"Ngươi lấy của chúng ta nhiều tiền như vậy, sao không nói được câu nào, hẳn là một tên lừa gạt rồi!"
Ý thức của Bạch Diệc Lăng vừa mới hoàn toàn khống chế thân thể mình, đã nghe được một câu chửi như vậy.
Hắn mở mắt ra, ánh nắng xuyên qua tán lá cây trên đỉnh đầu chiếu xuống, có chút chói mắt.
"Mọi người tới phân xử thử xem, tiểu tử này khoác lác mãi thành quen rồi, tự xưng 'thượng vấn thương thiên, hạ bốc hoàng tuyền'*, nói với ta rằng trên cõi đời này không có chuyện gì hắn không coi ra được."
(*) Hỏi được chuyện trên trời, đoán được chuyện dưới đất
Trước mặt vây quanh không ít bách tính, bên trong ba tầng bên ngoài ba tầng, một đại hán* mặt đầy phẫn nộ, đang quay về phía dân chúng nói:
(*) Người đàn ông cao to
"Vợ ta nằm liệt giường đã mười năm, gần đây đột nhiên hôn mê bất tỉnh, toàn thân trầy trật chảy máu, sắp chịu không nổi nữa, ta đây mới đập nồi bán sắt gom góp mười lượng bạc đưa cho hắn, cầu vị đại gia tính toán tài tình này nghĩ biện pháp mau mau cứu người, nhưng mà hắn cầm tiền, hiện tại lại không nói ra được một chữ nào."
Hắn chỉ vào Bạch Diệc Lăng: "Thần toán cái chó má gì, nếu bởi vì ngươi kéo dài mà vợ ta có chuyện bất trắc, ta đánh chết ngươi!"
Nghe lời này, Bạch Diệc Lăng thở dài trong lòng.
—— kẻ lấy tiền không phải chính mình, bây giờ bị mắng nhưng hắn ngược lại một câu đều không phản bác được, phải đội cái nồi đen này*, thật oan uổng mà!
(*) "Đội nồi", hay "bị chụp nồi lên đầu", có nghĩa là phải chịu tiếng xấu bởi việc không phải mình làm
Nửa năm trước, hắn bị một thần côn* tên là Hàn Hiến xuyên vào. Tiểu tử này thần thần đạo đạo, thích đoán mệnh, không có chuyện gì làm liền bày sạp hàng trước cửa chùa, giải quyết nghi nan tạp chứng cho bách tính kinh đô.
(*) Giống mấy "thầy", "bà" chuyên đi đuổi ma, giải hạn bên mình ấy
Thu phí trước, một lần mười lượng, phán có đúng hay không đều lấy tiền, tự xưng là Hàn tiên sinh.
Nửa năm này, ý thức của Bạch Diệc Lăng vẫn luôn bị y áp chế, chỗ tốt là tiếp thu được ký ức có liên quan đến hiện đại của người xuyên việt, mở mang hiểu biết; chỗ hỏng là thân thể bị người khác đoạt đi, hắn khó chịu.
Rốt cục, ngay lúc vừa mới tính mệnh cho đối phương được một nửa, hắn cuối cùng cũng coi như thành công dùng ý thức bản thân chèn ép ý thức của người xuyên việt, đoạt lại thân thể... sau đó ăn phải trận thóa mạ này.
Dân chúng chung quanh nghe đại hán huyết lệ lên án, cảm thấy xúc động phẫn nộ, đều thúc giục Bạch Diệc Lăng đưa ra lời giải thích, trong đó có một người cao gầy vẻ mặt gian xảo kêu la hung hăng nhất.
"Hàn tiên sinh, ngươi nói đi chứ!"
"Sao đây, coi không ra à? Không có bản lĩnh thì đừng có mà thu số tiền này!"
Bạch Diệc Lăng cấp tốc tìm kiếm một chút ký ức trong đầu, làm ra bộ dáng cao thâm nói: "Yên lặng!"
Ngữ âm hắn trong sáng, khí độ uy nghiêm, vừa mở miệng, người chung quanh không tự chủ được ngậm miệng lại.
Bạch Diệc Lăng lúc này mới hướng về phía tên đại hán kia nói: "Ta hỏi ngươi, mấy ngày trước thê tử của ngươi có phải vừa đổi đệm chăn hay không?"
