Dịch: Hoàng Hi Bình
***
Không Ninh cấp tốc suy nghĩ, suy tính tất cả khả năng, và những sai sót có thể xảy ra.
Vác Ma Lục Thân thể đã ngủ mê man trên vai chạy ra bên ngoài.
Lúc này Ma Lục đang ở thời điểm nguy hiểm nhất. Nếu Không Ninh cứ chần chờ, cao thủ số hai của huyện nha Sơn Lan sẽ chết ở trong tay của yêu vật.
Không Ninh tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn thảm kịch như vậy xảy ra.
Hắn vác Ma Lục bị thương chạy thẳng ra ngoài nha môn, nỗ lực thoát khỏi phạm vi thi thuật của yêu vật. Muốn để Ma Lục thoát khỏi hiểm cảnh trước, rồi trở về tiếp tục tìm kiếm bản thể của yêu vật.
Hạn chế lớn nhất của Thuật Nhập Mộng chính là cho thi thuật giả không thể cách quá xa kẻ bị thi thuật. Không Ninh chỉ cần vác Ma Lục ra khỏi một phạm vi nhất định, yêu vật kia cũng chỉ có thể tấn công kẻ khác, không cách nào vào ác mộng của Ma Lục nữa.
Hoặc là chủ động đuổi theo, không buông tha Ma Lục.
Với cảm giác nhạy bén có được từ 40 năm yêu lực của Không Ninh, chỉ cần yêu vật kia dám hiện thân đuổi theo, Không Ninh chắc chắn có thể tìm ra yêu vật kia trước.
Vì vậy đối phương chỉ có thể tạm thời buông tha Ma Lục, hại bổ khoái khác!
Không Ninh nghĩ xong, bèn tiếp tục vác theo Ma Lục chạy ra khỏi đại môn của huyện nha Sơn Lan, chạy một mạch trên đường cái.
Lúc này huyện thành Sơn Lan âm u đen tối, vắng lặng không một bóng người, mọi ngôi nhà đều tắt đèn. Huyện thành lớn như vậy mà chỉ toàn là bóng tối.
Trong làn gió đêm mát mẻ, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống Không Ninh đang vác người chạy như điên trên đường.
Mà phía sau hắn, vẫn không có thứ gì đuổi theo.
Đúng như hắn suy đoán, yêu vật kia không dám lộ diện.
Không Ninh vác Ma Lục điên cuồng chạy, nhanh đến mức xuất hiện tàn ảnh.
Nhưng Ma Lục trên vai hắn, vẫn nhíu chặt lông mày, biểu cảm đau đớn, mùi máu trên người càng ngày càng nồng nặc.
Trên cánh tay trái của Ma Lục không ngừng xuất hiện vết thương, thậm chí ngay cả trên lưng cũng có vết thương!
Thương tích ngày càng nặng.
Nhưng lúc này Không Ninh đã vác Ma Lục chạy cả km, sớm đã cách xa Huyện Sơn Lan Nha, theo lý thuyết hẳn đã thoát khỏi phạm vi thi thuật của yêu vật kia mới đúng. Nhưng Ma Lục vẫn như cũ bị yêu vật giày vò trong cơn ác mộng, thương tích ngày càng nặng.
- - Chuyện này sao có thể!
Lẽ nào đối phương vẫn vẫn luôn ở bên cạnh họ? Cho nên Không Ninh chạy xa cỡ nào cũng vô dụng?
Bước chân của Không Ninh chợt ngừng lại.
Dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngắm dòng Giang Hà chảy róc rách chảy dưới chân cầu. Không Ninh bèn đỡ Ma Lục từ bả vai mình xuống, đặt ở trên cầu đá.
Dưới ánh trăng, sắc mặt của Ma Lục trắng bệch, có lẽ sắp chịu không nổi nữa rồi. Toàn thân mềm nhũn tựa vào hàng lan can trên cầu đá, tinh thần uể oải.
