Lục Dữ nở nụ cười, hời hợt nói: "Từ khi bản vương trở lại Kinh đô, thường hay nghe người ta kể rằng ta là dã chủng bên ngoài, bàn tán nhiều như vậy chắc có lẽ mọi người cũng rất tò mò. Như vậy đi, đạo trưởng, ngươi tính thử cho bản vương xem, rốt cuộc ta có phải là con ruột của phụ hoàng hay không."
Sau khi y nói ra câu này, nửa ngày sau xung quanh vẫn không có ai lên tiếng, Lục Hiệp vừa uống ngụm rượu đã phun hết ra ngoài, lớn tiếng ho khan.
Nói cũng quang minh chính đại ghê.
Chuyện này quả thật là quá viển vông, đường đường là hoàng tử một quốc gia, trước mặt mọi người lại để cho người khác tính xem mình có phải con ruột của Hoàng Thượng hay không? Dù cho y được yêu thương nên cái gì cũng dám nói, nhưng mà người khác thì không dám nghe đâu!
Trương Minh toát mồ hôi lạnh, nhiệt huyết cháy lên vì châu báu tiền tài lúc nãy trong nháy mắt thay bằng rét lạnh thấu tim, Lục Dữ rõ ràng đang làm khó dễ hắn ta, đây đúng là một đề tài đòi mạng.
Trước mắt thế cuộc trong triều không rõ, Lâm Chương Vương quyền cao nắm chắc, đương kim Hoàng Thượng cũng tương tự không phải kẻ ngu mặc người bắt bí. Trước khi vị trí Thái tử chưa được xác lập, tuy rằng Lục Dữ được yêu thương nhất, thế nhưng mẹ ruột của y thân phận không rõ, không có nhà ngoại cường thế chống đỡ, dưới tình huống mấy cỗ thế lực đấu đá nhau trong triều đình, những hoàng tử khác cũng không phải hoàn toàn không có đất đặt chân.
Dưới tình huống này, cho dù có biết đáp án của vấn đề này, cũng tuyệt đối không thể trả lời.
Nói y không phải con ruột của Hoàng Thượng, đó là tìm chết. Nhưng muốn chém đinh chặt sắt nói y đích thực chính là hoàng tử long tôn... đó lại là muốn chậm rãi tìm chết.
Nếu như ngày hôm nay Trương Minh dám trước mặt mọi người phán câu này, như vậy về sau nếu lại có lời đồn đãi gì vớ vẩn gì truyền ra, người khác sẽ nói, ngay cả môn khách của quý phủ Dịch Vương cũng nói, không thể hoài nghi thân phận Hoài Vương.
Cứ như vậy, hoài nghi hay không cũng không có chút nào ảnh hưởng đến Lục Dữ, còn hắn ta trước hết đã bị người không vừa mắt Lục Dữ mà không nhúc nhích được vị Hoài Vương này lột một tầng da —— Lục Hiệp chỉ sợ sẽ là kẻ đầu tiên muốn động thủ.
Trương Minh chậm chạp không nói, không khí chung quanh quỷ dị, Lục Dữ lại giống như không cảm giác được gì, thúc giục: "Nói một chút đi, thế nào? Sẽ không phải là... coi không ra đâu hả."
Trương Minh cực kỳ phiền muộn, kẻ đang nói này nếu không phải Hoài Vương, hắn ta quả thực muốn mở miệng mắng —— rõ ràng chính là đang đùa bỡn lão tử, lão tử vốn không có trêu chọc y!
Lúc này hắn ta cũng đã rõ ràng loại tâm tình quẫn bách và phẫn nộ vừa nãy của Chu công tử, nghe Lục Dữ giục, cũng không dám chậm trễ quá lâu, khom người đáp lời: "Điện hạ hoàng tử long tôn, mệnh cách cao quý không tả nổi, thiên cơ khó lường, phong vân nháy mắt, không phải thứ chúng ta có thể đo lường tính toán, thỉnh Điện hạ thứ tội."
Lục Dữ đánh giá hắn ta từ trên xuống dưới, ngạc nhiên nói: "Ồ, mới vừa rồi còn nghĩ ngươi là chày gỗ cứng đầu cứng cổ, hóa ra còn rất biết nói chuyện. Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, quả nhiên là đại sư, quả nhiên là người mà tứ ca coi trọng!"
"..."
Lục Hiệp ngoài cười nhưng trong không cười đáp: "Ngũ đệ, vấn đề thế này không bằng ngươi đi hỏi phụ hoàng đi, phỏng chừng nhanh có đáp án hơn đó."
Lục Dữ thân mật nói: "Tứ ca nói lời này thật không đúng rồi, là ta hỏi điều không phải, đạo trưởng, xin lỗi."