Đại hán sững sờ, thu lại tức giận trên mặt: "Đúng... Đúng thì thế nào?"
Bạch Diệc Lăng nói: "Thế nào? Xảy ra vấn đề lớn rồi! Đệm chăn nàng mới đổi ba ngày trước được làm từ vải liệm đã tân trang lại, huỷ hoại sinh khí, bây giờ lập tức lấy ra thiêu hủy, trong vòng một nén nhang nếu bệnh không khỏi hẳn, ta trả lại ngươi một trăm lượng bạc ròng."
Trong đám người, kẻ gầy vừa nãy kêu gào hung hăng nhất lành lạnh mà nói: "Nhìn đi, lại khoác lác."
Đại hán cũng sợ hết hồn, lắp bắp hỏi: "Thật, thật sự?"
Bạch Diệc Lăng nói: "Ngươi muốn vẫn còn ở nơi này trì hoãn, người chết rồi thì chuyện không còn liên quan đến ta nữa."
Đại hán bỗng nhiên tỉnh ngộ, quay đầu chạy đi.
Lúc này đã có người nhận ra, hắn chính là Lý Đại Quý nhà ở trong hẻm nhỏ sau phố. Mắt thấy Lý Đại Quý về nhà đốt chăn đi, lập tức có mấy người đi theo phía sau hắn xem trò vui.
Qua không bao lâu, mấy người xem trò vui đã trở lại.
Bạch Diệc Lăng còn đang giải quyết vấn đề cho những người đã trả tiền cho hắn, có người nhỏ giọng hỏi: "Thế nào? Vợ hắn khỏi bệnh rồi sao?"
"Ôi mẹ ơi, vốn là người sắp chết, vậy mà thật sự khoẻ lại đó!"
Người đi xem trò vui vỗ đùi, mặt đầy vẻ kinh ngạc: "Ngươi nói thần kỳ hay không chứ, Lý Đại Quý ném cái chăn kia vào lửa, vết máu trên mặt của vợ hắn liền mờ dần đi, chăn đốt xong, người cũng khỏi rồi, hiện tại vừa mới mở mắt ra, cư nhiên liền một hơi uống hết hai bát cháo loãng!"
Tên gầy khiến người ta chán ghét lại nói: "Hớ, thần kỳ như thế sao? Hai ngươi cũng là kẻ lừa gạt chứ gì?"
Giọng nói gã dần dần nhỏ lại, trong đám người nổi lên một trận rối loạn nho nhỏ, Lý Đại Quý đầy kích động chạy trở về, quỳ xuống trước mặt Bạch Diệc Lăng liên tục dập đầu ba cái.
"Hàn tiên sinh, ngài chính là đại ân nhân của cả nhà chúng ta! Vừa rồi tiểu nhân đã đắc tội, tiên sinh ngài đại nhân không chấp tiểu nhân..."
Lúc này những người vốn còn bán tín bán nghi cũng ý thức được, Hàn tiên sinh không có lừa người, Hàn tiên sinh hắn, thật sự là thần toán!
Mọi người dồn dập chen lấn đi lên, cầm túi tiền trong tay, đều muốn cầu một quẻ, ngay cả tên gầy vừa nãy mặt đầy xem thường cũng nghe đến choáng váng.
Tròng mắt của gã vội vã xoay chuyển mấy lần, ra sức chen lấn giữa đoàn người đông đúc, cậy mạnh đẩy một người vốn đã đến lượt sang một bên, tiến lên phía trước nói: "Này, thầy bói, ta cũng muốn tính một quẻ!"
Người bị gã đẩy ra kia bất mãn nói: "Ta tới trước, ngươi làm gì đấy? Ra đằng sau đứng đi!"
Tên gầy trừng hai mắt: "Lão tử thích đấy!"
Bộ dạng hung thần ác sát của gã doạ người khác sợ đến lui lại vài bước, tên gầy không thèm phản ứng lại người khác, cây ngay không sợ chết đứng hướng về phía Bạch Diệc Lăng nói: "Này, thầy bói, ta ở Kinh đô này chán quá, muốn đến một chỗ khác làm ăn. Ngươi tính xem chỗ nào tốt, gia cho ngươi gấp ba giá tiền."
"Vị huynh đài này thật là rộng rãi nha."
