Ta, Biết Đoán Mệnh, Không Dễ Chọc

Chương 69: Chương 69: Đội mũ




Lúc Bạch Diệc Lăng nhìn thấy hình ảnh do hệ thống phát lại cho mình xem là lúc công tác ở Bắc Tuần Kiểm ti vừa xong.

Hắn có thể đoán ra Phó Mẫn phái Hổ Phách vào phủ, có lẽ là muốn bày mưu gì đó, không phải vì Tạ Phàn thì cũng là vì tước vị.

Nhưng Bạch Diệc Lăng không bao giờ ngờ được, bọn họ sẽ dùng đến cực lạc tán.

Cực lạc tán không giống thuốc độc bình thường, hoặc có thể nói, thứ này vốn không tính là thuốc độc, mà hơi tương tự với ngũ thạch tán của tiền triều, nhưng công hiệu lợi hại hơn. Sau khi ăn vào, người ta sẽ cảm thấy giống như đi vào miền cực lạc, bay bổng như tiên, tất cả đau đớn trên cơ thể đều sẽ biến mất, hồi Bạch Diệc Lăng còn ở Ám Vệ Sở đã từng thấy đám tiền bối lén lút nếm thử.

Nhưng sau đó mặt trái của thứ này dần dần lộ rõ, chẳng những có thể gây nghiện chỉ sau vài lần sử dụng, mà còn cực kỳ gây hại cho cơ thể, người nào không cai được cuối cùng sẽ chết trong đau khổ và điên cuồng, cho nên khi tiên đế đăng cơ đã ra lệnh cấm quan viên trong triều đình ăn thứ này, trên thị trường càng hiếm thấy hơn.

Bạch Diệc Lăng không rõ rốt cuộc Phó Mẫn hận hắn đến mức nào mới dùng tới thủ đoạn này. Hắn thà rằng bị đưa đi ngay khi vừa được sinh ra, thà rằng không có những ký ức ấm áp trước năm ba tuổi còn hơn.

Hắn bước đi như bay, chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng, cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, trong ngực lại như có một ngọn lửa hừng hực cháy, đột nhiên xoay người giơ chân đạp nát cái ghế gỗ lê khắc hoa bên cạnh.

Dưới kệ sách trong góc phòng đặt vò rượu do Diêm Dương tự ủ mang đến ban sáng, Bạch Diệc Lăng miệng lưỡi khô khốc, xách vò rượu lên uống mấy ngụm, rượu ngon vào miệng nhưng lại làm hắn cảm thấy cực kỳ khó uống, bèn quơ tay quăng vò rượu ra ngoài, dùng sức mạnh đến mức làm cửa phòng bị bật mở.

Động tác của hắn làm tôi tớ hầu hạ bên ngoài giật mình, bình thường tính tình Bạch Diệc Lăng rộng rãi hiền hoà, nói chuyện với người hầu cũng không ra vẻ, những người này chưa từng thấy hắn nổi trận lôi đình như vậy, một đám im như thóc, thấp thỏm đứng bên ngoài, không dám đi vào khuyên.

Lúc này, một giọng kinh ngạc truyền tới: “Ối chà, có chuyện gì vậy? Ta nghe động tĩnh lớn thế này, còn tưởng là tên bạo lực Tuấn Thức kia chứ, Lục ca ngươi...”

Bên cạnh lại có một người tiếp lời: “Cơ mà, sao Lục ca nổi giận thế? Là tên nào ăn gan hùm mật gấu dám đến chọc Bạch chỉ huy sứ của chúng ta, ngươi nói đi để các huynh đệ xử lí cho!”

Người đến là Diêm Dương và Lư Hoành, Bạch Diệc Lăng hiếm khi nổi sùng, đã vậy còn bị bắt gặp, trong lòng hắn có chút xấu hổ, hắn ho khan một tiếng, giọng cũng hơi cứng: “Đến rồi à.”

Ban đầu Lư Hoành chỉ nghe thấy tiếng từ xa bèn cùng Diêm Dương đi tới, lúc nói chuyện cũng hơi mang ý trêu đùa, bây giờ nhìn kỹ thấy khắp nơi hỗn độn, mới thực sự kinh ngạc: “Lục ca, có chuyện gì vậy?”