Trương Minh không gánh nổi câu "xin lỗi" này của y, lập tức quỳ xuống.
Lục Dữ phất tay, lệnh người nâng hắn ta dậy, nói: "Chuyện tương lai không coi được, hỏi một chút chuyện quá khứ chắc là được nhỉ. Trương Minh, ngươi tới tính xem trước khi vào kinh thì bản vương thế nào."
Vấn đề lúc nãy đã nói không tính, muốn cự tuyệt nữa thì quá không cho Hoài Vương mặt mũi, Trương Minh dừng một lúc lâu, chậm rãi nói: "Điện hạ trước khi vào kinh, tác phong mộc mạc, bảo vệ bách tính, thường xuyên cùng dân cùng vui, dân chúng đều rất kính yêu Điện hạ."
Lục Dữ chậc một tiếng, cau mày nói: "Ngươi nói sai rồi. Lúc bản vương ở biên cương cực kỳ xa xỉ lãng phí."
Trương Minh: "..."
Lục Dữ cười ha ha: "Nơi đó có những người cùng khổ mùa đông thậm chí không có nổi áo bông để mặc, ta lại dùng gấm vóc tốt may quần áo, mặc xong rồi vứt, không có ngày nào mặc lại đồ cũ; có người đến cả cơm cũng ăn không đủ no, trong Vương phủ của ta lại có cơm có thịt... A, đúng rồi, mỗi bữa đồ ăn ăn không hết đều đổ đi, bữa tiếp theo phải nấu cái mới. Hành vi như vậy, người nghèo nhìn vào nhất định đỏ mắt ghen tị, tính ra cũng sẽ không quá kính yêu bản vương."
Trương Minh không sao vui được, thấy Hoài Vương tìm cớ, tất cả mọi người hưng phấn xem cuộc vui, ngay cả Bạch Diệc Lăng cũng thực sự không nhịn nổi, giả bộ lấy tay sờ sờ mũi, che đi ý cười bên môi.
Kỳ thực dựa theo lương tâm mà nói, Trương Minh tính không thể sai, sinh hoạt của Lục Dữ ở vùng biên cương so với những hoàng tử khác xác thực đã coi là đơn giản thân dân, ngoài ra, phủ Hoài Vương còn thường xuyên phát cháo cứu tế, phân phát quần áo, nhưng Lục Dữ lại nói như thật, người khác cũng thật sự không có cách nào phản bác.
Hắn ở đây xem trò vui, lại quên mất suy nghĩ xem vì sao vào lúc này Lục Dữ lại đột nhiên phấn khởi, chặn họng Trương Minh đến nói không nên lời.
Lục Dữ thở dài một cái, mất đi hứng thú, nói: "Vốn cho là thấy được một người khác biệt, xem ra cũng chỉ đến như vậy thôi, tất cả đều nói mấy câu gì mà đảm đương không nổi. Trước mắt không còn sớm, hầy, tứ ca, các ngươi cứ chậm rãi chơi, ta về đây."
Đêm nay Lục Dữ thể hiện đặc biệt hùng hổ doạ người, kỳ thực y phát tác cũng không đơn thuần bởi vì Lục Hiệp và Trương Minh vô lễ, chỉ là dùng thân phận hồ ly ở bên người Bạch Diệc Lăng lâu rồi, lần đầu quang minh chính đại đứng ở bên cạnh đối phương, Lục Dữ đã sớm muốn làm chút gì cho hắn.
Y... rất muốn trở thành chỗ dựa cho người này, dù Bạch Diệc Lăng có khả năng cũng không cần.
Lục Dữ nhìn thì tùy ý làm bậy, kỳ thực tính cách chẳng hề lỗ mãng, tuy rằng câu câu chữ chữ đều ra mặt vì Bạch Diệc Lăng, nhưng dưới sự dẫn dắt cố ý lẫn vô tình của y, mọi người chẳng qua là cảm thấy y luôn luôn nhằm vào Lục Hiệp.
Dù sao Dịch Vương và Hoài Vương không hòa thuận, vẫn luôn có thể ngược dòng về ngày đầu tiên Hoài Vương vào kinh, Dịch Vương đã nói mấy câu ghen ghét kia, sau này hai người gặp mặt đều kiếm chuyện khiến đối phương không thoải mái, đây quả thực là chuyện thường ở huyện, người khác cũng sẽ không chuyển hướng suy nghĩ lên người Bạch Diệc Lăng, như vậy sẽ giúp giảm cho hắn rất nhiều phiền phức.
Thần tiên đánh nhau tiểu quỷ gặp xui, trước mắt nghe Lục Dữ cuối cùng cũng bảo là muốn đi, tất cả mọi người đồng thời thở phào nhẹ nhõm, vừa vặn dựa vào lý do này dồn dập cáo từ tản đi.
