Ta Bị Yêu Ma Nuôi Nhốt

Chương 1: Chương 1: Đêm tân hôn




Dịch: Hoàng Hi Bình

***

Ngày 13 tháng 6 Nông lịch, đại thử*.

Ánh nắng chói chang, lặng lẽ thiêu đốt mọi ngõ phố trong Huyện Sơn Lan.

Ngày mùa hè sắp qua, nhưng giữa trưa huyện thành vẫn vô cùng nóng bức, phần lớn mọi người đều trốn dưới mái hiên, hóng mát trong bóng cây, không muốn bị ánh nắng gay gắt hành hạ.

Chỉ có Ngỏ Cây Hoè ở thành tây là vô cùng náo nhiệt, bóng người lắc lư. Thỉnh thoảng vang lên tiếng pháo đùng đùng, tạo thành một sự tương phản rõ nét với huyện thành yên tĩnh.

Hôm nay là ngày cưới của bộ khoái Không Ninh tại Ngõ Cây Hoè, vì vậy trong các ngõ hẻm tụ tập rất nhiều bạn bè người thân, hàng xóm láng giềng của hắn.

Kèn bầu đỏ thẫm phát ra âm thanh rộn ràng chói tai, xuyên qua đám người chen chúc, tuyên cáo với thế nhân lễ thành thân của cặp đôi.

Bà mai khoác dải lụa đỏ trên vai cười rất tươi, nhận lấy lời chúc mừng của mọi người.

Trong tiếng hát rộn ràng của chủ lễ, tân nhân nhất bái thiên địa, phu thê giao bái, cuối cùng đưa tân nương vào động phòng.

Sau đó, tiệc cưới trở nên náo nhiệt, vui vẻ.

Ngỏ Cây Hoè không lớn, chỉ bày 24 bàn tiệc cơ động*, từng món ăn ấm nóng được bưng lên bàn rồi dọn đi. Không Ninh mặc bộ đồ tân lang màu đỏ thẫm cười ha hả, không ngừng đón tiễn quan khách, chiêu đãi từng vị khách nhân ngồi vào bàn.

Xuyên việt đến thế giới này 11 năm, tuy không thể đạo thơ thành danh, càng không đề tên bảng vàng, cũng không có phát minh xi-măng hay nước hoa để phát tài.

Nhưng cũng may có một gia đình yên ổn, phụ mẫu yêu thương hắn, sống khá yên ổn sung túc. Kế thừa võ học gia truyền từ phụ thân, sau khi thành niên làm việc tại Huyện nha Sơn Lan, nhậm chức ban lĩnh*.

Hắn có võ học gia truyền, thân thủ bất phàm. Tuy tuổi còn trẻ, nhưng đã là bộ khoái nổi danh nhất trong huyện nha, rất được Huyện thái gia coi trọng, ăn ý với các đồng liêu.

Đây là đỉnh cao của nhân sinh, cưới một thê tử hiền lành mỹ lệ, thuỳ mị đoan trang.

Nhân sinh hạnh phúc mỹ mãn, không có gì bằng.

Dù không thể tạo được sự nghiệp lớn oanh oanh liệt liệt như những người xuyên việt khác, nhưng với kẻ lười biếng bẩm sinh như Không Ninh, thế là đã thỏa mãn rồi.

Tiếp đãi người khách này đến người khách khác với nụ cười tươi trên môi, nói chuyện với người bạn này đến người bạn khác, Không Ninh vô cùng bận rộn.

Đến buổi chiều, Huyện thái gia thậm chí còn đích thân đến Ngõ Cây Hoè đưa quà mừng, cười chúc mừng tân hôn của Không Ninh, càng khiến cho bầu không khí của nơi này sôi nổi tới cực điểm.

Tất cả mọi người đều cực kỳ hâm mộ người bộ khoái trẻ tuổi, cũng đã có chút danh tiếng này, suy đoán hắn phải bao lâu mới có thể tiếp tục làm bổ đầu bắt người.

Cứ như vậy, đêm tân hôn náo nhiệt kéo dài rất lâu, đến gần nửa đêm thì khách mới lục tục ra về.

Không Ninh mặc hỉ phục đỏ tươi cười tiễn từng vị khách một, cảm ơn những người hàng xóm ở lại giúp dọn dẹp đống bát dĩa lộn xộn, cuối cùng bị nhóm thân hữu ồn ào đẩy tới hậu viện.

Nơi đây, yên tĩnh như tờ.