Không Ninh không nói nhảm, lập tức đưa hai tay ra, một trái một phải đè ở trên huyệt thái dương của Ma Lục.
Hắn cắn răng nói: “Ma Lục! Cố chịu cho lão tử!''
Yêu lực 40 năm điên cuồng vận chuyển trong cơ thể, Không Ninh lập tức phát động yêu thuật vừa mới đoạt được.
Thuật Nhập Mộng!
Đã đến nước này, hắn chợt nghĩ đến một khả năng.
Đó chính là bản thể của yêu vật mà hắn tìm khắp Nha môn cũng không tìm được, không có nghĩa là bản thể của yêu vật không có ở trong nha môn.
Lỡ như bản thể của yêu vật không ở thế giới hiện thật thì sao?
Hắn vác Ma Lục chạy lâu như vậy, nên sớm thoát khỏi phạm vi thi thuật của đối phương mới đúng, nhưng tại sao Ma Lục vẫn ở trong ác mộng, không tài nào thoát ra được. Vậy thì có thể chứng tỏ một việc, yêu vật kia vẫn đi theo bọn họ.
Nhưng Không Ninh có thể đảm bảo, vật kia chắc chắn không bằng hắn và Ma Lục, bằng không dựa vào cảm nhận của hắn, không thể nào không phát hiện ra được.
Vậy chỉ có một khả năng duy nhất, yêu vật này núp ở trong ác mộng của Ma Lục, trực tiếp dùng bản thể truy sát Ma Lục!
Tin tức về Yêu Ăn Hồn trong mảnh vỡ ký ức của Quỷ Mộng Yểm rất ít, Không Ninh không biết thủ đoạn cụ thể của Quỷ Mộng Yểm. Nhưng đây là khả năng lớn nhất mà hắn nghĩ ra được.
Ngắm dòng Giang Hà, Không Ninh thở dài thật sâu, yêu lực chảy xuôi trong cơ thể yêu lực. Ngay khi Thuật Nhập Mộng thi triển, ý niệm của hắn cũng tiến vào ác mộng của Ma Lục.
Ầm ầm!
Một tiếng sấm chói tai nổ vang, lôi quang trắng bệch hiện lên trên bầu trời.
Ma Đao máu me đầy người jéo phác đao liều mạng chạy trốn, thương tích chồng chất, nhưng lại không dám dừng chạy.
Trong cơn gió núi âm u, lạnh lẽo gào thét, một giọng cười kinh khủng theo sát phía sau gã, tựa như bùa đòi mạng, khiến Ma Lục nghe mà nổi gai óc khắp người.
“He he he he... Ma Lục... Tiểu Lục Nhi... đại quan nhân của thanh lâu chúng ta, sao chàng lại chạy làm gì nha?”
“Giữa vùng rừng núi hoang vu này, có gì vui đâu cơ chứ? Chúng ta về thành đi, đi Xuân Phong Lâu hưởng khoái lạc nha!''
Trong cuồng phong, một bóng đen kinh khủng điên cuồng đuổi theo Ma Lục.
Đó là một Quỷ Anh khủng bố toàn thân trắng bệch, đầu to dọa người, tứ chi dài rộng tráng kiện, dùng cả tay và chân điên cuồng bò trên mặt đất, lập tức vọt tới trước mặt của Ma Lục. Từ trong cái miệng rộng nứt toác mọc đầy răng nanh dài nhọn đẫm máu.
Ma Lục không dám đáp trả, xoay người chạy đi hướng khác, toàn thân rét run.
Quỷ Anh trong truyền thuyết thường xuất hiện trong kỹ viện, chẳng hiểu tại sao lại theo dõi gã, truy sát từ trong thành đuổi đến tận vùng rừng núi hoang vu này vẫn không chịu buông tha.
Nhưng gã đắc tội quỷ vật này từ hồi nào chứ?