Sau khi ra cửa, từng người hít một ngụm hơi lạnh bên ngoài, tinh thần sảng khoái, tự nói với mình, còn sống thật là tốt.
Bạch Diệc Lăng cũng theo mọi người đi ra ngoài, dọc theo đường đi bị mấy tiểu tử quen lẫn không quen túm lại hỏi han ân cần —— phần lớn đều là chó độc thân.
"Bạch huynh, ngươi tính nhân duyên cho ta đi! Thất tịch sang năm ta thật sự không muốn trải qua một mình đâu!"
"Bạch Chỉ huy sứ, ngươi quen biết Nguyệt Lão sao? Có phải ngươi thường đến từ đường Nguyệt Lão dâng hương nên mới làm cho vị thượng tiên này quan tâm ngươi như vậy không?"
"Hà Quang Hà Quang, ngươi học pháp thuật hồi nào, sao ta không biết gì hết vậy?"
"Quả nhiên là biết lắm khổ nhiều, chỉ biết ngươi phá án như thần, hóa ra đoán chữ cũng tinh chuẩn đến thế, cái tên đạo sĩ thúi giả vờ thanh cao kia nên bị xử lý như vậy mới đúng!"
...
Bạch Diệc Lăng bất đắc dĩ nói: "Các vị, kỳ thực vừa nãy chỉ là trùng hợp mà thôi. Chủ yếu vẫn là thành ý của Chu công tử cảm động trời xanh, mới có thể khiến Nguyệt Lão rũ lòng thương, hiện hình nhân gian. Ta thật sự chỉ biết chút chút thôi à!"
Hắn dừng một chút, lại nói: "Nếu ta thật có bản lĩnh kia, còn có thể bị từ hôn sao?"
Không biết móng vuốt của ai khoát lên vai hắn, thân thiết vỗ một cái: "Khà khà, người thích ngươi nhiều như vậy mà ngươi còn sợ cái này? Nói không chừng nhân duyên tốt đã tới rồi!"
Bạch Diệc Lăng cười khổ, thầm nghĩ, không xui xẻo là tốt lắm rồi.
Sau lưng hắn bị mọi người xô đẩy, vật vã hồi lâu mới thoát thân, đợi đến khi một mình ra khỏi cửa, tiểu nhị xốc tấm rèm của tửu lâu lên cho hắn, Bạch Diệc Lăng nhìn ra phía ngoài, phát hiện bên ngoài tuyết đang rơi.
Đường phố quạnh quẽ, hai ba người vội vã đi đi lại lại, miệng thở ra làn sương trắng. Từng bông tuyết lớn rơi xuống, bị hai cái đèn lồng lớn ở cửa tửu lâu chiếu vào, khúc xạ ra ánh sáng nhỏ vụn mang đến loại ảo giác ấm áp, nhưng khi lọt vào trong cổ áo lại là lạnh lẽo thấu xương.
—— Tạ Phàn đang đứng bên cạnh xe ngựa của Hầu phủ, một cái chân đạp trên lưng tiểu tư, chuẩn bị lên xe.
Bạch Diệc Lăng làm như không nhìn thấy gã ta, chắp tay sau lưng chậm rãi đi về phía trước, ngược lại là Tạ Phàn dừng lại động tác, tới trước mặt hắn tùy tiện chắp tay, kêu tiếng "Đại ca".
Bạch Diệc Lăng dừng bước chân, bình tĩnh đáp: "Không tình nguyện nói thì không cần xưng hô như vậy. Ta cũng không cần huynh đệ."
Vẻ mặt Tạ Phàn cứng đờ, lập tức lộ ra một nụ cười khổ, nói: "Đại ca định đi đâu vậy? Năm đó người trong nhà đưa ngươi ra ngoài phủ ai đúng ai sai ta không phán xét, thế nhưng khi đó tiểu đệ còn chưa biết nói chuyện, tính ra cũng không liên quan gì với ta chứ? Ngươi hà tất lại đẩy mọi người ra xa ngàn dặm?"
Vẻ mặt và giọng điệu gã ta lúc này là cực kỳ thành khẩn, nhưng thời điểm mới vừa liếc thấy Bạch Diệc Lăng trong tửu lâu, Tạ Phàn bật thốt lên câu "Tại sao là ngươi" kia, kỳ thực đã tiết lộ tâm tình chân thực của gã.
Bạch Diệc Lăng cong môi, nói: "Được, xin lỗi. Ta có thể đi rồi chưa?"
Tạ Phàn thực sự không có cách nào giao tiếp với hắn, không thể làm gì khác hơn là thở dài, nói: "Ngươi... rảnh rỗi thì về thăm nhà một chút đi. Lần trước từ hôn, phụ thân và ngươi phát sinh tranh chấp, kỳ thực trong lòng ông ấy cũng không vui vẻ gì."