Ngay cả trong mùa hè ồn ào cũng biết đều im lặng, tựa như không đành lòng quấy rối đêm động phòng hoa chúc hạnh phúc mỹ mãn.

Trên cửa sổ dán đầy đỏ chữ Hỷ đỏ thẫm, ánh sáng đỏ của ngọn nến trong phòng hắt ra cửa sổ.

Không Ninh đứng ở bên ngoài hôn phòng không nhịn được xoa xoa đôi bàn tay, có chút khẩn trương.

Là người sống hai kiếp, nhưng vẫn là lần đầu tiên đặt chân vào cung điện của hôn nhân, kết thành phu phụ với người con gái mà mình thích. Với người không có chút kinh nghiệm nào như hắn, lúc này không kìm được kích động.

Nhưng cuối cùng hắn nhẹ nhàng đẩy đại môn hôn phòng, cười tươi bước vào.

Trong căn phòng dán đầy chữ Hỷ đỏ thẫm, đốt nến hỷ đỏ rực, ánh sáng đỏ tràn ngập. Trên chiếc giường trải chăn màu đỏ, có một bóng người màu đỏ đang ngồi lẳng lặng trên đó.

Chiếc khăn trùm đầu màu đỏ che kín mặt của tân nương. Đôi tay trắng nõn lẳng lặng đặt ngang bụng, mười ngón tay thon dài, da thịt non mịn.

Tân nương này tên là Tô Nghiên. Hai người đến với nhau không do lệnh của phụ mẫu, lời của mai mối, mà là nữ hài thiện lương Không Ninh tự do yêu đương.

Nàng cũng không phải người của Huyện Sơn Lan, mà đến từ Phủ Giang Vân xa xôi, bởi vì quê nhà xảy ra thiên tai, theo phụ mẫu tới Phủ Hà Gian tìm thân thích nương tựa. Nhưng không ngờ cả nhà của thân thích đều chết ở trong cơn hồng thủy, cả nhà không còn chỗ nào có thể đi, nào ngờ ngay sau đó lại gặp phải thổ phỉ, phụ mẫu chết thảm ở trong tay của thổ phỉ, chỉ còn nữ hài một mình nhảy vào trong dòng sông chảy xiết, bị cuốn đến ngoài thành Huyện Sơn Lan.

Vừa may được Không Ninh sáng sớm đến huyện nha điểm mão*, cứu lên.

Từ đó về sau, dưới sự trợ giúp của Không Ninh, thiếu nữ bơ vơ không nơi nương tựa tìm được một công việc ở tửu lâu trong huyện thành.

Tình cờ tửu lâu kia rất gần huyện nha, Không Ninh thường xuyên cùng đồng liêu đến tửu lâu uống rượu. Gặp gỡ trong thời gian dài, nam nữ sinh tình, cuối cùng kết thành phu thê.

Giờ quay đầu nhìn lại, hai người quen biết, hiểu nhau, yêu nhau, dù không quá éo le, nhưng cũng không hề dễ dàng.

Không Ninh mỉm cười đi đến bên hôn sàng, theo căn dặn của bà mai, dùng đòn cân nhấc khăn voan của tân nương.

Đột nhiên, một khuôn mặt xinh đẹp có chút ngượng ngùng hiện lên trong mắt của Không Ninh.

Tuy đã nhìn thấy nhiều lần, thậm chí trước hôn lễ còn lén lút nắm tay, hôn môi, nhưng dáng vẻ thẹn thùng của thiếu nữ trong chiếc áo cưới đỏ thẫm, vẫn khiến Không Ninh không khỏi giật mình.

Hắn mỉm cười.

“Nương tử, chúng ta thành thân rồi.”

Thiếu nữ thẹn thùng gật đầu, hai bàn tay khẽ siết chặt.

Rất nhanh, đèn trong phòng tân hôn bị thổi tắt.

Ánh trăng lạnh như băng xuyên qua giấy dán cửa sổ, rơi vào hôn sàng.

Trong phòng, truyền đến tiếng rên rĩ, đau đớn não lòng.

“Phu quân ~~ “

Sau đó liên tục vang lên những tiếng thở dốc rất khẽ.

Là người của hai thế giới, đây là lần đầu tiên Không Ninh thành thân, đêm nay cùng nữ hài mà mình yêu hoà hợp cả linh hồn lẫn thể xác.

Ánh trăng lạnh lẽo, xuyên qua cửa sổ dán đầy chữ Hỷ đỏ, rơi lên trên hôn sàng dần dần yên ắng.

