Edit: Tử Liên Hoa 1612
Chị Lưu dìu cô đi thẳng vào căn phòng cuối cùng.
”Chị Lưu, đây là sao?” Có một giọng nói đầy vẻ chán ghét vang lên.
Cô ngước mắt, thấy có một cô gái xấp xỉ tuổi cô ngồi hút thuốc trên bàn
trang điểm phía bên trái phòng, thấy hai người các cô đẩy cửa đi vào,
lười biếng phun ra một vòng khói.
Chị Lưu không để ý cô gái kia,
dìu cô ngồi xuống ghế sa lon, từ dưới bàn trang điểm kéo ra một cái hòm, lục ra lọ oxy già và cây tăm bông. Chị Lưu dùng khăn giấy trên bàn
trang điểm giúp cô lau sạch máu trước, sau đó mới đổ oxy già ra tăm bông lau trán cô. Mặc dù độ kích thích của dung dịch ôxy già tương đối ít,
nhưng cũng không phải không tồn tại, cho nên cô đau đến nhe răng trợn
mắt, ngay sau đó đầu óc lẫn lộn cũng tỉnh ra không ít.
”Y Y, vết thương không lớn, chị khử trùng giúp cô trước.” Chị Lưu vừa nói, trong tay cũng không ngừng.
”Ô, đây là bị vỡ đầu hả?” Cô gái kia chợt không tốt nói, có chút vui sướng khi người khác gặp họa.
”Dương Dương, cô bớt tranh cãi một chút sẽ không thoải mái sao?” Động tác
trong tay chị Lưu không ngừng, nhìn cũng không nhìn cô gái kia một cái.
”Stop!” Cô gái gọi là Dương Dương giễu cợt một tiếng, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Cô lặng lẽ liếc Dương Dương một cái, lại thấy cô ấy đang ưu nhã hút thuốc, trên mặt tràn đầy khinh thường. Ừ...... Có lẽ Y Y và cô ấy có thù oán
gì đó. Đoạt khách của cô ta?
Nói đến cái này, trong lòng cô trầm
xuống, có loại cảm giác đau thương “Ông trời, tại sao ông lại đối với
tôi như vậy!” từ trong đáy lòng dâng lên. Nếu hiện tại cô còn không hiểu bản thân đã xuyên tới tình huống gì, vậy thì uổng phí cô lăn lộn để giữ mình trong sạch nhiều năm như vậy.
Cơ thể này, cô bé này tên là Y Y, là một tiểu thư xô-fa, mà bây giờ nơi này, chính là hộp đêm trong
truyền thuyết rồi! (hộp đêm: nơi ăn chơi hưởng lạc vào ban đêm của giới
thượng lưu trong xã hội Tư bản)
”Y Y, hôm nay chị để Tiểu Lý đưa
cô về trước, cô nghỉ ngơi hai ngày rồi lại tới. Kiếm tiền không vội vàng được, thân thể quan trọng hơn.” Chị Lưu xử lý vết thương trên trán cô
xong, cau mày nói.
”Vâng.” Cô gật đầu, theo lực đỡ của chị Lưu mà đứng lên.
”Hừ, không làm được cái nghề này của chúng tôi thì sớm cút đi, giả bộ thanh cao cái gì!” Dương Dương chợt mở miệng.
Cô quay đầu lại nhìn cô ta một cái, không nói gì, đi theo chị Lưu ra khỏi phòng.
Dù sao cô cũng không hiểu rõ tình huống, nói theo cô ta thế nào được.
”Y Y, cô đừng để ý đến Dương Dương, hai ngày nay Dương Dương vô cùng nóng tính.” Chị Lưu thở dài.
”Vâng.” Cô tiếp tục gật đầu.
Sau khi xuống thang máy, chị Lưu giao cô cho một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, nhìn qua có chút ngốc, cẩn thận dặn dò một phen, lại tiễn hai
người bọn cô tới cửa chính, đón được một chiếc taxi, thấy cô lên xe mới
trở về.
Xuyên thấu qua cửa sổ xe, cô mới biết thì ra mình xuyên tới hộp đêm tên là Vạn Tử Thiên Hồng .
Quả nhiên đủ dâm đãng.
Tiểu Lý không nói nhiều, không đúng, cậu ta căn bản là không hề nói chuyện,
ngay cả lúc nói địa chỉ với tài xế cũng là chị Lưu nói. Cô dựa vào ghế
sau giả vờ ngủ say, cầm trong tay cái túi chị Lưu kín đáo đưa cho ——
phải là túi của Y Y.