Bạch Diệc Lăng mím chặt môi không đáp.

Diêm Dương liếc hắn một cái, quay đầu nói với người hầu bên cạnh: “Các ngươi lui xuống hết đi.”

Hắn nói xong, Lư Hoành tiếp lời: “Lục ca, giữa huynh đệ chúng ta còn có chuyện gì không thể nói chứ, ngươi nói ra trong lòng cũng dễ chịu hơn. Ngươi cứ im lặng như vậy chẳng phải càng làm bọn ta sốt ruột hơn sao?”

Hai người họ bình thường cũng sẽ không hỏi gạn mãi, chủ yếu là vì bọn họ đều biết tính Bạch Diệc Lăng, nếu không phải chuyện gì cực kỳ quá đáng thì hắn sẽ cười cho qua chuyện, cho nên dáng vẻ nổi trận trôi đình hôm nay thực sự quá bất thường.

Nhưng Bạch Diệc Lăng tự hiểu rõ, chuyện này không phải hắn không yên tâm nên muốn giấu giếm, mà là vì nó quá ghê tởm, hắn thực sự không muốn nhắc tới. Hơn nữa nếu nói ra, Lư Hoành và Diêm Dương nhất định sẽ giúp hắn, nhưng tự Bạch Diệc Lăng có thể xử lý được, thành ra cũng không muốn người khác dây vào.

Đã nói đến vậy, hắn thấy hai người sốt ruột, chỉ đành nói nửa thật nửa giả: “Đúng là có một chuyện, liên quan đến vụ án lần này, các ngươi gọi Tuấn Thức, Liệt Dương, Tử An vào đi, ta có chuyện muốn nói.”

Chờ mọi người đã đến đông đủ, Bạch Diệc Lăng cũng nghĩ xong mình cần nói gì, những người trước mặt đều được hắn tin tưởng tuyệt đối, hắn bèn kể ra chuyện Hồ Bồng chưa chết, mọi người nghe xong đều sửng sốt.

Bọn họ biết Bạch Diệc Lăng và Hồ Bồng gần như có thể coi là kẻ thù, cho nên Bạch Diệc Lăng nổi giận vì kẻ này chưa chết cũng là điều hợp tình hợp lý.

“... Tóm lại thông tin này được lấy bằng thủ đoạn không bình thường, ta chỉ nói với mấy người các ngươi, nhất định đừng truyền ra ngoài. Lần này tập trung hết sức, tìm hết tất cả những ghi chép về gã, phân tích xem hiện giờ gã có thể xuất hiện ở đâu.”

Bạch Diệc Lăng nói với những người đang ngồi đối diện: “Trước đây ta từng đánh với Hồ Bồng nhiều lần, người này tính cách tàn bạo, hơn nữa võ công cực cao, vô cùng khó đối phó, hãy nhớ, nếu một mình gặp được gã, nhất định không nên đối đầu trực diện.”

Bạch Diệc Lăng nói một tràng, trong lòng dần dần bình tĩnh, sắc mặt cũng dịu lại.

“Lục ca à, ngươi đừng chỉ nói với bọn ta, bình thường người liều nhất là ngươi, nhớ phải cẩn thận, mọi người đều có chừng mực.”

Thường Ngạn Bác nhấc chân lên gác chữ ngũ, mò lấy một túi đậu phộng trên bàn của Bạch Diệc Lăng, Diêm Dương liếc hắn một cái, không nói gì.

Thường Ngạn Bác lột vỏ đậu, lại chớp chớp mắt, nhớ ra gì đó: “Mà cái “thủ đoạn không bình thường” này... Lục ca à, không bình thường tới mức nào vậy? Ta nghe lão Chiêm nói, mấy ngày hôm trước lúc bọn họ đi tuần phố, phát hiện có một bóng đen khả nghi lảng vảng trên đường sau giờ giới nghiêm đấy, chạy nhanh lắm, bọn họ đuổi theo cả buổi mà không bắt kịp –”

Bạch Diệc Lăng cười, vừa muốn nói liền nghe thấy Lư Hoành ở bên cạnh nói thêm: “À, chuyện này ta cũng có nghe, ta còn nghe nói bọn họ không bắt được người, nhưng lại gặp phải chuyện phong lưu của Hoài Vương Điện hạ, hai người hôn nhau không rời trong rừng cây. Hình như là đại mỹ nhân đó nha! Lục ca, ngươi biết là ai không?”