Gã ta nói xong, hơi gật đầu, lên xe ngựa rời đi.
【Leng keng!】
【Chúc mừng kí chủ PK chiến thắng, tích phân +200, tặng một đôi "Mắt âm dương", có thể sử dụng ba lần.】
【Công năng đoán mệnh ngẫu nhiên khởi động, "Thấy má sau tai, mắt ba góc trắng*", Tạ Phàn tướng mạo nham hiểm, thỉnh kí chủ tăng cao cảnh giác.】
(*) Thấy má sau tai: Hàm gồ và bạnh mà mặt nhỏ, loại người này có năng lực phá hoại và vô cùng mưu mô. Là loại người ương ngạnh, ngoan cố, có thù tất báo.
Mắt ba góc trắng: do tròng đen ở vị trí quá cao hoặc quá thấp, làm cho nhìn từ ba phía đều thấy trong trắng nhiều hơn (kiểu mắt rắn). Loại người này thường sống vị kỷ, có tham vọng lớn, để đạt được mục đích thường không từ thủ đoạn nào.
"Ta biết." Bạch Diệc Lăng nhẹ nhàng nở nụ cười, "Từ trong miệng nó ta nghe thấy lời kịch quen thuộc."
Những chữ từng đọc qua trong sách kia, dường như biến thành hồi ức đã trải qua, thoáng hiện lên trong đầu hắn. Những tình tiết được thiết kế trong sách dường như dựa theo quỹ đạo vận hành đã được định sẵn của kiếp trước, từng cái từng cái đều được thúc đẩy để xảy ra.
【"Vị đại ca này của ta lòng nghi ngờ rất nặng, đầu óc lại thông minh, muốn lừa gạt hắn cũng không dễ dàng. Nhưng ta tin hắn thế nào cũng không ngờ được, bạn cũ mình quen biết mười năm vậy mà lại bị ta thu mua..."】
【"Xương cốt dù có cứng tới đâu, cũng không gánh nổi được hiệu lực của ngũ thạch tán*."】
(*) Là một loại thuốc Đông y, còn được gọi là "Hàn thực tán", thành phần chủ yếu bao gồm: Thạch nhũ, thạch anh tím, thạch anh trắng, đá lưu huỳnh và hồng ngọc. Loại thuốc này từng được dùng như xuân dược, còn gây nghiện, dùng lâu sẽ tích tụ độc tố trong cơ thể, nhưng khi không dùng thì tính cách sẽ trở nên táo bạo. Tóm lại loại thuốc này không hề có tác dụng gì tốt đối với Bạch Diệc Lăng, vì người uống vào sẽ không chịu được nóng, phải ăn mặc phong phanh cho mát, mà anh Lăng thì lại có hàn khí trong người, cần giữ ấm.
Ở trong sách, hắn bị lần lượt tính kế và lợi dụng, là một pháo hôi hợp lệ dưới ngòi bút tác giả. Nhưng bây giờ, ở nơi này, không phải một trang giấy, một cây bút, mà là cuộc sống hắn chân thực trải qua.
Những kẻ đó, sẽ không thành công.
Bạch Diệc Lăng phủi đi hoa tuyết trên bả vai, như không có chuyện gì xảy ra mà nói: "Hệ thống, cám ơn ngươi nhắc nhở ta, cho ngươi 100 tích phân, cầm đi xài đi."
【!!! @#@¥##¥#%... %*8923(%¥... %】
Trong nháy mắt hệ thống cảm thấy choáng váng, âm thanh máy móc cũng trở nên lắp bắp: 【Tại, tại sao?】
Bạch Diệc Lăng nói: "Hả? Không có gì, trước đây tích phân ít, vì mạng sống mới tích góp nhiều chút. Hiện tại tích phân nhiều hơn, có thứ tốt mọi người nên cùng nhau phân chia chứ."
Hệ thống: 【!!! Cảm, cảm ơn kí kí kí kí chủ.】
Bạch Diệc Lăng thầm nghĩ xong rồi, thực sự là có lòng tốt mà đi làm chuyện xấu, cho tích phân sẽ không biến một cái hệ thống đang yên đang lành thành đứa cà lăm đâu hả?
Hắn nghĩ như vậy, lại nghe thấy hệ thống nói một câu:
【Nhắc, nhắc nhở kí chủ một chút, đằng trước nhân vật quan trọng trong cốt truyện xuất, xuất xuất #¥#@¥#%...】
Bạch Diệc Lăng: "..."
Bạch Diệc Lăng nhìn về phía trước, bên đường đối diện có hai người đang đứng. Trong tay người mặc đồ thị vệ giơ một cây dù, một vị công tử mặc cẩm bào khác được hắn ta che ở dưới dù, khi xoay người nhìn thấy Bạch Diệc Lăng, y cười phất phất tay.