Bạch Diệc Lăng không tức giận, khóe môi hơi cong, ngược lại đứng dậy nói: "Vậy có lẽ ta nên đến gần để xem tỉ mỉ chút."
Hắn vừa nói, vừa đi về phía tên gầy.
Tên gầy cảnh giác lui hai bước, nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Bạch Diệc Lăng làm bộ trên dưới đánh giá đối phương một phen, nhíu mày: "Ta thấy ngươi lưu lại kinh đô, chính là nơi phong thuỷ thịnh vượng nhất, vẫn là chớ đi."
Tên gầy ngơ ngác, nhất thời quên mất sợ hãi: "Làm sao thấy được?"
Bạch Diệc Lăng thành khẩn nói: "Vị tráng sĩ này, ngươi tên là Trương Thành, là một tên nha dịch, tâm địa ác độc, làm việc vô liêm sỉ, từ khi sinh ra chưa từng làm một chuyện tốt, cho đến bây giờ vẫn không bị sét đánh, chẳng lẽ không đúng là được phúc địa phù hộ sao?"
Trương Thành: "..."
Không cho gã thời gian suy nghĩ, Bạch Diệc Lăng tiếp tục nói: "Mãi đến tận một tháng trước, ngươi giết chết cha đẻ, cường bạo em gái ruột, sau khi bị hàng xóm phát hiện đã chạy trốn, ngày hôm nay lại dám chạy tới trước mặt ta, may mắn được nói mấy câu với ta, loại phúc khí này, trên đời không có mấy người có thể hưởng thụ được đâu!"
Lời vừa nói ra, mọi người ồ lên, dồn dập nhìn về phía Trương Thành, làm sao cũng không nghĩ ra đây lại là kẻ mang tội giết người.
Trương Thành trợn mắt ngoác mồm, trên mặt biến sắc, khàn giọng mắng: "Ngươi nói hưu nói vượn! Ta căn bản không phải là Trương Thành gì hết!"
"Không phải sao?"
Bạch Diệc Lăng sờ sờ cằm, cười như không cười nói: "A, vậy trước ngực Trương Thành có một cái bớt hình tròn, trên người ngươi cũng sẽ không có chứ?"
Trương Thành líu lưỡi, cứng ngắc một lát, bỗng nhiên xoay người bỏ chạy, Bạch Diệc Lăng cũng không vội vã, ung dung nói: "Hai vị huynh đài thứ năm thứ sáu đếm từ bên trái hàng thứ nhất, thân là quan sai, nên bắt người đi?"
Nơi Trương Thành chạy qua, đoàn người một trận hoảng loạn, hai quan sai bị điểm danh này mới phản ứng được, xông lên ấn Trương Thành ngã xuống đất.
Một người trong đó nghi ngờ không thôi, ngẩng đầu hỏi: "Ngươi đến tột cùng là ai? Vì sao lại biết đến thân phận của chúng ta?"
Tuy rằng tâm lý đã tin Hàn công tử thần kỳ, nhưng mà làm người của quan phủ, bọn họ cũng không thể không hỏi rõ.
Bạch Diệc Lăng hừ một tiếng, giơ tay lấy mặt nạ xuống, tiện tay ném xuống đất, hỏi ngược lại: "Ngươi nói xem ta là người nào?"
Đây là lần đầu tiên hắn lộ mặt ra, dưới mặt nạ là một dung nhan tuấn mỹ tuyệt luân.
Chỉ thấy hắn mi mục như họa, ngũ quan tinh xảo, môi tựa hải đường*, không cười cũng như có tình ý, trong mắt chứa tinh tú, nhìn quanh sáng sủa cùng rực rỡ, thật sự là một vị mỹ nam tử hiếm có.
(*)
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, hắt bóng lốm đốm trên người hắn, trong phút chốc, lại giống như châu ngọc phát sáng, lộ ra một loại lộng lẫy làm cho không người nào có thể đến gần.
Đám người ầm ĩ đột nhiên yên tĩnh, ngay cả thị vệ vừa hỏi cũng ngây ngẩn cả người.
Y nhìn gương mặt của đối phương, lại nhìn mặt nạ trên đất, không biết rõ hàm nghĩa của vấn đề.
Y thử dò xét hỏi: "Ngươi là... người đẹp hả?"