Chỉ chốc lát sau, xe dừng lại, Tiểu Lý im
lặng không lên tiếng trả tiền, cẩn thận đỡ cô xuống xe. Cô phát hiện đây là một chung cư, nhìn qua có chút quen mắt.
”Tiểu Lý, cám ơn
cậu, tới đây là được rồi.” Lúc đi tới trước một căn hộ, Tiểu Lý dừng
lại, vậy nên cô biết đã tới nơi cần đến, vội mở miệng nói.
”Vậy tự cô cẩn thận, tôi chỉ đưa đến nơi này.” Tiểu Lý rốt cuộc nói câu đầu tiên từ khi gặp mặt.
Cô tìm trong túi xách hoàn toàn xa lạ một lúc lâu, rốt cuộc móc ra một xâu chìa khóa, lại so sánh một lúc lâu để tìm cái chìa có vẻ phù hợp với ổ
khóa tầng đó nhất rồi cắm vào. Vận khí không tệ, cô nhẹ nhàng vặn một
cái, liền nghe được một tiếng két, cửa mở.
”Tôi đi lên đây.” Cô
quay lại cười với Tiểu Lý còn đứng nguyên ở cửa, di vào bên trong cửa
sắt đen thui, phịch một tiếng đóng cửa lại, sau đó lại bước mạnh lên cầu thang, hơn nữa càng đi lên âm thanh càng nhẹ. Chờ tới lúc lên tới tầng
hai cô liền dừng lại, cởi giày cao gót cầm lên, lại chạy trở về cửa sắt ở tầng một len lén nghe động tĩnh bên ngoài.
Thật là không dễ dàng, đầu tiên cô phải lừa Tiểu Lý, sau đó nghĩ một chút rốt cuộc chính chủ này ở tầng mấy.
Ngoài cửa sắt có hộp thư, cho nên chờ lúc nghe tiếng xe taxi rời đi, cô cẩn
thận mở cửa, sau đó bắt đầu nghiên cứu những hộp thư này.
Khu
chung cư này có sáu tầng, tổng cộng là mười hai hộ, hẳn là những người
đã sống lâu trong khu này. Trên đường cô quan sát cảnh vật bên đường,
bất ngờ phát hiện thành phố này chính là nơi cô ở, thậm chí ngay cả thời gian cũng không đổi, nói cách khác cô chỉ vượt không gian mà thôi. Trên hộp thư chỉ có số nhà, không có tên. Ừ, chuyện này quá bình thường, đây là Trung Quốc, không phải là Nhật Bản, ai lại treo bảng tên của mình
lên cửa chứ?
Nói đến tên, cô mới nhớ tới cô căn bản không biết cơ thể này tên gọi là gì —— dĩ nhiên không thể nào là Y Y. Vì vậy cô lại
bắt đầu lục túi xách trong tay, tìm được ví tiền thì không chút do dự mở ra, lật tất cả giấy tờ chứng nhận bên trong.
Thân thể này tên là Phạm Hiểu Lâm. Ừ, dĩ nhiên, tiểu thư xô-fa làm sao sẽ dùng tên thật đây?
Ơ, trừ chứng minh thư, chỉ có một tấm thẻ học sinh? A đúng rồi, chị Lưu quả thật nói với cô “Một nữ sinh như cô bla bla...“.
Chỉ là, hiện tại quan trọng nhất vẫn là sớm về nhà. Mặc dù cô cũng sợ phải
tiếp xúc với người nhà Y Y, nhưng nghĩ đến việc một gia đình bình thường sẽ không đồng ý để con mình làm công việc này, cô tin phòng của Y Y ở
trên kia sẽ không có ai ở cùng.
Nhưng cô phải đi tầng nào để tìm
một phòng như thế đây? Nếu bây giờ không có manh mối, nói không chừng cô không thể làm gì khác ngoài việc tới từng phòng gõ cửa, áp dụng phép
phản chứng (một trong các phép chứng minh gián tiếp) ——”Có người thì
không phải là nhà Y Y“.
Ôi... Vậy có nên không?
Đang lúc
suy nghĩ xem phép phản chứng có khả thi hay không, cô đột nhiên chú ý
tới một phong thư đột nhiên xuất hiện trong túi. Cô vội vàng nhặt lá thư lên như nhặt được của quý, dưới ánh trăng và đèn đường chiếu xuống, cô
nhìn kỹ dịa chỉ người nhận: thành phố H, chung cư Hạnh Phúc, tiểu khu
năm, khu ba, phòng 502.