"Bạch Chỉ huy sứ."
Bạch Diệc Lăng đi tới, chắp tay: "Hoài Vương Điện hạ."
Ban đầu bên người Lục Dữ không có tùy tùng, trước mắt lại nhiều hơn một thị vệ che dù cho y, hiển nhiên những người này đều mai phục ở gần đó bảo đảm an nguy của Ngũ hoàng tử.
Thị vệ kia cung cung kính kính chào Bạch Diệc Lăng một cái, Lục Dữ đã nhận lấy dù từ trong tay hắn ta, phân phó: "Ngươi đến xe ngựa bên kia chờ ta."
Cây dù che trên đỉnh đầu hai người, bên trên vẽ một cành mai đỏ* đơn giản, Bạch Diệc Lăng ngẩng đầu liếc nhìn, hỏi: "Điện hạ còn chưa đi sao?"
(*)
Lục Dữ nhìn hắn, bên trong tròng mắt màu đen phản xạ ánh sáng của đèn lồng, nụ cười sáng ngời: "Vốn ta định đi rồi, bỗng nhiên nhìn thấy một người nên mới dừng một chút, không nghĩ tới lại có thể chạm mặt ngươi."
Y hơi hơi dịch dù, ra hiệu về phía trước, Bạch Diệc Lăng nhìn theo ánh mắt Lục Dữ, chỉ thấy dưới ánh nến bên cạnh lối vào một cửa hàng, có một cái sạp hàng nhỏ lẻ loi đặt trên nền tuyết, tám chữ "Vị bốc* tiên tri thần cơ diệu toán" trên bàn đã mơ hồ bị tuyết phủ lên một tầng mỏng manh.
(*) Chưa biết, không thể đoán trước
Ngày tuyết lớn, đã trễ đến như vậy, mà bàn coi bói này lại còn đặt ở ngoài đường.
Lục Dữ thấp giọng cười, nói: "Vừa nãy bị Trương Minh gì kia khơi dậy một chút hứng thú, trùng hợp ra cửa gặp một cái sạp hàng như thế, ta mới đi tính một quẻ, cảm thấy rất đúng, mạnh hơn đạo sĩ kia nhiều. Tuy rằng ngươi có chút nghiên cứu về đạo này, nhưng lại không được tính mạng của mình, có muốn để vị lão trượng này xem cho mình một quẻ không?"
Trương Minh coi nhân duyên cho Chu công tử xong, tiếp theo tính một quẻ vận mệnh cho Bạch Diệc Lăng, cho ra kết luận khá không may mắn, mà sau đó xảy ra một loạt sự kiện Nguyệt Lão hiện thân rồi Trương Minh lật xe, thành ra chút chuyện nhỏ này đã bị đại đa số người lãng quên, chỉ có mỗi Lục Dữ là còn băn khoăn, cực kỳ muốn tính lại một quẻ cho Bạch Diệc Lăng, dùng chuyện này át đi quẻ bói kia.
Lão giả ngồi trên thềm đá trước cửa, thấy hai vị công tử tuấn tú đồng thời nhìn sang chỗ mình, giữa những nếp nhăn vội vã dồn lại thành một nụ cười, ân cần vọng sang hỏi Bạch Diệc Lăng: "Lão phu xem bói cực kì chuẩn xác, công tử có muốn đoán một quẻ không?"
Bạch Diệc Lăng nghe thấy hai chữ "xem bói" là lại đau đầu, nhưng giữa bóng đêm lạnh lẽo khiến người ta thực sự có chút không đành lòng từ chối một vị lão nhân đang tha thiết hi vọng, hắn dừng một chút, cuối cùng gật đầu đi qua.
Bạch Diệc Lăng không hỏi giá cả, trực tiếp lấy ra một khối bạc vụn ném vào lon sắt bên người lão nhân, hắn đưa tay ra, bàn tay thon dài dưới ánh trăng khiến người nhìn vào có loại cảm giác trơn bóng như ngọc.
Hắn nói: "Làm phiền lão trượng nhìn tay cho ta một chút vậy."
Lão nhân nâng tay hắn lên trước mắt, híp mắt nhìn nửa ngày, nói: "Một đời nhấp nhô lên xuống, khổ đau tuổi thiếu niên dần dần tốt hơn. Tuy rằng không phải vạn sự trôi chảy, nhưng cũng là mệnh tốt hiếm thấy, chúc mừng công tử."
Bạch Diệc Lăng giật giật khóe môi.
Lão nhân nói: "Năm nay chính là năm Mậu Tuất, vốn là năm công tử gặp nhiều thương thế, có một đại kiếp nạn liên quan đến sinh tử, nếu không qua được, nhẹ thì thương thân phí của, nặng thì loạn tình vong mạng, chính là 'Hồng nhan bạc mệnh hoa vơi, gió xuân như lánh chân trời xa xăm'. Nhưng lão phu có thể nhìn thấy công tử ở đây, nói rõ ngươi đã thành công vượt qua tai nạn này."
