV là hình ảnh người đi đường chụp lại cảnh tượng ở hộp đêm, ống kính di chuyển rất tốt, có thể thấy được không ít người trong hộp đêm Dạ Lai Hương chen lấn, gặp người thì đánh thấy đồ thì đập.

Thật là quá bạo lực.

Liếc mắt nhìn vẻ mặt Tào Tử Minh, chỉ thấy vẻ mặt anh không thay đổi nhìn chằm chằm màn hình TV, không nhìn ra được anh đang suy nghĩ điều gì. Cô đang định di chuyển tầm mắt, chợt chú ý đến tay anh đặt trên đầu gối đang nắm chặt thành quyền, ngay cả gân xanh cũng hiện rõ.

Cô vội vàng di chuyển tầm mắt, mắt nhìn thẳng vào tin tức trên TV.

Hộp đêm bị phá… Lão đại Hắc bang… Hai phái tranh chấp…

Ho khan, mặc dù cô không phải là Holms, nhưng cô là sinh viên đại học A, có năng lực suy tư logic. Kết hợp những tin tức cô nghe được và tin tức xem được, ngày hôm qua hộp đêm bị phá là vật hi sinh do hai bang tranh đấu. Tất nhiên, vật hi sinh không chỉ là hộp đêm bình thường. Cô đoán hộp đêm bị đập là nơi che đậy của Hắc bang, Thiên Long hội phái người đi tìm mấy tên côn đồ không có quan hệ gì với bọn họ đến hộp đêm làm chuyện như vậy, sau đó vứt bỏ liên quan.

Lão đại Tào chính là rơi vào hoàn cảnh xấu… Quả nhiên cô không nên có quan hệ gì với anh, nếu một ngày nào đó anh đang tranh đấu dính líu đến cô thì phải làm sao bây giờ?

Nhưng hối hận lúc này hình như đã quá muộn… Cô đã biết chỗ ở của mẹ anh, anh cũng biết chỗ ở của cô… Ô, cô còn có em trai, kéo nó đi trốn cũng không có chỗ trốn!

Lúc cô đang suy nghĩ đến rất nhiều thứ đáng sợ, thì mẹ Tào đã làm xong đồ ăn, gọi chúng tôi qua đó ăn cơm.

Lấy điện thoại di động ra liếc nhìn thời gian: Bây giờ là bốn giờ mười phút, thật sớm.

Thật may là tiểu La năm giờ rưỡi tan học, về đến nhà cũng phải sáu giờ, cô có thể đuổi anh trước khi nó về nhà.

Cái gọi là thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, không lẽ sự tình không theo ý cô hỏng bét như vậy chứ? Dương Dương không phải nói với cô chính quyền cũng tham dự trong đó sao? Dù sao cũng sẽ không để chuyện này ảnh hưởng đến an toàn của bao nhiêu người dân.

“Trong nhà không có nhiều món, Hiểu Lâm ăn nhiều vào một chút.” Mẹ Tào kêu chúng tôi ngồi xuống.

“Bác gái người khiêm tốn quá, những thức ăn này nhìn rất ngon, làm cho con nhớ đến mùi vị thức ăn của mẹ.” Cô xấu hổ nói. Mùi vị của mẹ… Được rồi, thật ra thì cô không biết mùi vị của mẹ như thế nào.

“Ha ha, miệng Hiểu Lâm thật là ngọt.” Mẹ Tào khẽ cười một tiếng, chợt trợn mắt nhìn Tào Tử Minh, “Tử Minh, con không biết gắp thức ăn cho bạn gái sao?”

Ách… Con trai ngài gắp món ăn, cháu thật sự không dám ăn.

Nói thì nói như thế, nhưng khi Tào Tử Minh nghe lời mẹ, gắp rau vào trong bát của cô, cô run rẩy gắp miếng rau xanh kia lên, nhai nuốt giống như nuốt phải độc dược, còn phải biểu lộ nụ cười vui vẻ hạnh phúc nói: “Ăn ngon thật!”