Lời sắp nói bị nghẹn trong miệng, Bạch Diệc Lăng ra vẻ nghiêm trang như không có việc gì đáp: “Sau giờ giới nghiêm ta có ra ngoài đâu, làm sao biết được? Mà mấy tin tức nhỏ nhặt này ngươi biết nhiều ghê ha.”

Lư Hoành cười nói: “Rảnh rỗi không có việc gì làm, khoe khoang này kia hoặc bàn chút chuyện đó đây cho bớt buồn đó mà.”

Bạch Diệc Lăng nói: “Đi đi đi, hết giờ làm rồi, nếu ngươi rảnh thì về nhà chơi đi.”

Thường Ngạn Bác nói: “Chờ tí, đậu phộng này ngon quá, để ta ăn xong đã... Lục ca, mua ở đâu vậy?”

Bạch Diệc Lăng cười như không cười: “Không biết ai đặt trên bàn ta.”

Tay Thường Ngạn Bác lột đậu phộng khựng lại.

Diêm Dương nói: “Ta đặt.”

Thường Ngạn Bác mới thở phào, cười nói: “Làm ta hết hồn, sao ngươi mua cho Lục ca mà không cho mua ta? Tính đút lót à!”

Diêm Dương thong thả đứng lên, chỉnh lại quần áo rồi nói: “Cũng nên về nhà rồi.”

Y đi vài bước về phía cửa, bấy giờ mới xoay người nói nhanh với Thường Ngạn Bác: “Cái này được tìm thấy ở hiện trường vụ án giết chồng mấy hôm trước, vốn định dùng làm bằng chứng, nhưng sau khi kiểm tra thấy không có độc, ta bèn để đại trên bàn, ai biết ngươi thèm như vậy...”

Diêm Dương còn chưa nói xong, Thường Ngạn Bác đã la lên một tiếng, ném đậu phộng xuống định chạy tới giết hắn, Diêm Dương xoay người bỏ chạy, hai người nhanh chóng biến mất không thấy bóng dáng.

Lư Hoành và Bạch Diệc Lăng cùng bật cười.

Mấy người đến ầm ĩ một hồi làm chuyện lúc nãy trông không còn to tát nữa, sau khi Lư Hoành đi rồi, Bạch Diệc Lăng cũng dọn dẹp một phen rồi chuẩn bị đi.

Đột nhiên hắn lại nhớ tới, trước khi Phó Mẫn và Hổ Phách nói chuyện, trong đoạn phim hệ thống truyền cho hắn xem có xuất hiện một đám khối nhiều màu, hắn không biết là gì, vì thế hỏi một câu.

Hệ thống nói với hắn đó là xen xọt.

Bạch Diệc Lăng hỏi: “Xen xọt là cái gì?”

Âm thanh máy móc của hệ thống không biết tại sao trở nên hơi e thẹn:

【 Đó là phương pháp làm mờ những hình ảnh không phù hợp với trẻ em. 】

Bạch Diệc Lăng nghĩ đoạn hình ảnh này liên quan đến Hổ Phách, sợ bỏ sót manh mối nào đó, bèn nói: “Ta hai mươi rồi, cái gì ta cũng hiểu, ngươi cứ phát đi, thật đó!”

Hệ thống nghiêm túc đáp: 【 Ngài hiểu là một chuyện, phát cho ngài xem là chuyện khác. 】

Bạch Diệc Lăng: “...”

【 Công cụ thúc đẩy nhân vật thăng cấp sẽ nghiêm túc trợ giúp ký chủ hoàn thành cốt truyện phụ, xin ký chủ không cần lo lắng. 】

Bạch Diệc Lăng lẩm bẩm: “Ngươi nói như vậy làm ta hơi lo rồi đấy.”