Bạch Diệc Lăng hơi ngừng lại, hỏi: "Rồi sao nữa?"
Lão nhân cười ha ha, nói: "Kiếp nạn qua đi, cầu mưu thành công, cầu tài có lợi. Về sau tất nhiên trôi chảy bình an, còn có thể tìm được phu quân*, một đời ân ái, bù đắp tình thân đạm bạc thuở thiếu thời."
(*) Raw dùng 良人 (lương nhân), trên Từ điển Hán Nôm giải nghĩa là "tiếng người vợ chỉ chồng mình"
Lão nhân coi xong một quẻ cuối cùng này, kiếm được không ít tiền, hài lòng thu dọn sạp hàng, chuyển tới ngôi nhà đằng sau cửa hàng nghỉ ngơi.
Bạch Diệc Lăng nhất thời câm nín.
Lục Dữ thấy vẻ mặt này của hắn, cười nói: "Quẻ vừa nãy của ta cũng là như vậy. Xem hai người ông lão đều tự xưng là tính chuẩn, cách nói lại hoàn toàn trái ngược nhau, có thể thấy được số mệnh ra sao còn nằm ở bản thân mình."
Hắn nhìn trời, kín đáo đưa cây dù trong tay cho Bạch Diệc Lăng: "Cái gọi là 'Bóng tuyết hoa mai thêm xuân sắc, chim biết thời cơ báo tin vui', trên cây dù này vẽ mai đỏ, tính ra cũng hợp với những gì ông lão đó nói. Đưa cho Bạch Chỉ huy sứ này, ta đi đây."
Trong lòng Bạch Diệc Lăng khẽ động, mắt thấy xe ngựa của Lục Dữ đứng ở cách đó không xa chờ y, thật sự cũng không cần dùng tới cái dù này, đơn giản thản nhiên nhận lấy: "Đa tạ Vương gia, như vậy thần cáo từ trước."
Lục Dữ dừng một chút, trong lòng bàn tay biến ra một cái bình nhỏ làm bằng thanh ngọc*, y vốn định đưa cho Bạch Diệc Lăng, kết quả lại nghĩ đến vẻ cảnh giác lúc hắn nhận ngọc bội trước đó, do dự một chút, chung quy vẫn chỉ siết bình ngọc trong tay mình, quay người ra sau.
(*) Loại ngọc có màu xanh dương như sapphire
Y nở nụ cười với Bạch Diệc Lăng: "Không tiễn."
Lục Dữ lên xe ngựa, vén rèm xe lên nhìn ra bên ngoài, Bạch Diệc Lăng cầm dù trong tay, bóng lưng từ từ đi đến sâu trong bóng đêm, ánh trăng lưu luyến đi theo, khoác lên bả vai hắn, tay áo dài phiêu dật, áo choàng khẽ giương lên theo gió.
Màn xe hất lên, thị vệ mới vừa giương dù cũng khom người lên xe ngựa, hắn ta thấy Lục Dữ đang nhìn bên ngoài, không khỏi cười nói: "Bạch Chỉ huy sứ đúng là một nhân tài, thiếu niên sáng sủa, chẳng trách Điện hạ coi trọng. Có điều thuộc hạ thấy hắn không hẳn giống loại người tin tưởng vào chuyện quỷ thần, Điện hạ ngài còn cố ý cho lão trượng kia ngân lượng, để lão nói vài lời hay ho, nhìn chẳng khác dỗ con nít là mấy."
Hắn ta tên là Thượng Kiêu, từ nhỏ đã đi theo Lục Dữ, lại cùng y từ tái ngoại về kinh, cảm tình không giống với người thường, nói chuyện cũng tùy tiện.
Lục Dữ liếc hắn ta một cái: "Trong chuyện xem bói có một lưu ý, người ta nói rằng những gì từ trong miệng thầy tướng số nói ra, gọi là phán mệnh, hơi không chú ý không chừng là đúng, lúc này phải tìm một người khác sửa lại mới được. Ngươi thì biết cái gì."
Y cũng không biết uống lộn thuốc gì, ngày thường thì không thấy cầu thần bái Phật, vậy mà lại tin cái này, Thượng Kiêu nhịn cười, vội vã khom lưng nói: "Điện hạ ngài kiến thức hơn người, nói gì cũng đúng."
Lục Dữ: "Ờ."
Y cười lạnh cho qua, chợt nhớ tới một chuyện khác, hỏi: "Đúng rồi, những thoại bản kia thế nào rồi?"