Mà phía ngoài thành Huyện Sơn Lan, đã hoàn toàn yên tĩnh trở lại.

Dưới ánh trăng giá lạnh, đèn của nhà nhà vụt tắt, bị bóng tối bao phủ. Trên con đường vắng lặng, chỉ còn người đánh trống canh đang gõ trống canh.

“Trời hanh vật khô... cẩn thận củi lửa...”

Ngõ Cây Hoè vô cùng náo nhiệt vào ban ngày, lúc này lại yên tĩnh đến mức không nhìn thấy một bóng người.

Cây hòe già xào xạc trước ngọn gió đêm, tạo thành một bóng đen lớn dưới ánh trăng, vừa vặn bao phủ tiểu viện của nhà Không Ninh. Nhưng chỉ có trong hôn phòng dán đầy chữ Hỷ, là không bị bóng tối bao phủ.

Ánh trăng lạnh lẽo, lặng lẽ chiếu xuống hôn phòng.

Trong bóng tối, Không Ninh có một giấc mơ kỳ lạ.

Nương tử trong mộng, mặc áo lót mỏng tang, rất nhiều phần da thịt nõn nà, da thịt trần trụi lồ lộ, đang nằm úp sấp ở bên cạnh hắn.

Nước bọt giỏ nhọt xuống bụng, hắn cảm thấy rất lạnh.

Không Ninh không kìm được bật cười, mở mắt ra nói: “Nương tử, sao không...”

Chữ “ngủ” phía sau bỗng cứng ngắc trong cổ họng.

Không Ninh mở mắt ra, thì lập tức nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kinh hoàng.

Ánh trăng lạnh như băng, xuyên qua giấy dán cửa sổ, rơi lên hôn sàng.

Mà ở trên bụng của hắn, nương tử chỉ mặc áo lót mỏng tang quả thực đang nằm ở đó.

Nhưng thứ đụng vào bụng của hắn, không phải chiếc lưỡi hồng non nớt, mà là móng tay nhỏ dài nhọn của nương tử.

Những chiếc móng tay quái dị, phát ra ánh sáng lạnh lẽo và nhợt nhạt dưới ánh trăng, không ngừng nguệch ngoạc ở trên bụng của hắn. Kế đó, da bụng của hắn nhanh chóng bị xé toạc ra hai bên, lộ ra ruột, gan đang đập bên trong.

Thấy Không Ninh tỉnh lại, nương tử mặc áo lót mỏng tang thẹn thùng thỏ thẻ: “Ai nha... Phu quân, sao chàng lại tỉnh dậy? Vừa lao động mệt nhọc như vậy, sao không nghỉ ngơi thật tốt?”

Thiếu nữ thẹn thùng thỏ thẻ, một vật thể lạ và sẫm màu thậm chí còn vươn ra từ phía sau nàng đưa ra ngoài, nhắm ngay đường ruột đang không ngừng ngọa nguậy của Không Ninh vậy.

Qua ánh trăng mờ ảo, Không Ninh nhìn thấy rõ vật quỷ dị màu đen kia.

Cái đó là... là một cái đuôi bò cạp rất lớn?!

Được bao phủ bởi một lớp mai đen, chiếc móc độc to lớn trên đuôi quỷ dị đỏ như máu. Chiếc móc độc cực lớn to bằng đầu của hài nhi, sau đó nhắm ngay cái bụng đã bị xé toạc, lộ ra nội tạng lúc nhúc của Không Ninh.

Sau đó trước ánh mắt vô cùng hoảng sợ của tân lang, móc độc vô cùng lớn đâm mạnh vào trong bụng của hắn.

Cơn đau không gì sánh được, trong nháy mắt tràn lên não của hắn, khiến hắn đau đến ngất đi.

Vào thời khắc cuối cùng trước khi ngất lịm, hắn nghe được giọng nói thẹn thùng của nương tử.

“Nhân gia đẻ trứng... chuyện xấu hổ như thế, không cho phép chàng nhìn nha!”

Ý thức nhanh chóng rơi vào vũng lầy.

Chú thích:

*tiết đại thử: là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 22 hay 23 tháng 7 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 120° (kinh độ Mặt Trời bằng 120°). Đây là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước Đông Á chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Nóng oi.

*tiệc cơ động: ai đến trước ăn trước

*ban lĩnh: một chức vụ của bộ khoái, chỉ huy 24 sai nha

* điểm mão (thời xưa, vào khoảng từ 5 đến 7 giờ sáng điểm danh người đến làm việc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.