Dịch: Hoàng Hi Bình
Nguồn: bachngocsach
***
Cảm giác hỗn loạn, không biết giằng co bao lâu.
Cảm giác tinh khí trong cơ thể bị yêu vật hút, còn tệ hơn tưởng tượng của Không Ninh. Cái loại cảm giác này, cảm giác giống như một con lăn được bao phủ bởi những mũi kim nhọn liên tục chạy trên bề mặt cơ thể.
Dù không quá đau đớn, nhưng kéo dài liên tục, chính là giày vò.
Lúc Không Ninh tỉnh lại, đã quá nửa đêm.
Trong ngõ Cây Hoè yên tĩnh vắng lặng. Ánh trăng Lạnh như băng không hề soi sáng cửa sổ phòng cưới.
Bên gối trống trơn, không thấy bóng dáng của yêu nữ, không biết ả đã đi đâu.
Không Ninh trần truồng ngồi dậy trên giường cưới, xoa xoa mi tâm, không nói lời nào.
Sau khi im lặng cảm nhận yêu khí trong cơ thể, phát hiện yêu khí vẫn trôi nổi trong đan điền, không hề bị quấy nhiễu.
Có vẻ như yêu vật cũng không cảm nhận được dị thường trong cơ thể hắn?
Hay là phát hiện không được?
Không Ninh cảm thấy, khả năng trước có xác suất cao hơn.
Hoặc có lẽ là trực giác nói cho hắn biết, cải tạo của hũ đen thần bí đối với thân thể của hắn, bao gồm cả yêu lực mà hắn đã thôn phệ, chỉ cần hắn không chủ động để lộ ở trước mặt của Tô Nghiên, đối phương không thể nào nhận thấy.
Cảm giác này vô cùng đột ngột, nhưng lạ hay lại khiến Không Ninh tin tưởng vững chắc.
Ngồi ở trên giường ngẩn ra một hồi, đầu óc hỗn loạn suy nghĩ về kế hoạch trong tương lai, nhưng không nghĩ ra được gì, Không Ninh bất lực thở dài chán nản, chui lại vào chăn.
Giờ hắn ngoại trừ đợi sương mù màu trắng trong hũ đen thần bí tích góp hoàn tất, lại lợi dụng hũ đen đi tìm mục tiêu kế tiếp để hạ thủ, cũng không còn cách gì có khác.
Trong huyện thành Sơn Lan dù có rất nhiều yêu ma, nhưng theo lý thuyết chỉ cần Không Ninh dụng tâm đi tìm, chắc chắn có thể tìm được, dù sao giờ hắn không còn là người phàm. Nhưng Không Ninh không muốn tìm đường chết, lỡ gặp phải yêu quái có tu vi một hai trăm năm...
Không Ninh cảm thấy mình vẫn tạm ổn, không cần thiết đi mạo hiểm.
Hắn có hũ đen thần bí, còn có thời gian 6 tháng chuẩn bị, không cần nóng vội.
Không Ninh Nằm lại vào trong chăn, rất nhanh đi vào giấc ngủ.
Nhưng hắn không ngủ quá lâu, đã phát hiện đến có kẻ đang tới gần hắn.
Lúc sợ hãi đứng dậy rút đao, mới phát hiện nương tử đang cởi quần áo đứng bên giường đang kinh ngạc nhìn hắn.
Không Ninh trầm mặc, sau đó treo phác đao lại bên giường, lẳng lặng nằm lại trong chăn.
Tô Nghiên lúc này mới kinh ngạc nở nụ cười, nói: “Linh giác của phu quân rất nhạy cảm, trong phàm nhân cũng coi như là đứng đầu.”
Câu khích lệ này khiến Không Ninh thấy vô cùng chói tai.
Không Ninh hiểu rõ nguyên nhân linh giác của mình đột nhiên trở nên mạnh mẽ, là vì hắn có 70 năm yêu ma đạo hạnh, sớm đã không còn là người phàm.
Nhưng Tô Nghiên không biết được những thứ này.
Nương tử cởi quần áo nhanh chóng chui vào trong chăn. Nàng nằm trong lòng của Không Ninh toàn thân cứng ngắc, cười tủm tỉm ngắm mặt của Không Ninh, thỏ thẻ: “Lúc đầu dự định lặng lẽ chui lại vào chăn, tránh quấy rầy giấc ngủ của phu quân, không ngờ vẫn đánh thức phu quân... thiếp thật sự rất xin lỗi, sau này Nghiên Nhi sẽ cẩn thận hơn.”
Tân nương tử của Không Ninh dường như hằng đêm đều đi ra ngoài.
Chỉ tiếc không phải là đi không về.
Không Ninh lạnh lùng gật đầu: “Ừ.”
Coi như là đáp lại.
Mà phản ứng như thế, lại khiến Tô Nghiên cười “hì hì”, nói: “Phu quân, dáng vẻ này của chàng thật quá đáng yêu... Hì hì... chàng không hỏi xem mỗi tối Nghiên Nhi đều đi ra ngoài để làm gì sao?”
“Nghiên Nhi là tân nương tử của chàng, mỗi tối đều lang thang ở bên ngoài, chàng không lo lắng chút nào sao?”
Tô Nghiên mong đợi nhìn Không Ninh, đợi Không Ninh hỏi ả.
Không Ninh im lặng một lúc, sau đó hỏi theo ý của nương tử: “Mỗi tối nàng ra ngoài làm gì, giết người sao?”
Không Ninh không dám hỏi điều hắn muốn.
Nhưng Tô Nghiên lại đoán được.
Nàng cười lắc đầu, nói: “Phu quân đoán sai nha, Nghiên Nhi hằng đêm đi ra ngoài không phải để giết người.”