Thượng Kiêu đáp: "Ngài dâng tấu nói hiện nay trên thị trường có nhiều thoại bản ám chỉ quan viên trong triều, không ra thể thống gì, yêu cầu tiêu hủy, Hoàng Thượng cũng giao chuyện này cho bộ Lễ đi làm. Phương đại nhân biết là ngài đề nghị, vô cùng để bụng, ngay lập tức bắt tay đi làm, đảm bảo không đến mấy ngày, một quyển cũng không còn lại."
Lục Dữ nói: "Vậy ngươi canh trước khi hắn hủy tất cả bản sao thì mua cho bản vương mấy quyển 'Lửa quỷ' mang về cất cẩn thận, nhớ phải có đính kèm cả tranh minh hoạ luôn."
Thượng Kiêu: "... Vâng"
Hai người nói mấy câu, Bạch Diệc Lăng đã đi mất không còn bóng dáng, Thượng Kiêu thò người ra, định kéo rèm xe lại: "Trời tối rồi, dễ bị cảm lạnh, Điện hạ mau về phủ đi."
Hắn ta còn chưa nói hết, một luồng gió lạnh lẫn hoa tuyết trực diện bay thẳng vào trong xe, vừa vặn tạt hết lên mặt mũi hai người. Thượng Kiêu bị cảm giác lạnh lẽo này kích phát, run lập cập, một người đi đường ngang qua cũng không khỏi ở xa xa mắng to: "Đờ mờ! Đây là cái thể loại gió với thời tiết gì đây!"
Lục Dữ cười nói: "'Gió đợi một câu nơi liễu biếc, mưa bay lất phất ngỡ mưa châu', tuyết rơi đúng lúc, điềm cực lành!"
Thượng Kiêu không khỏi liếc mắt nhìn Lục Dữ một cái, hắn ta không đọc sách nhiều, nhưng vẫn từng nghe qua bài thơ Thừa tướng đương triều viết này.
"Gió đợi một câu nơi liễu biếc, mưa bay lất phất ngỡ mưa châu... Say bóng người dừng chân bên tuyết, một thoáng khuynh tâm đến bạc đầu."
Trong lòng hắn khó giải thích được dâng lên một loại cảm giác khác thường, Lục Dữ lại dường như không chú ý mình vừa nói cái gì, lưng dựa lên đệm mềm thoải mái, nhắm mắt lại nói: "Đi thôi."
Bên ngoài gió thổi tuyết bay, bên trong một ngõ hẻm trong một trạch viện lại là không khí ấm áp hoà hợp. Trương Minh đã đổi áo choàng không mới không cũ trên người đi, mặc một cái áo giữ ấm ngồi bên bàn vừa uống rượu vừa dùng bữa.
Bên người hắn ta là một thiếu phụ chừng hai mươi, dung mạo bình thường, trên mặt hơi có chút tiều tụy, bụng hơi nhô lên, nhìn như là đang mang thai.
Nàng thấy Trương Minh uống cạn sạch một bình rượu, lại lấy cho hắn một bình khác, đồng thời khuyên: "Ngày hôm nay trông ngươi không vui vẻ, trong lòng nín giận uống rượu cũng thương thân, vẫn nên uống ít chút lại đi."
Trương Minh trừng thê tử mình một cái, tức giận quát: "Giữa ngày đông lạnh, ngươi khoan khoái nằm ở nhà, mở miệng ra cũng thật là nhẹ nhàng. Ta ở bên ngoài bôn ba lao lực vì kế sinh nhai, bị chọc tức cũng không dám hé miệng, tại sao trở về uống hai ngụm còn phải nghe ngươi lải nhải hả?"
Thiếu phụ kia trái lại không giận, thật cẩn thận nhìn hắn ta, hỏi: "Ngày hôm nay làm ăn không được tốt sao?"
Trương Minh hoàn toàn không còn vẻ thanh cao xuất trần như lúc ở bên ngoài, đưa đũa gắp một hạt đậu phộng, tức giận nói: "Không kiếm được tiền, còn đụng phải mấy tên vô lại quấy nhiễu, nói ta tính quẻ không chuẩn —— mẹ nó, có mà thiên lôi đánh. Loại công tử bột đó, từng đứa từng đứa có đưa nào giống con người? Rất đáng gờm sao? Cũng chỉ là có được một ông cha tốt mà thôi!"
Hắn ta giận dữ như vậy, rồi lại không chịu giải thích nguyên do cụ thể, thiếu phụ chỉ biết là trượng phu ra ngoài xem bói cho người ta để kiếm sống, còn lại Trương Minh không nói với nàng nữa, nàng cũng không biết khuyên bảo gì hơn, chỉ có thể im lặng mà nghe, hầu hạ trượng phu ăn cơm xong rồi đi nghỉ ngơi.