Lẽ nào Quỷ Anh này là hài nhi do gã chơi mấy kỹ nữ kia có bầu rồi phá?
Hài nhi này quả thật giống như trong lời của các kỹ nữ kia, biến thành ác quỷ tới tìm gã?
Khốn nạn! Chết tiệt! Tại sao lão tử lại phải gặp gỡ thứ quỷ quái đáng ghét này!
Ma Lục càng hãi càng dễ chết. Quỷ Anh sau lưng không ngừng bám sát, liên tục tạo ra vô số vết thương trên thân gã, còn gã ngay cả dũng khí phản kháng cũng không có.
Chỉ có thể bị quỷ vật kia điên cuồng hành hạ.
Mắt thấy chính mình sắp chạy hết nổi rồi, Ma Lục tuyệt vọng khuỵu chân xuống, quỳ trên mặt đất khóc rống: “Đừng mà! Hài nhi... không không! Cha! Gia gia! Tổ tông! Đừng mà!”
Ma Lục máu me đầy người liên tục dập đầu, kêu khóc: “Cha cũng không muốn hủy hoại con! Cha hứa sẽ lập trường sinh bài cho con, ngày nào cũng sẽ đốt vàng mã cho con có được không? Cầu xin con tha cho cha! Cha không muốn chết, cha thật sự không muốn chết!”
Ma Lục vừa khóc vừa gào, đã không còn sức để tiếp tục chạy trốn.
Gã liều mạng dập đầu, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Quỷ Anh khủng bố toàn thân trắng hếu khủng bố bò đến trước mặt.
Quỷ Anh với cái đầu béo mập nứt ra miệng rộng, cười he he.
“Không giết ngươi? Không giết ngươi sao được chứ, không giết ngươi... ủa?”
Quỷ Anh mới nói được nửa chừng đột nhiên cảm giác được cái gì đó, chợt nhìn về phía rừng cây đen kịt bên cạnh.
Chỉ thấy trong cơn gió âm u, lạnh lẽo, một bóng người cổ quái tràn ngập yêu khí bỗng bước ra, đang lạnh lùng nhìn nó.
Ngay khi trông thấy bóng người cổ quái này, Quỷ Anh lập tức sửng sờ, có chút khiếp sợ.
“Lan Nhi? Không phải muội đã chết rồi sao?”
Nhưng ngay giây kế tiếp, Quỷ Anh nhanh chóng cảm thấy có gì đó sai sai.
Nó nhận ra khuôn mặt của kẻ này!
“Không đúng! Ngươi không phải Lan Nhi, ngươi chính là... thằng bộ khoái chết giẫm đó!” Quỷ Anh dữ tợn trừng mắt nhìn Không Ninh, gào: “Trên người ngươi tại sao lại có yêu khí của Lan Nhi?”
Diện mục của Quỷ Anh, vô cùng khiếp sợ.
Không Ninh tràn ngập yêu khí cũng không nói nhảm nhiều với nó, lập tức lao tới.
Ánh đao lạnh lẽo chém nát hắc ám, trực tiếp chém về phía phía Quỷ Anh.
Đúng như Không Ninh từng nói, loại yêu vật dùng huyễn thuật mê hoặc có bản thể rất yếu ớt. Càng chưa tính yêu vật lại phải phân tâm thôi miên cả đám bổ khoái trong nha môn, lại muốn dệt ác mộng để lừa giết Ma Lục, dùng quá nhiều sức mạnh nên giờ đã suy nhược.
Không Ninh giờ cũng giống như yêu vật, hoàn toàn không bị ác mông do đối phương thêu dệt ảnh hưởng.
Cứ kéo dài tình huống như thế này, thế cục mạnh yếu, chắc chắn nghịch chuyển!
Quỷ Anh rú lên, thân thể bị chém nát, tiếng kêu gào thản thiết cứ vang vọng mãi trong chốn núi rừng.