【Nhan sắc của kí chủ đạt tiêu chuẩn, hệ thống đạt được điều kiện khởi động!】
Vào lúc này, hệ thống mà người xuyên việt để lại bỗng nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở:
【Cảnh báo! Hệ thống đo lường được dị thường, đang khởi động lại...】
【Thân phận kí chủ thay đổi, huỷ bỏ mục tiêu nhiệm vụ ban đầu "Khiến Bạch Diệc Lăng thân bại danh liệt", đang thay đổi mục tiêu nhiệm vụ...】
Bạch Diệc Lăng: "..."
【Một lần nữa trói buộc, tích phân về 0, cắt bỏ trục trặc về thời gian xuất hiện... Trói buộc hoàn thành, khởi động lại thành công!】
【Cảnh báo! Bởi tích phân đã về 0, không có cách nào tiến hành trao đổi, giá trị sinh mệnh kí chủ còn lại 24 giờ!】
Bạch Diệc Lăng: "... Dừng lại một chút! Này! Ngươi là thứ đồ gì vậy chứ!"
Tự ý về 0 cái gì, quá là không biết xấu hổ mà!
Đương lúc còi báo động hỗn loạn tạm thời biến mất, Bạch Diệc Lăng phát hiện, hệ thống người xuyên việt đời trước để lại đã bị trói buộc lên người mình, đồng thời... xuất hiện một ít sai lầm rất nghiêm trọng...
Không để ý tới hắn hò hét, hệ thống vô tình vô liêm sỉ cố tình gây chuyện mà tiếp tục, bảng giới thiệu bắn ra trong đầu hắn:
【Khôi phục giá trị mặc định:
Kí chủ: Bạch Diệc Lăng, tuổi 19.
Thân phận: Trạch An vệ, Chỉ huy sứ Bắc Tuần Kiểm ti.
Bố trí sinh mệnh: Hàn tật, có thể sống 24 giờ nữa.
Tích phân: 0
Số túi quà có thể dùng: 0
Mục tiêu cuối cùng: Thăng quan phát tài, địa vị cực cao, dưới một người, trên vạn người!
Gợi ý của hệ thống: Tích phân có thể đổi giá trị sinh mệnh, thỉnh kí chủ mau chóng kiếm lấy.】
Mọi việc không thuận, mới vừa đoạt lại thân thể, liền trói buộc với hệ thống, Bạch Diệc Lăng rất muốn tìm một chỗ yên tĩnh mà ngồi.
Hắn qua loa đuổi quan sai và bách tính không biết đến mình, một mình chen vào dòng người đi.
Trải qua lần bị xuyên qua này giúp Bạch Diệc Lăng biết đến một bí mật —— hoá ra, thế giới hắn đang sinh sống lại là một quyển tiểu thuyết tên là 《Cẩm tú sơn hà》, hơn nữa định vị hắn là một tên pháo hôi cao cấp.
—— đặc biệt thảm hại mà.
Thân là trưởng tử của Hầu phủ, ba tuổi liền bị cha mẹ mang đi tặng người, trước tiên làm sát thủ, trải qua bao gian khổ thăng lên làm Chỉ huy sứ khiến hắn nghịch tập được một thời gian ngắn ngủi, tác giả quyển sách - Sát Thiên Đao - lại ngược hắn một lần nữa.
Bạch Diệc Lăng vì báo thù, bị người khác đầu độc giết cha giết mẹ, biến đệ đệ ruột thành nhân trệ*. Cuối cùng, hắn phò tá vai chính trong sách - Lâm Chương Vương Lục Khải - thành công kế vị.
(*) Một hình thức tra tấn: tay chân người đó sẽ bị băm nhỏ, mắt bị móc ra, tai bị bơm đồng nấu chảy, bị cắt lưỡi và đổ một loại thuốc vào cổ họng khiến cho bị câm. Có người còn bị cắt mũi, cạo hết tóc và chân mày (đôi khi cũng bao gồm cả lông mi), sau đó dùng một loại thuốc để phá huỷ nang tóc.
Lục Khải làm Hoàng Thượng, phong thưởng quần thần nhưng không có phần của hắn, ngược lại bởi vì kiêng kỵ bản lĩnh Bạch Diệc Lăng, vắt chanh bỏ vỏ, lăng trì hắn, thi thể sau khi chết bị mang cho chó ăn.