“Ăn ngon thì ăn nhiều một chút.” Mẹ Tào dường như thật cao hứng, cũng tự mình gắp thức ăn cho chúng tôi. “Nhà Hiểu Lâm ở đối diện sao? Lúc nào bác sang gặp cha mẹ con một cái.”

“Phốc ---” cô vừa mới ăn được miếng rau suýt chút nữa thì phun ra, cố gắng nuốt vào mới nhìn về phía mẹ Tào đang lo lắng.

Lúng túng nói: “Bác gái, lúc đầu cháu không có nói rõ ràng. Cháu và Tử Minh chỉ là bạn bè.”

Trưởng bối hai nhà gặp mặt chào hỏi cái gì, còn chưa phải muốn đi…

“Thật ra thì…” Cô cúi đầu, có chút khó nói, “Mẹ cháu mất rồi, phòng này là thân thích cho chúng cháu mượn ở, bây giờ cháu chỉ còn đứa em trai và em gái.”

Nói cách khác, không có cha mẹ để cho ngài gặp.

Có lẽ hiểu được sự mất mát trong lòng cô, mẹ Tào dừng một chút mới nói tiếp: “Như vậy à… Không sao, sau này cháu có thể mang em trai và em gái đến đây chơi, thỉnh thoảng bác muốn bộc lộ tay nghề của mình.”

“Được ạ.” Cô nhỏ giọng nói, bắt đầu ăn cơm.

Một sinh viên đại học, mang theo em trai cô độc đến thành thị kiếm sống, làm cho người nghe đau lòng muốn rơi lệ. Không dễ dàng, thật là không dễ dàng gì.

“Tử Minh à, sau này con phải quan tâm Hiểu Lâm nhiều một chút, đừng chỉ biết lo chuyện của mình, biết không?” Mẹ Tào lại chuyển hướng sang Tào Tử Minh, ân cần dặn dò.

“Mẹ, người yên tâm, con sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt.” Tào Tử Minh tự nhiên lại có thể gật đầu đồng ý, thuận tay gắp thức ăn vào trong bát của cô.

Tay gắp thức ăn của cô dừng lại một lát, cũng tự nhiên lấy thức ăn anh gắp lên ăn.

Dù sao thì, cô thích ăn nhất là thịt.

Sau khi cơm nước xong, cô giúp mẹ Tào dọn dẹp bàn, rửa bát, lại ngồi nói chuyện một lát. Sắp đến sáu giờ, Tào Tử Minh nhận được điện thoại, dường như rất bất ngờ. Xuất phát từ lễ phép, cô không cố ý nghe trộm nội dung cuộc điện thoại của anh, nhưng phòng khách nhỏ như vậy, cô lại không thể che lỗ tai, vì vậy những điều không nên nghe cô đã nghe được hết.

Điện thoại gọi đến chắc là bạn học của Tào Tử Minh --- cô còn nhớ Dương Dương từng nói anh đã từng đi du học ở Mĩ, mà hiện tại anh dùng tiếng anh nói chuyện với đối phương… Jennifer? Bây giờ vị nữ ca sĩ Jennifer kia đang ở sân bay, muốn gặp anh để nói lời tạm biệt với bạn học cũ --- được rồi, nói lời tạm biệt chỉ là cái cớ mà thôi.

Kết quả cuối cùng chính là Tào Tử Minh cúp điện thoại di động chào tạm biệt mẹ của anh.

“Mẹ, con đi trước, lần sau trở về thăm người.” Tào Tử Minh đứng dậy, quay đầu nhìn cô một cái, cô cũng phối hợp đứng dậy nói: “Bác gái, em trai cháu sắp tan học rồi, cháu về nhà trước. Sau này rảnh rỗi sẽ sang quấy rầy ngài.”

“Trên đường chú ý an toàn nha.” Trên mặt mẹ Tào không muốn, chỉ nói một câu như vậy, rồi mở cửa cho chúng tôi.

Cùng Tào Tử Minh đi ra khỏi cửa, cô định trực tiếp mở cửa đối diện, nhưng Tào Tử Minh chợt quay đầu nói với cô: “Hiểu Lâm, đưa anh đi xuống lầu.”

