Dịch: Hoàng Hi Bình
***
Người do ban đầu Trương Vinh phái đi thông tri huyện, rất nhanh sẽ trở lại.
Nhưng Huyện lệnh đại nhân mãi không đến.
Chuyện này cũng rất bình thường, dù sao giờ trời còn chưa sáng, ai biết yêu ma có phải chỉ có một con hay không?
Huyện lệnh đại nhân có cẩn trọng âu cũng là lẽ thường.
Ngay cả chúng bộ khoái trong nha môn, cũng không ai dám lơ là.
Sau khi treo xác của Quỷ Anh ở cạnh Yêu Ăn Hồn, mọi người bên thay phiên nhau đi ngủ. Một nửa người đi ngủ, nửa còn lại tiếp tục canh gác, thay phiên sau đợi đến khi trời sáng.
Lúc này Huyện thái gia trong bộ quan phục mới ngồi kiệu tới.
Ánh nắng ban mai chiếu xuống huyện nha Sơn Lan, Huyện thái gia nhìn 2 cái xác yêu quái treo trong sân, hài lòng liên tục gật đầu.
“Tốt! Tốt! Liên tục chém giết hai yêu vật, chư vị ở đây đều lập đại công!”
Huyện thái gia vô cùng hài lòng nhìn thấy xác của 2 yêu vật, lập tức lệnh ban đầu Trương Vinh lựa chọn nhân thủ, chuẩn bị ngày mai đưa xác của 2 yêu vật đến Phủ Hà Gian.
Còn Không Ninh, trong khoảng thời gian Trương Vinh không có ở đây thì tạm thời nhận chức ban đầu.
- - Lời thì nói như vậy, nhưng tất cả mọi người biết chức vụ bổ đầu khoái ban đã là vật trong túi của Không Ninh.
Dù sao Huyện thái gia tuy làm người có rất nhiều khuyết điểm, nhưng lời đã nói chưa từng thay đổi. Huống chi ban đầu Trương Vinh đã muốn đi phủ thành từ lâu, cũng chẳng phải là việc bí mật...
Luận công ban thưởng nhanh chóng hoàn tất, mọi người lục tục tản đi.
Trương Vinh và Không Ninh bị Huyện thái gia gọi vào hậu đường thông báo, lúc hai người đi ra, Trương Vinh rất vui vẻ, không ngừng chúc mừng Không Ninh.
Không Ninh cũng cười chúc mừng đối phương.
Vì lần này Trương Vinh đi Phủ Hà Gian chắc sẽ không trở lại. Người đàn ông trung niên này đã đi theo Huyện thái gia đi đến Huyện Sơn Lan suốt 15 năm, là thân tín của Huyện lệnh.
Bắt đầu từ năm kia Trương Vinh đã nhờ vả khắp nơi, muốn trở về phủ thành. Lúc đó Không Ninh được Trương Vinh tuyển vào nha môn, giờ nghĩ lại chắc là Trương Vinh trước khi rời đi giúp Huyện thái gia tìm một thân tín thích hợp, thuận tiện để có người chưởng quản khoái ban cho huyện lệnh.
Lúc này đây, huyện nha Sơn Lan đã chém giết 2 con yêu ma, Không Ninh còn chủ động từ chối nhận công, coi như mình không làm gì, tặng hết công trảm yêu trừ ma cho Trương Vinh. Có 2 cái xác của yêu ma, hơn nữa mấy năm nay Trương Vinh chạy chọt khắp nơi, chuyện Trương Vinh ở lại Phủ Hà Gian đã mười phần chắc chín.
Mà chỉ cần Trương Vinh không trở lại, Không Ninh lập tức sẽ có thể nhậm chức bổ đầu khoái ban.
Đây là một chuyện mà tất cả mọi người đều được lợi, tất cả cùng vui.
Nếu như là trước, Không Ninh nhất định sẽ rất vui khi đạt được chức bổ đầu.
Nhưng giờ hắn lại chỉ cảm thấy vô cùng chán chường.
Đêm qua thi triển Thuật Nhập Mộng, chém giết cùng yêu vật trong ác mộng, hao tổn tinh thần lực quá lớn. Dù sau đó đã ngủ bù, không cần canh gác, nhưng vẫn không ngủ đủ.
Sau đó hắn cưỡi con ngựa hồng rời khỏi nha môn, Không Ninh không hề ngừng lại, mãi khi trở về Ngỏ Cây Hoè.
Dưới ánh nắng ban mai, cây hòe già trước cửa nhà vươn cành lá xum xuê trong làn gió sớm. Cha mẹ hắn vẫn ngồi hóng mát dưới cây hòe.
Thấy Không Ninh trở về, trên mặt của bà mẹ nở nụ cười hiền dịu.
Sau khi Không Ninh chào Nhị lão, bèn dắt ngựa hồng vào sân sau. Buộc dây cương xong, đi thẳng vào phòng rồi lăn ra ngủ.
Ngay cả chuyện yêu quái kia còn chưa trở về, Không Ninh cũng đếch quan tâm.
Không biết đêm qua yêu nữ kia đã đi đâu... nhưng dù sao Không Ninh cũng không có tư cách quản.