Lúc Bạch Diệc Lăng thông qua ý thức người xuyên việt nhìn thấy đoạn cốt truyện này, chỉ cảm thấy đôi mắt sắp mù rồi.
Hắn cảm thấy tên ngu xuẩn được viết bên trong sách kia không phải là mình.
Bởi hắn kiên trì không ngừng nói lời khách sáo, người xuyên việt rốt cục tiết lộ, kỳ thực Bạch Diệc Lăng là một nhân vật đặc thù, hắn sinh ra ý thức riêng, đã thoát khỏi khống chế của cốt truyện, tính cách nhân vật khác biệt rất lớn so với cái tác giả vốn thiết kế ra.
Cứ như vậy, hắn sống quá tốt cũng không được, vì như vậy cốt truyện sau đó rất có thể sẽ không xảy ra, cho nên nhất định phải có một người xuyên qua, thay hắn làm, biến vận mệnh Bạch Diệc Lăng trở về của một con pháo thí.
Người xuyên việt hoàn thành nhiệm vụ, cũng có thể đạt được thứ mình muốn —— liên quan tới cái này, Bạch Diệc Lăng chỉ có thể nói là lập trường của từng người bất đồng, đối phương có thể thành công coi như y lợi hại, hiện tại thất bại cũng là đáng đời.
Chuyện hắn quan tâm nhất trước mắt, là làm thế nào mới có thể thu được tích phân, sống tiếp.
【Thu được độ hảo cảm của nhân vật trọng yếu trong sách, hoặc hoàn thành nhiệm vụ hệ thống tuyên bố, đạt thành mục tiêu cuối cùng, đều có thể thu được tích phân.】
Tiếng nhắc nhở của hệ thống vừa vang lên, bước chân Bạch Diệc Lăng chợt dừng lại.
Hắn cảm thấy thật giống như đã đạp phải cái gì mềm mềm, vừa cúi đầu nhìn, trong tuyết lộ ra một ít lông tơ màu đỏ.
Bạch Diệc Lăng ngồi xổm xuống, đẩy tuyết đọng ra, phát hiện là một tiểu hồ ly bị thương.
Cơ thể hồ ly dính máu, đôi mắt mở to, có chút cảnh giác nhìn hắn.
Mình... đã gặp qua người này.
Dáng dấp của đối phương cùng lần đầu gặp gỡ không có chút nào khác biệt... Lần kia là tại một buổi tối, hắn mặc toàn thân áo đen, từ trong bóng đêm đi tới trước mặt mình, thân hình đơn bạc, khí chất thanh nhã, mặt mày một luồng thư khí ——
Lại mang đến nguy hiểm lớn lao.
Người này rốt cuộc là thân phận gì, lần này, hắn lại muốn làm gì?
Còn không đợi cân nhắc rõ ràng, tiểu hồ ly cảm giác được thân thể của mình được người bế lên, máu tươi trên người được lau đi, miệng vết thương được thoa thuốc mỡ mát mẻ.
Bàn tay vuốt thân thể nó rất ấm, nhiệt độ xuyên thấu qua lớp da lông, truyền thẳng đến tim.
Cảnh giác trong mắt hồ ly tản đi, từ từ biến thành kinh ngạc, nhìn về phía Bạch Diệc Lăng.
Trên người Bạch Diệc Lăng quanh năm mang theo thuốc trị thương, giúp hồ ly bôi thuốc xong, liền xé một miếng vải, quấn kỹ vết thương cho nó.
"Được rồi." Hắn mỗi ngày đều làm việc tốt, quấn vết thương xong rồi đặt tiểu hồ ly xuống đất, "Có thể đi không?"
Hệ thống đột nhiên "ting" một tiếng, không đầu không đuôi thông báo: 【Tích phân: +1.】
Tác giả có lời muốn nói: CP là trung khuyển tiểu hồ ly × bạo lực đại mỹ nhân ~
- ------------------------------------------------------
Cuối tuần rảnh rang nên làm một chương trước, những chương tiếp theo thì không biết được ~~~
Nếu được thì cuối tuần sau sẽ có thêm chương mới, còn không thì phải qua tháng sau rồi. Tháng sau mình đi học quân sự về sẽ có thời gian rảnh nên sẽ cố gắng ra chương đều đặn hơn.