Ta Bị Ép Buộc

Chương 42: Chương 42: Chương 42:




Edit: meoluoihamngu

Đi qua Thần thiếu, cô nhìn thấy một người phụ nữ trung niên dịu dàng xinh đẹp đang đứng ở cửa. Hai tay bà nắm chặt phía trước, cằm nhỏ, dịu dàng giống như tiểu thư khuê các trong phim truyền hình cổ xưa.

Tầm mắt của cô nhìn sang Thần thiếu, cô bỗng nhiên hiểu ra.

Người phụ nữ này diện mạo có mấy phần giống Thần thiếu, có lẽ đây là mẹ Thần thiếu? Cô nhớ, lúc mới gặp lớp trưởng nói với cô, cậu và mẹ ở Thành Tây.

Hỏng bét rồi, trước mặt Thần thiếu, cô lại nhớ tới lời lớp trưởng.

Bởi vì Thần thiếu đối mặt với cô, cho nên cô nhìn thấy rõ ràng sắc mặt cậu ta dịu dàng hơn, bỗng nhiên khóe miệng cong lên, cười đơn thuần - - cô tưởng đấy là lớp trưởng.

Thần thiếu xoay người, dịu dàng nói với người phụ nữ trung niên: “Mẹ, sao mẹ lại ra ngoài này? Không phải con đã bảo mẹ ở trong phòng đợi rồi sao?”

Cậu ta dùng giọng điệu làm người con có hiếu khiến toàn thân cô nổi da gà, sắc mặt vừa mới âm u, cô biết cô không bị hoa mắt.

“Con biết mẹ ở trong phòng một mình rất buồn chán.” Người phụ nữ trung niên cúi thấp đầu, giọng nói nhẹ nhàng.

“Quay về đi, mẹ. Lát nữa con đến gặp mẹ.” Giọng nói Thần thiếu không có một chút biến đổi.

“Được.” Nghe được Thần thiếu hứa hẹn, người phụ nữ trung niên lại cao hứng, theo ý Thần thiếu xoay người rời đi.

Cảm thấy… cảm thấy mẹ con ở chung có chỗ không thích hợp.

Nghi ngờ bị tắc nghẹn trong cổ họng, không hỏi sẽ thấy khó chịu, nhưng khi cô ngẩng đầu nhìn Thần thiếu vẫn không nhúc nhích, cô nuốt nghi ngờ xuống.

Ha, đâu có liên quan đến cô chứ? Việc quan trọng nhất bây giờ, là nghĩ cách rời khỏi chỗ này, giải quyết tất cả phiền toái không phải sao?

Lúc sau, Thần thiếu an bài cho cô một phòng, xem ra thật sự muốn cô ở đây lâu. Nhưng xuất phát từ việc chị gái quan tâm em trai,cô không đến căn phòng đó, mà đợi bên giường Tiểu La. Cậu chưa tỉnh lại, cô không yên tâm. Hơn nữa… Tuy Tiểu La ngủ, nhưng cô cảm thấy ở cạnh cậu cô mới cảm thấy an toàn.

Thần thiếu hình như có chuyện gì đó, vội vàng an bài cho cô xong liền biến mất, cơm tối cũng không xuất hiện. Tiểu La tỉnh lại lúc Thần thiếu đi được không bao lâu, tỉnh lại nhìn ngó đề phòng trước sau, khi nhìn thấy rõ là cô, vẻ mặt giãn ra, nhào qua ôm lấy cổ cô, làm cô hít thở không thông.

“Chị hai!”

“Đúng, là chị, em đừng sợ.” Cô vỗ vỗ lưng an ủi Tiểu La, hít vào một hơi, cô vội vàng kêu lên, “Nhanh, mau buông tay, nếu không chị em sẽ bị em ôm chết!”

Lúc này Tiểu La mới từ trong mộng tỉnh lại, nhanh chóng buông cổ cô ra, mặt đỏ tai hồng nhìn cô, không biết là xấu hổ hay kích động.

“Chị hai, chị… Sao chị cũng đến đây? Đúng rồi, đây là đâu?” Tiểu La nhìn xung quanh một vòng, hình như nhớ đến gì đó, sắc mặt đại biến, “Em nhớ ra rồi! Có mấy người đàn ông xấu che miệng em rồi nhét vào trong xe!”

Cô chậm chạp nói: “Ừm, đám người này là một đám khốn nạn không hơn không kém.” Mặc kệ là nghe lệnh người khác hay không, nhưng cũng không phải người tốt lành gì.

Nghe cô nói như vậy, Tiểu La lo lắng hỏi: “Chị hai, chúng ta phải làm sao bây giờ? Nếu bọn họ muốn tiền chuộc...”