Nhưng mặc kệ có bao nhiêu người chờ đợi cơn phong ba này, ngày bảy tháng tư năm Văn Tuyên thứ mười tám, lễ Gia quan của hắn tại tông miếu của Tạ thị vẫn chính thức bắt đầu.

Lễ đội mũ có thể nói là một trong số những nghi thức quan trọng nhất trong cuộc đời một người đàn ông, đặc biệt là lễ đội mũ của con cháu quan lại, công tử thế gia, tổ chức càng lớn càng thể hiện được địa vị và mặt mũi của gia tộc.

Tên Bạch Diệc Lăng được viết trên gia phả, dựa theo lẽ thường, mặc kệ giữa cha con bọn họ có bao nhiêu mâu thuẫn, phủ Vĩnh Định Hầu cũng nên giúp đỡ chuẩn bị một ít cho lễ Gia quan này, huống chi Bạch Diệc Lăng còn quá trẻ, gốc rễ còn non yếu, nếu không có gia tộc cha mẹ chống lưng, chỉ sợ nghi thức này cũng không thực hiện được.

Tạ Thái Phi biết rõ điểm này, ban đầu còn bày đặt làm giá chờ Bạch Diệc Lăng tới nhờ ông ta giúp, ai ngờ thấy còn mấy ngày nữa đã đến ngày làm lễ mà thằng nhóc này vẫn không có động tĩnh gì, ông ta nín nhịn một hồi, vì thanh danh và thể diện đành miễn cưỡng lập một danh sách, phái vài phụ tá đắc lực trong phủ đến Bạch phủ.

Ngay đêm đó những người này đã vội vã trở về, còn mang theo ba tấm thiệp mời.

“Nó có ý gì!”

Tạ Thái Phi cầm danh sách, giận tím mặt: “Ta tốt bụng phái người qua giúp đỡ nó, nó không cần ai thì thôi, tại sao còn đưa thiệp mời khách cho ta?! Ta là cha nó, hẳn phải đảm nhiệm chức chính cáo trong lễ Gia quan của nó, thế mà nó dám để ta ngồi ở ghế xem lễ, vậy thì ai đội mũ cho nó?”

Cũng khó trách ông ta tức giận, Bạch Diệc Lăng đi bước này quá bất lợi, ông ta là cha ruột nhưng chỉ ngồi xem như một vị khách xa lạ trong lễ đội mũ của con trai, còn gì nhục nhã hơn nữa?

Một vị phụ tá của Tạ Thái Phi thở dài, nói: “Hầu gia bớt giận, chính cáo là Tạ Trường Phong.”

Tạ Thái Phi bực bội: “Một Biên tu Hàn lâm viện như ông ta ——”

Ông ta chợt im bặt, đừng nói là Biên tu Hàn lâm viện, cho dù có là thường dân, ông ấy cũng là tộc trưởng của gia tộc họ Tạ, tộc thúc của Tạ Thái Phi, vai vế và địa vị còn lù lù ra đó.

Nhưng Tạ Trường Phong còn hợp tác với Bạch Diệc Lăng làm chuyện hoang đường như vậy làm Tạ Thái Phi rất bất ngờ, ông ta buồn bực nói: “Nếu nó không muốn nhận cha mẹ ruột thì thôi, ta không thèm đi dự lễ của nó!”

Mấy phụ tá nhìn nhau, một người trong đó nhắc: “Hầu gia, thiệp mời này... là Hoài Vương Điện hạ viết ạ.”

Loại thiệp mời này đều do bản thân người mời và một số bạn bè thân thích có địa vị cao tự tay viết, thể hiện sự tôn trọng với người được mời, trước khi đi Lục Dữ không làm gì khác, chỉ cố ý viết thiệp mời mấy người ở phủ Vĩnh Định Hầu. Tạ Thái Phi vốn rất muốn xé thiệp nhưng lại không dám bất kính.

Phó Mẫn ngồi ở một bên, lạnh mặt nhìn Tạ Thái Phi dậm chân hồi lâu mà vẫn không nghĩ ra cách gì, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của Bạch Diệc Lăng, trong lòng thoáng khinh thường, nghĩ người đàn ông này già thật rồi, càng ngày càng vô dụng, tại sao lúc trước bà ta lại một lòng muốn gả cho ông ta chứ?