“Hoàn toàn ngược lại, Nghiên Nhi hằng đêm đều đi làm việc tốt, giúp chàng trảm yêu trừ ma nha!”
Yêu quái nghiêm trang nói xong rồi lại cười nhạt.
Không Ninh cũng cười theo, ngoài cười nhưng trong không cười.
Tô Nghiên vờ như không thấy, tiếp tục nói: “Huyện Sơn Lan nho nhỏ này, còn hung hiểm hơn phu quân tưởng nhiều.”
“Yêu vật trong thành đều rất đáng sợ, rất hung tàn!”
“Kẻ ngoại lai như Nghiên Nhi không được chúng hoan nguyên.”
“Lúc trước che giấu yêu khí, cho nên đám yêu quái không có phản ứng gì. Nhưng từ sau khi Nghiên Nhi thành hôn cùng phu quân, đám yêu quái lập tức phát hiện ra Nghiên Nhi.”
“Hết cách, Nghiên Nhi chỉ có thể hằng đêm ra ngoài giảng đạo lý với yêu quái, hi vọng chúng có thể tiếp nhận Nghiên Nhi, thuận tiện để Nghiên Nhi gặp gỡ lão đại của chúng.”
“Nhưng đám yêu quái đều hung thần ác sát, tràn ngập ác ý, Nghiên Nhi thành tâm thành ý muốn chung sống hoà bình với chúng, nhưng không ai chịu hiểu.”
“Vì vậy Nghiên Nhi chỉ có thể hằng đêm ra ngoài trò chuyện cùng chúng nhiều hơn, hy vọng có thể dùng thành tâm thuyết phục chúng.”
Tô Nghiên cười hì hì, biểu hiện rất ôn nhu.
Nhưng Không Ninh biết, yêu quái này mỗi tối ra ngoài, tuyệt đối không phải để “thuyết phục” yêu quái khác.
Xác suất lớn là chém giết yêu quái trong thành...
Nhưng trong thành có rất nhiều yêu quái, hơn nữa đám yêu quái còn có một lão đại?
Không Ninh băn khoăn, hỏi: “Trong thành này có rất nhiều yêu quái sao? Đều ở chỗ nào? Có kẻ nào mà ta quen hay không? Nếu như có, sau này ta sẽ tránh né.”
Không Ninh cố tìm hiểu tình báo về yêu vật trong thành.
Tô Nghiên lại cười hì hì lắc đầu, nói: “Phu quân, là nương tử của chàng, Nghiên Nhi cho chàng một lời khuyên -- đó chính là làm người phàm, tốt nhất chàng không nên cố tìm hiểu sâu về thế giới yêu quái.”
“Hầu hết trường hợp, vô tri lại chính là hạnh phúc lớn nhất.”
“Thế giới này hung hiểm hơn nhiều so với tưởng tượng của chàng. Chàng chỉ cần ngoan ngoãn làm tốt bổ khoái trong nha môn, phu quân của Nghiên Nhi, đừng lại tìm đường chết tiếp xúc với yêu vật, Nghiên Nhi cam đoan chàng sẽ không gặp phải nguy hiểm gì.”
“Nhưng nếu như phu quân chàng không nghe khuyên bảo...”
Tô Nghiên hơi dừng lại, sau đó mới lắc đầu nói: “Chắc Nghiên Nhi phải thủ tiết.”
Sau khi Tô Nghiên nói xong, hôn phòng trở nên yên lặng.
Không Ninh tiếp nhận tin tức mới lấy được, không nói câu nào.
Yêu quái vỗ vỗ mặt của hắn, nói: “Được rồi được rồi, trời không còn sớm, phu quân mau ngủ đi. Ngủ thêm đi, Nghiên Nhi phải dậy chuẩn bị điểm tâm cho phu quân.”
“Là bổ khoái có tiền đồ nhất trong Huyện Sơn Lan chúng ta, rất nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm chàng, phu quân không thể tới trễ đâu.”
Trước sự thúc giục của yêu quái, Không Ninh nằm ở trên giường nhanh chóng chợp mắt.
Nhưng trong đầu, lại không ngừng phân tích tin tức mới thu được.
Huyện Sơn Lan có rất nhiều yêu vật... đám yêu vật này có một lão đại... còn bài ngoại...
Đã có lão đại quản, đám yêu vật sống bên người phàm ở lâu như vậy, Huyện Sơn Lan vẫn luôn duy trì bình yên trật tự, chỉ là hàng năm xảy ra một đống vụ án mất tích, các phàm nhân hoàn toàn không biết gì về sự tồn tại của yêu quái.
Nói như vậy, lão đại của đám yêu vật trong Huyện Sơn Lan là một kẻ mưu mô thâm hiểm?
Nó ràng buộc đám yêu vật trong thành không làm bậy, là để tránh người phàm sợ hãi chạy trốn, ngoan ngoãn sống trong huyện thành nhỏ bé vắng vẻ để làm huyết thực cho chúng?
Có thể làm được điểm này, tức là đám yêu quái trong thành rất đoàn kết, ít nhất có một liên minh lỏng lẻo.
Sau khi ý thức được điểm này, Không Ninh hơi sa sút, cảm thấy tình hình rất hiểm nghèo.
Đám yêu quái này đoàn kết như vậy, nếu Không Ninh giết nhiều yêu quái trong thời gian ngắn, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của đám yêu quái. Đến lúc đó, có lẽ hắn sẽ gặp phải tuyệt cảnh còn đáng sợ hơn cả việc bò cạp tinh đẻ trứng ở trong cơ thể của hắn.
Xem ra sau này dù muốn giết chết yêu ma cũng phải cẩn thận hơn, tuyệt không thể làm liều.
Tối thiểu loại tình huống ầm ĩ cả thành giống như lần này, tuyệt đối không thể xảy ra trong tương lai!