Nàng có thai, vợ chồng hai người chia phòng ngủ, Trương Minh nằm đến nửa đêm, bỗng nhiên cảm giác thân thể của mình giống như bị người nào di chuyển, trên mặt cực kỳ ngứa.
Hắn ta lập tức mở mắt ra, thình lình nhìn thấy một khuôn mặt người gần trong gang tấc, gần như kề sát trên mặt mình!
Da mặt người kia trắng bệch không giống người sống, đôi môi lại đỏ tươi như máu, dường như mới vừa ăn thịt tươi, một đôi tròng mắt đen kịt nhìn chằm chằm Trương Minh.
Trương Minh mới tỉnh lại từ trong mộng đẹp thăng quan phát tài, thấy người này thì giật nảy mình, cả người đều nổi da gà.
Nhưng cũng chỉ kinh ngạc như thế nháy mắt, hắn ta rất nhanh phản ứng lại, lạnh giọng quát khẽ: "Trên người căn bản không có âm khí, bớt ở chỗ này giả thần giả quỷ mà gạt ta! Ngươi là ai?"
Đối phương nhảy về phía sau, cười quái dị một tiếng: "Ha, Lục ca nói không sai, đúng là có chút tài năng. Ngươi ở bên ngoài kiếm được không ít bạc, sau khi về nhà lại giả nghèo với vợ đang mang thai, thật đúng là thanh cao ghê!"
Trương Minh nghe ra y không có ý tốt, lui ra sau muốn trốn, lại bị đối phương xách cổ áo kéo về, một xấp ngân phiếu không biết từ chỗ nào trên người hắn ta rơi ra, dẫn tới đối phương "chà chà" hai tiếng.
Trương Minh trơ mắt nhìn y cầm ngân phiếu lên ngông nghênh cất đi, trái tim như muốn rỉ máu, hắn ta giãy dụa không được, rốt cục cũng hoảng sợ: "Ngươi đến cùng muốn làm gì?!"
Đôi môi đỏ tươi cong lên, người kia lập tức bổ một chưởng tới một bên cổ Trương Minh, "Ta tới mời ngươi làm khách. Có người muốn nói với ngươi vài lời, nói là bàn luận thị phi sau lưng người ta không phải hành vi của quân tử, không bằng đi mắng thẳng mặt sẽ sảng khoái hơn."
Một chưởng kia của y, không làm Trương Minh ngất nhưng thân thể hắn ta lại không thể động đậy, trong lòng hắn ta hốt hoảng, không khỏi hối hận lúc nãy không lớn tiếng la lên, chỉ có thể trơ mắt nhìn "nam nhân mặt quỷ" trùm một cái bao lên người mình rồi khiêng lên, sau đó choáng váng một thoáng, cả người đã bay lên không.
Thân thể người nọ xóc nảy, một đường mang theo hắn ta vượt nóc băng tường, không tới thời gian một chén trà, khí tức xung quanh bỗng nhiên ấm áp, hình như đã tiến vào một trạch viện khác.
Trương Minh vốn đang ngủ trong chăn, chỉ mặc quần áo lót, bị người ép buộc kéo ra vác đi, dọc theo đường đi đã bị đông lạnh tái mét. Người kia sau khi vào phòng ném hắn ta xuống đất, Trương Minh đã đóng băng toàn thân tê dại, đến cả đau cũng không cảm giác được.
Một giọng nam mang theo tiếng cười khẽ truyền đến: "Ngươi xung phong nhận việc, bảo là muốn mời đạo trưởng tới làm khách, sao lại thô bạo như vậy? Mau đổ ra, dọn chỗ."
Thanh âm này trong veo, bên trong còn mang theo vài phần lưu luyến, thật là động lòng người, nghe vào có chút quen tai.
Trương Minh đang cố gắng nhớ lại, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, cả người bị đổ ra khỏi túi. Có người đứng sau lưng ôm chặt hắn ta, đá cong đầu gối, bày thành một tư thế đặt lên ghế, lúc này mới giải huyệt đạo cho hắn ta, động tác liên tục gọn gàng nhanh chóng, hiển nhiên là đã trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh.
Hắn ta vội vã nhìn về phía trước, chỉ thấy bên cạnh ánh nến ở đối diện là một nam tử mặc cẩm bào màu trắng bạc, mi mục như họa, khóe môi hơi cong, đang một tay chống cằm, lười biếng đánh giá mình.
"Bạch... Bạch Chỉ huy sứ?"
Bạch Diệc Lăng cười nói: "Là ta, trí nhớ đạo trưởng thật là tốt."
- -----------------------------------------------------------------------------------
Mấy câu thơ làm tốn thời gian dễ sợ (눈_눈)
Tra gg không thấy mới biết là tác giả tự nghĩ ra ┐(︶▽︶)┌