Vừa ngả đầu xuống gối, Không Ninh lập tức chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, Không Ninh dường như nhìn thấy một vài hình ảnh mơ hồ không ngừng hiện lên, thấy được mảnh vỡ ký ức của Quỷ Mộng Yểm.
Chỉ là những hình ảnh ký ức ấy vụn vặt và mơ hồ, gần như đều những đoạn ký ức ăn thịt hại người mờ nhạt, không thể lưu lại ấn tượng gì đặc biệt trong lòng của Không Ninh.
Cuối cùng, Không Ninh tỉnh lại.
Trên bầu trời bên ngoài, ánh hoàng hôn rực rỡ nhuộm đỏ cả bầu trời.
Hắn đã ngủ cả ngày, chỉ cảm thấy nhức đầu, bụng cũng đói cồn cào.
Sau khi loạng choạng ngồi dậy, phải qua nửa phút sau, Không Ninh mới dần tỉnh táo. Cái loại cảm giác đầu óc choáng váng dần giảm bớt, lúc này hắn mới nghe được tiếng động trong sân.
Khoác chiếc áo mỏng, Không Ninh đi ra khỏi phòng, nghe được âm thanh từ trong bếp.
- - Có người đang xào rau ở bên trong.
Thức ăn đảo tới đảo lui trong chảo dầu, không ngừng vang lên tiếng xèo xèo. Mùi thơm quyến rũ thoang thoảng theo làn gió đêm mát mẻ, khiến Không Ninh đói cồn cào.
Hắn dụi dụi con mắt, đi tới cửa phòng bếp, nhìn thấy có một phụ nhân búi tóc cao xinh đẹp, mặc y phục màu xanh, đang ở bận rộn nấu nướng trong bếp.
Thấy Không Ninh trước cửa, thiếu nữ áo xanh nở nụ cười dịu dàng, ỏn ẻn: “Phu quân, chàng dậy rồi à?”
Tiếng gọi ngọt ngào dễ thương, tràn ngập tình yêu.
Không Ninh hơi ngẩn ra, ngay sau đó từ bụng truyền đến cơn đau dữ dội khiến hắn nhăn mày méo mặt.
Nhìn thấy Không Ninh phản ứng như thế, thiếu nữ áo xanh cười mừng rỡ.
“Nhanh như vậy đã thai đạp rồi phu quân à! Chàng và hài tử của chúng ta thật ăn ý nha! Yêu trứng chỉ vào có hai ngày, đã kết hợp tốt như vậy, thật sự quá tuyệt vời!”
“Không hổ là nam nhân mà Nghiên Nhi nhìn trúng, phu quân, chàng nhanh về nghỉ đi, đừng để bản thân phải mệt nhọc. Nghiên Nhi nấu sắp xong rồi, chúng ta chuẩn bị ăn cơm tối.”
Thiếu nữ áo xanh vẫn cười rất tươi, ân cần giục Không Ninh rời khỏi phòng bếp.
Không Ninh khoác áo khoác mỏng đứng ở trong sân, kinh ngạc nhìn cây hòe già đung đưa trong gió đêm, nghe tiếng hát của thiếu nữ đang chăm chú nấu ăn, chỉ cảm thấy cuộc đời thật u ám.
Giấc ngủ này quá sâu.
Nếu như không phải trong bụng đột nhiên quặn đau, và cả thiếu nữ áo xanh, hắn gần như đã quên nương tử trong nhà là một yêu vật...
Không Ninh lê thân thể mệt nhọc về phòng.
Đứng dưới ánh tà dương, hắn nhìn thấy cha mẹ vẫn hóng mát dưới bóng cây hòe già trước cửa.
Cha vẫn lật xem quyển sách cũ màu vàng nhạt, hiếm khi thấy cha bỏ sách xuống.
Hình như có khách.
Dưới cây hòe già, có một người đàn ông lực lưỡng, vẻ mặt y rất âm trầm.
Lúc Không Ninh tới, đối phương đang tức giận oán trách cha mẹ của Không Ninh điều gì đó.
“... Vật kia khinh người quá đáng! Lão tử muốn nàng chết!”
Không Ninh đột ngột xuất hiện, khiến cho 3 người đang ngồi dưới cây hòe già đều quay đầu nhìn lại.
Không Ninh thấy được bên má trái của người đàn ông cường tráng đang giận dữ có một vết thương đen thui, khiến cho nửa mặt y gần như bị huỷ, trông khá dữ dằn. Hơn nữa vết thương thế này hình như mới bị...
Nhìn thấy Không Ninh xuất hiện, người đàn ông cường tráng đang tức giận bèn kiềm chế cơn giận, sau đó trực tiếp đứng dậy quay đầu bỏ đi.
Trước khi đi còn phẫn hận trừng mắt với Không Ninh.
“Lão tử không quan tâm! Dẹp mẹ nó quy củ đi!”
Người đàn ông cường tráng nói.
Cha mẹ của Không Ninh đang ngôi dưới tán cây hòe nhìn gã kia rời đi, vẫn bình tình như không, không hề có ý giữ lại.
Không Ninh kinh ngạc nhìn gã đàn ông đó rời đi, có chút hoang mang.
Người này... là ai? Trong cái Huyện Sơn Lan nhỏ bé này vẫn có người mà hắn không nhận ra?