Lại nhìn họ tên người nhận, sau khi xác nhận là Phạm Hiểu Lâm, cô kích động bước vào cửa sắt lần nữa, cố gắng đi lên tầng năm.
Thử vài cái chìa khóa, cô mới mở được cửa chống trộm phòng 502, sau đó lại thử hai cái, cô rốt cuộc bước vào phòng.
Vậy mà, trước cửa lại có bóng người, khiến cho cô suýt kêu lên.
Trong phòng, lại có thể có người?!
Từ trong tiềm thức cô cho rằng mình đã đi nhầm phòng, định lùi một bước
đóng cửa lại trước, bóng người kia chợt lên tiếng: “Chị hai, hôm nay về
thật sớm.”
Cô dừng ý muốn chạy trốn lại, nuốt nước miếng một cái, rõ ràng bản thân đã đoán sai. Gia đình này quả nhiên không giống bình
thường, lại không thèm để ý chút nào việc con gái đi làm 'tiểu thư'.
”Ừ.” Cô gật đầu, làm như không có việc gì bước vào, xoay người lần lượt đóng hai cánh cửa, do dự nhìn hai đôi dép lê màu màu tím và màu hồng nhạt,
quyết định đi đôi màu hồng vào, quay người đối mặt với bóng người kia.
Đây là một bé trai tầm mười tuổi, làn da ngăm đen, ánh mắt linh động, lúc này cậu bé đang mặc bộ đồ ngủ rời, thiết tha nhìn cô.
”Còn chưa ngủ chứ?” Cô bị cậu bé nhìn tới chột dạ, không thể làm gì khác hơn là hỏi một câu như thế.
”Em vừa mới ngủ, nghe được tiếng chị hai mở cửa nên tới đây xem một chút.
Hôm nay chị hai về thật sớm.” Cậu bé cười cười, chợt nhìn chằm chằm vào
trán cô, sợ hãi kêu lên: “Chị hai, đầu chị sao vậy?”
”A, không
sao, không cẩn thận va vào cột điện thôi.” Cô vội vàng giải thích, sau
đó trước khi đứa bé lại đặt câu hỏi vội nói: “Đã muộn rồi, bé ngoan phải đi ngủ thôi nào.”
”Nhưng mà, chị hai......” Bé trai lo lắng nhìn trán cô.
”Có chuyện gì ngày mai hãy nói, hiện tại không còn sớm, ngủ trước được
không?” Bây giờ mặc dù cảm giác sưng đau trong đầu cô đã đỡ đi một chút, nhưng cô không thể trong tình trạng cái gì cũng không rõ đối mặt với
người nhà của thân thể này.
“...... Vâng.” Cậu bé mấp máy môi, muốn nói lại thôi nhìn cô một cái, cuối cùng chỉ gật đầu, xoay người vào phòng.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Thật may người ra ngoài là em trai Y Y, chứ không phải cha mẹ cô ấy, bằng không thật là không đuổi đi mau như vậy được.
—— Đợi chút, có chỗ nào đó không đúng!
Cô vội bước tới cạnh tủ giày, nhìn kỹ một lúc, rốt cuộc hiểu rõ không đúng ở đâu. Trong tủ giày chỉ có các kiểu giày cao gót của nữ, một số đôi
giày thể thao cỡ nhỏ, và chuyện vừa rồi rõ ràng cho thấy bé trai kia đi
giày thể thao, trừ lần đó ra, không có một đôi giày nào là của nam nữ
trưởng thành.
Nói cách khác, trong căn hộ này, chỉ có cô và đứa
bé trai kia —— hoặc là nói cha mẹ của thân thể này có cỡ chân gống Y Y
hoặc đứa bé trai kia? Hiển nhiên, xác suất của trường hợp sau quá thấp,
có thể bỏ qua không tính.
Mà sau đó, đánh bạo mở cửa hai gian
phòng trừ phòng của bé trai kia đều không có một bóng người, điều đó
càng chứng minh phỏng đoán của cô.
Cô nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Cho dù thế nào, trẻ con vẫn luôn dễ gạt hơn người lớn.
Vào hai gian trong phòng ngủ có vẻ thường xuyên sinh hoạt, cô bắt đầu kiểm
tra toàn bộ mọi thứ trong phòng. Nhất định phải tìm ra tin tức có ích
nào đó, bằng không một người không phải hàng thật như cô làm sao sống
tiếp?
Tìm một lúc, rốt cuộc cô phát hiện ở mép giường cạnh bàn làm việc một thứ vô cùng có ích.
Nhật ký của Phạm Hiểu Lâm.