Cô hiểu ý của cậu - - chúng ta đang ở cùng nhau, lấy đâu ra tiền chuộc giao ra chứ? Nếu vậy con tin sẽ giết chết sao?

Nghĩ kĩ, cô quyết định nói một ít sự thật cho Tiểu La đỡ lo lắng, “Không phải là bẳt cóc tống tiền. Kỳ thật bây giờ chị đang ở... Trong nhà lớp trưởng.”

“Lớp trưởng? Là người đã đến nhà chúng ta trước đây sao?” Tiểu La mê mang nhìn cô.

Theo lý mà nói, không sai.

Vì thế cô gật gật đầu.

Nhưng vẻ mặt Tiểu La càng mê mang, “Thế, vì sao anh ta muốn bắt cóc chúng ta?”

“Không biết...” Cô lắc đầu, buồn rầu nói, “Em nói xem chúng ta là dân nhỏ bé an phận, từ trước đến nay chưa bao giờ ăn trộm làm chuyện xấu, sao lại xui xẻo như vậy chứ? Không lẽ mộng du đi đào khoét mộ phần tổ tiên người ta sao?”

Cô than thở chọc cười Tiểu La, lập tức nhíu mày ảo não kêu: “Chị hai, lúc này rồi, chị vẫn còn tâm tình nói giỡn sao!”

Cười tít mắt sờ đầu Tiểu La, xoa tóc mềm mại của cậu, cô an ủi: “Đừng lo lắng, chị sẽ nghĩ cách, mang em chạy trốn.”

Chó tức giận có thể vượt tường, cô cũng phải sắm vai nữ siêu nhân một phen.

Lúc dì Ngô mời bọn họ đi ra ăn cơm cô và Tiểu La đứng ở phía cửa sổ sát đất quan sát địa hình.

Bọn họ thản nhiên theo sát mẹ Ngô đi ra ngoài.

Cứ nghĩ rằng đến phòng khách sẽ gặp Thần thiếu, nhưng ai biết bàn ăn to như vậy không có một bóng người, thức ăn đầy một bàn, tỏa hơi nóng nghi ngút.

Trong lòng cô hơi kinh ngạc, không để tâm hỏi: “Thiếu gia nhà bà đi đâu rồi?”

Dien@dan@le@quy@don

Dì Ngô giúp chúng tôi mang ghế kéo ra, cười nói: “Thiếu gia đi ra ngoài làm việc, trước khi đi cậu ấy nói để Phạm tiểu thư ăn cơm trước, không cần đợi cậu, cậu trễ một chút mới quay về.”

Ai chờ anh ta chứ!

Cô ngồi xuống, bỗng nhiên nghĩ tới mẹ Thần thiếu, tò mò hiện lên trong đầu, mang chuyện tò mò hỏi ra ngoài, hỏi: “... Phu nhân, sao lại không ra ăn cơm sao?”

Dì Ngô kinh ngạc, rất nhanh khôi phục thái độ bình thường, cười nói: “Thân thể phu nhân không được tốt, ăn cơm ở trong phòng.”

... Cô biết chuyện này có chỗ khác lạ.

“A...” Không tiện hỏi nhiều, cô nhìn bàn ăn phong phú, khách khí nói với dì Ngô, “Dì Ngô, bà cũng tới ăn cùng đi!” Nhiều đồ ăn như vậy, hai người cô và Tiểu La có chết cũng không ăn hết được.

“Không cần, tôi đã ăn rồi.” Dì Ngô nói, “Phạm tiểu thư cứ ăn đi, tôi còn có việc trong bếp.” Nói xong, dì Ngô gật gật đầu, rời đi.

Bây giờ không còn sớm, cô và Tiểu La cũng đói bụng rồi, cho nên cũng không nói nữa, bây giờ ăn no trước rồi nói sau - - ăn no mới có sức nghĩ cách chạy trốn chứ?

Một bữa cơm rất ngon, khi bọn họ ăn uống no đủ xong, đang ngồi trong phòng khách uống nước gần bàn ăn cơm, đột nhiên có một người xông vào trong phòng khách.

Nói là xông, thật sự là có hơi khoa trương. Người tới hình như bị bệnh, nghiêng nghiêng lảo đảo chạy vào phòng khách, đập tay xuống bàn, làm bát đũa trên bàn run run.

“Người đàn bà không biết xấu hổ, lăn ra đây! Lăn ra khỏi nhà tôi!” Người tới hung dữ trợn mắt nhìn cô.

Cô ngạc nhiên nhìn người này, trong đầu như có trái bom nổ tung, trong đầu ong ong. Đây, đây không phải là mẹ Thần thiếu sao? Sao bây giờ giống người điên vậy? - - Không lẽ hai mặt còn có thể di truyền sao? Thần thiếu hai mặt là kế thừa từ mẹ anh ta?