Nhưng đối với hành động của Bạch Diệc Lăng, Phó Mẫn không hề tức giận, theo bà ta thấy, hai bên vốn không phải người thân mà là kẻ thù, nghĩ mọi cách làm đối phương khó chịu cũng là lẽ thường tình. Thực ra bà ta còn cảm thấy sắp xếp như vậy rất tốt...

Làm khách mời, đến lúc đó chỉ cần ngồi ở bên cạnh xem kịch vui là được, bà ta ước gì buổi lễ này càng tồi tàn xấu hổ càng tốt. Nếu Bạch Diệc Lăng nhận sự trợ giúp của Tạ Thái Phi, như vậy phủ Vĩnh Định Hầu còn phải dính dáng tới hắn nữa, dựa vào đâu chứ?

Phó Mẫn quan tâm chuyện khác hơn, bà ta hỏi: “Vậy lễ Gia quan của hắn mời những vị khách nào vậy?”

Bà ta vừa dứt lời, Tạ Thái Phi quay ngoắt sang trừng bà ta một cái, Phó Mẫn làm như không thấy.

Chỉ là câu trả lời của phụ tá nằm ngoài dự kiến của hai vợ chồng họ: “Cụ thể tiểu nhân cũng không biết, chỉ mơ hồ nghe nói có vài vị thân vương sẽ đến, ngoài ra còn có phủ Trấn quốc công, phủ Nhiếp Thái sư, phủ của hai vị Thừa tướng Cao, Lý cùng với Đổng Hầu gia, Vệ phò mã, vân vân. Đảm nhiệm chức tư lễ cũng là một vị quận vương của Thịnh gia và Đổng tiểu hầu gia...”

Hắn ta liên tục nêu tên những người chức lớn, làm vợ chồng Tạ Thái Phi trợn mắt há mồm, Tạ Thái Phi trong lòng đều là kinh ngạc sửng sốt, Phó Mẫn lại cảm thấy như bị dầu nóng tạt vào đầu, vừa tức giận vừa lo lắng.

Bạch Diệc Lăng có thể diện đến vậy sao, những người này toàn là tai to mặt lớn, rốt cuộc làm sao hắn mời nổi?

Vốn cho rằng hắn không có Hầu phủ nâng đỡ, nhất định sẽ trở thành trò cười, giờ thì bọn họ chẳng khác nào bị tát vào mặt. Con trai còn mời được người chức cao hơn cả cha, đây là cảm giác thế nào?

Phó Mẫn sơ ý bẻ gãy móng tay, bà ta chịu đựng cơn đau, oán hận suy nghĩ, nhưng mà cũng không sao, càng mời nhiều người, càng làm lễ lớn thì chuyện sắp xảy ra sẽ càng truyền nhanh!

Bà ta đang suy nghĩ, lại thấy cửa phòng mở ra, Tạ Tỉ sầm mặt đi đến, cầm lấy tấm thiệp mời thuộc về mình trên bàn, không nói một lời, xoay người lại đi ra ngoài.

Phó Mẫn thấy vẻ mặt lạnh lùng của con trai, trong lòng hậm hực, sau khi Tạ Phàn rời nhà rồi trở mặt Tạ Thái Phi, Tạ Tỉ là nơi kí thác duy nhất của bà ta, nhưng bây giờ mỗi khi đối mặt nhau, Tạ Tỉ không hề che giấu sự căm ghét với bà ta, làm Phó Mẫn vô cùng đau khổ.

Bà ta không nhịn được đuổi theo hai bước, gọi: “Tỉ Nhi, sau này con thực sự không muốn nói chuyện với cha mẹ nữa sao? Bây giờ mẹ chỉ còn một mình con thôi, con như vậy là muốn mẹ chết sao?”

Tạ Tỉ xoay người, trong mắt Phó Mẫn bốc cháy lên hy vọng.