Bởi vì mẹ Tào vẫn còn đang ở cửa nhìn, cô đành phải mỉm cười gật đầu, cứng ngắc đi theo Tào Tử Minh xuống lầu.

Yên lặng đi xuông lầu ba, đoán chừng mẹ Tào đã đi vào nhà không nhìn chúng tôi nữa, không nghe được chúng tôi nói chuyện, cô vội vàng đứng lại, nhìn Tào Tử Minh xoay đầu lại, mới nhỏ giọng nói: “Nếu như ông chủ Tào không còn chuyện gì nữa, tôi đi trước đây.”

Tào Tử Minh lấy điện thoại di động ra, nhíu mày, “Lưu số điện thoại vào đây đi, chúng ta dù sao cũng là “Bạn bè”.”

“…Cũng được.” Cô lấy điện thoại di động ra, nhìn Tào Tử Minh, “Số của anh?”

--- cô còn không nhớ số điện thoại của Phạm Hiểu Lâm.

Tào Tử Minh không để tâm, đọc một chuỗi các con số, cô lưu vào điện thoại di động rồi gọi. Chỉ một lát sau, điện thoại Tào Tử Minh vang lên một đoạn khúc dương cầm du dương --- cô vừa mới muốn nói về chuyện ở nhà mẹ anh, lớn như vậy rồi, còn giả bộ, đúng là không bình thường.

“Phạm tiểu thư, nếu như cô có chuyện gì khó xử, cứ việc nói.” Tắt tiếng chuông, Tào Tử Minh nhấn bùm bùm mấy phím, làm như cô ghen tị với ngon tay thon dài của anh ta ý, anh chợt mở miệng không báo trước.

Cô trừng mắt nhìn, sau đó bừng tỉnh đại ngộ. Tào Tử Minh chắc là đang nói về chuyện lúc ăn cơm đi.

“Tạm thời không có.” Cô kiên định lắc đầu.

Tào Tử Minh nhíu mày, không có cạn tàu ráo máng (cư xử tệ bạc với nhau không có chút tình nghĩa gì), chỉ rất là thân sĩ lui ra một bước nhỏ, “Như vậy mời Phạm tiểu thư quay về. Có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho tôi.”

“Được, tạm biệt.” Cô lễ phép gật đầu một cái.

“Chị hai!”

Cô quay đầu lại nhìn, thấy tiểu La đang ở khúc quanh cầu thang xuất hiện, hai ba bước chạy đến bên cạnh cô, bộ mặt đề phòng nhìn chằm chằm Tào Tử Minh, “Chị hai, anh ta là ai?”

Nhìn vẻ mặt đề phòng của tiểu La, cô cảm thấy có chút buồn cười, vỗ vỗ đầu của nó, liếc mắt nhìn Tào Tử Minh rồi cười nói: “Ông chủ chị.”

“A?”

“Đi, về nhà thôi.” Cô không để ý vẻ mặt mờ mịt của nó, gật đầu với Tào Tử Minh một cái sau đó nắm bả vai tiểu La đi về phía trước.

“Nhưng là anh ta…” Tiểu La cau mày quay đầu lại nhìn, rốt cuộc không nói gì, ngoan ngoãn đi theo cô quay về nhà.

Ngày hôm sau là ngày tiểu La đi chơi, cho dù biết nó có thể thu xếp tốt, nhưng cô vẫn dậy rất sớm thu dọn đồ với nó. Tiểu La ăn xong bữa sáng rồi mong đợi đi ra khỏi nhà, cô bắt đầu nghiêm túc học tập --- cho dù không tình nguyện như cũ.

Nhoáng một cái là đến trời tối, ngoài cửa truyền đến âm thanh mở khóa.

Thời gian học bài đã đủ, cô kiếm đôi dép lê đi ra ngoài phòng khách, “Tiểu La, đi chơi vui không…”

Cô mới nói một nửa liền dừng lại. Bởi vì mở cửa vào không phải là tiểu La, mà là hai cô gái mặc đồng phục học sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.