Cô sợ mẹ Thần thiếu sẽ xúc phạm tới Tiểu La, cô mang Tiểu La bảo hộ phía sau, nhíu mày nhìn mẹ Thần thiếu.

Chắc do cô không phản ứng, mẹ Thần thiếu bỗng nhiên vung tay hẩt đồ ăn trên bàn xuống đất, trừng mắt to lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt thù hận giống như xà độc, hận không thể ăn cô, “Cút! Cô cút cho tôi! Hướng Kiến Nghiệp yêu thích cô, cho cô vào đây, nhưng nhà này nữ chủ nhân là tôi, cô dựa vào đâu nghĩ cô có thể dẫm nát trên đầu của tôi?”

Cô không biết vì sao mẹ Thần thiếu kích động như vậy, mà cô và Hướng Kiến Nghiệp có quan hệ gì chứ? Tinh thần của bà hình như không ổn định, vẻ mặt điên cuồng.

Mà đúng lúc này, bà bỗng nhiên kêu lên: “Hồ ly tinh! Đoạt chồng của tôi còn không nói, cô còn muốn đoạt con trai tôi sao? Nằm mơ!” Nói xong, bà chạy đến, kéo lấy Tiểu La phía sau cô.

Cô sợ hãi, sợ bà gây bất lợi cho Tiểu La, đành phải giữ tay bà, kêu: “Nó là Tiểu La, là em trai của tôi, làm sao có thể là con của bà chứ?”

Nhưng mà, mẹ Thần thiếu giống như bị quỷ nhập vào người, hờ hững với lời của cô, cầm lấy tay Tiểu La. Tiểu La bị nắm lấy tay, vùng vẫy kêu: “Buông!”

Chắc vì cô quấy rầy, mẹ Thần thiếu bỗng nhiên trừng mắt nhìn cô, một bàn tay vung lên, “Đều tại cô! Đều tại cô! Cô đừng nghĩ muốn cướp con trai tôi!”

Cô không đề phòng, nghĩ muốn ngăn cản cũng không kịp, nhận một bạt tay của mẹ Thần thiếu. Cái này cũng chưa tính, cô ngây người, mẹ Thần thiếu đặt tay lên vai cô hung hăng đẩy một cái, trọng tâm cô không vững bị quẳng ngã. Cái này gọi là nóc nhà thủng còn gặp mưa cả đêm, lúc cô bị mẹ Thần thiếu quẳng ngã xuống đất tay chạm vào mảnh đĩa chén vỡ, toàn bộ sức nặng đều dồn vào bàn tay, đau đến nhe răng.

“Chị hai!” Tiểu La nhìn thấy cô chật vật, bỗng nhiên sức lực mạnh hơn, bỏ tay mẹ Thần thiếu ra chạy tới bên cạnh cô.

Cô đau đớn, muốn nói vài câu an ủi Tiểu La, nhưng lời nói đến bên miệng lại không có âm thanh.

“Hô hô, đáng đời! Cướp đoạt chồng người khác, chỉ có kết cục như vậy!”

Nhìn bộ dạng này của cô, mẹ Thần thiếu vui sướng khi người gặp họa, hình như cũng quên chuyện “Con trai”, cũng không nhìn Tiểu La, chỉ lạnh lùng nhìn cô.

Tiểu La đỡ cô từ trên mặt đất đứng dậy, cô buồn bực nhìn lòng bàn tay mình. Bên trong có mảnh sứ nhỏ, máu đỏ nhiễm cả bàn tay, chói mắt làm người ta hoảng hốt.

“Chị hai...” Tiểu La kinh hồn bạt vía nhìn chằm chằm cô, tay run run, không dám động vào cô, bỗng nhiên quay đầu lại trừng mẹ Thần thiếu, “Người đàn bà điên này! Chị hai của tôi không cướp chồng của bà!”

Cô đồng ý gật đầu. Cô là một người dân nhỏ bé giúp mọi người làm việc tốt, không có làm Tiểu Tam bị mọi người phỉ nhổ kia.

Nhưng mẹ Thần thiếu cái gì cũng không nghe, chỉ nhìn cô cười âm u, vừa đắc ý vừa phẫn hận.

“Phu nhân!” Vừa vặn lúc này, dì Ngô bị động tĩnh ở chỗ này làm kinh động, vọt tiến vào, chạy vài bước đến bên cạnh chúng tôi, giữ chặt mẹ Thần thiếu nói, “Sao ngài lại ra đây? Ngài không phải uống thuốc nằm ngủ rồi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.