Nhưng mà Tạ Tỉ lại nói: “Con không muốn ở lại Kinh đô nữa, đã trình công văn xin đi phía nam cứu tế, hôm nay đã được đáp lại, ngày bảy tháng tư khởi hành.”

Thời gian rèn luyện trong quân đội của y đã hết, lần này về vốn định ở lại kinh thành kiếm một chức vị, vậy thì sẽ không cần bôn ba khắp nơi nữa, Phó Mẫn và Tạ Thái Phi cũng không ngờ Tạ Tỉ lại quyết định như vậy.

Tạ Thái Phi cả giận quát: “Sao con không thương lượng trước với chúng ta!”

“Hy vọng hai người đàng hoàng xem lễ Gia quan của đại ca, đừng gây ra chuyện gì nữa.” Tạ Tỉ bỏ ngoài tai lời của ông ta, giọng điệu lạnh như băng, nhẹ nhàng nói chuyện mình cần nói, “Đừng làm cho con khinh thường hai người.”

Phó Mẫn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, nhất thời không nói được một lời, Tạ Tỉ không muốn ở lâu, xoay người đi mất.

Bạch Diệc Lăng đến ở lại tông miếu của Tạ thị trước lễ một ngày, sáng sớm hôm đó, trời còn chưa sáng hắn đã phải thức dậy, tắm rửa rồi thay quần áo, chuẩn bị tiến hành nghi lễ trưởng thành cho mình. Không bao lâu sau, khách mời cũng đã đến.

Dựa theo phong tục của Tấn Quốc, nghi thức đội mũ chia làm ba phần, phần thứ nhất mặc áo hoa đào, tóc xõa ra, không đội thêm gì khác, tiến lên cúng bái tổ tiên. Bạch Diệc Lăng thay quần áo xong, lúc Uyển Nô đang chải đầu cho hắn thì cửa phòng bị gõ vang.

Bạch Diệc Lăng ra hiệu cho nàng đi mở cửa, phát hiện là Hổ Phách hôm nay đi theo tới giúp đỡ.

Uyển Nô nói: “Ồ, Hổ Phách ở đây à, nguyên tối hôm qua không thấy cô, ta còn tưởng rằng cô bị ai phái về phủ rồi chứ.”

Không biết sao trên mặt Hổ Phách có chút ửng hồng, cô ta đáp: “Ta gặp người quen cũ ở phủ khác, hôm qua ngủ cùng với cô ấy... Uyển Nô tỷ tỷ, bên Bạch đại nhân đã chuẩn bị xong chưa? Tạ đại nhân kêu ta tới giục.”

Bởi vì lễ Gia quan cử hành sớm, tối hôm qua có một số người quen, bạn bè và người thuộc phủ Vĩnh Định Hầu cần hỗ trợ cho lễ đều sang đây ngủ, Hổ Phách giải thích như vậy làm Uyển Nô không nghi ngờ gì, vừa muốn nói tiếp, Bạch Diệc Lăng đã tiến đến sau lưng nàng, nói: “Chuẩn bị xong rồi, đi thôi.”

Bên ngoài hắn khoác một lớp áo mỏng màu trắng gần như trong suốt, bên trong là lớp trung bào vẽ nhiều mảng hoa đào, quần áo rực rỡ dường như mang theo sắc xuân, gương mặt xinh đẹp, dáng người cao thẳng, làm bật lên phong thái rạng ngời.

Mặt Hổ Phách đỏ lên, Bạch Diệc Lăng nói với cô ta: “Nếu muốn cùng xem náo nhiệt, đợi lát nữa ta kính rượu cho cha mẹ, ngươi đi theo bưng mâm đi.”

Có thể bưng mâm trong buổi lễ long trọng như vậy, đối với tiểu nha đầu như Hổ Phách cũng là một việc vinh quang, Uyển Nô ngạc nhiên trước sự chăm sóc của Bạch Diệc Lăng đối với Hổ Phách, Hổ Phách đỏ mặt, vô cùng hưng phấn, vội vàng nói cảm ơn Bạch Diệc Lăng.

Bạch Diệc Lăng nhìn chăm chú Hổ Phách một lát bằng đôi mắt đẹp đa tình, cười đáp: “Không cần cảm ơn.”

Hắn nói với Uyển Nô: “Ngươi đến dạy Hổ Phách làm như thế nào đi.”

Hắn nói xong, quay đầu chuẩn bị rời đi, lại thấy cách đó không xa, Tạ Tỉ đứng thẳng ở đó nhìn mình, Bạch Diệc Lăng nhíu mày, Tạ Tỉ không tiến lên mà trang nghiêm giơ tay ngang mày, quỳ xuống vái Bạch Diệc Lăng, sau đó đứng dậy.

Y nói: “Ta phải vào quân ngay, không thể xem hết buổi lễ, chúc ngươi từ nay về sau không còn sầu lo, bình an suôn sẻ.”

Bạch Diệc Lăng vẻ mặt mờ mịt, trong lòng dâng lên một chút khác thường: “Tạ Tỉ, ngươi...”

Tạ Tỉ khẽ gật đầu với hắn rồi vội vàng rời đi.

Bạch Diệc Lăng nhìn theo bóng dáng y, Uyển Nô nhẹ giọng giục: “Lục gia, đi thôi. Khách khứa đã đến đông đủ rồi.”

Lúc này khách mời đã ngồi đầy tông miếu, nhưng trong trường hợp nghiêm túc này, mọi người đều im lặng, khuôn mặt trang nghiêm.

Tạ Thái Phi ngồi ở ghế cho khách, bởi vì dù sao cũng là cha ruột Bạch Diệc Lăng nên vị trí của ông ta ở thứ nhất, nghĩ đến phía sau mình đều là hoàng thân quốc thích thì không khỏi chột dạ, cứ cảm thấy không được tự nhiên.

Giờ lành sắp tới, có bóng một người đi vào, y bước đi nhẹ nhàng, nhanh chóng đi đến vị trí của mình, đi đến đâu thì người ở đó đều đứng lên chào để tỏ ý tôn kính, y chính là Lục Dữ vừa mới ngày đêm gấp rút trở về, bên cạnh không có tùy tùng.

Lục Dữ ra ngoài chuyến này thu hoạch được rất nhiều, chỉ có một ít chứng cứ vẫn còn đang trên đường đưa tới, y không ngừng gia tăng tốc độ đến đây tham gia lễ đội mũ của Bạch Diệc Lăng, ném đám tùy tùng của mình ở đằng sau. Y thầm nghĩ, đợi đến khi buổi lễ kết thúc thì có thể phơi bày chân tướng năm đó rồi.

Một lát sau, tiếng chuông vang lên, Bạch Diệc Lăng đi ra từ phía sau, hắn đến lạy tổ tiên, Tạ Trường Phong đích thân tiến lên, buộc tóc cho Bạch Diệc Lăng rồi đội tri bố quan* lên.

Vẻ mặt ông nghiêm trang, tay phải đặt lên trán hắn, thì thầm: “Ngày lành tháng tốt, khoác thêm áo mới. Bỏ đi chí trẻ, thành đức theo người. Sống lâu yên vui, phúc lớn bên đời. (1)”

Bạch Diệc Lăng sắc mặt trịnh trọng, đưa hai tay lên trước trán, uốn gối quỳ xuống lạy, khi thu tay lại, tay áo rộng rủ xuống đất, hắn cung kính đứng thẳng người.

Thịnh Đạc là người chịu trách nhiệm tiếp khách, tiến lên theo hắn vào nội đường, Bạch Diệc Lăng thay áo hoa đào ra, đổi thành trường bào màu đen, bước ra cảm ơn khách khứa, đội thêm bì biền**.

“Tháng tốt ngày lành, lại thêm áo mới. Tuân thủ lễ nghi, giữ gìn đạo đức. Trường thọ vạn năm, mãi hưởng phúc trời. (2)”

Tiếng trống nổi lên, đến khi hắn xuất hiện lần thứ ba, tóc đã được chính thức dùng tước biền*** buộc lên, thân đeo thêm đai lưng thêu chỉ vàng, Tạ Trường Phong hơi cúi người với Bạch Diệc Lăng, đọc lên những câu chúc cuối cùng:

“Lấy năm làm cớ, lấy tháng làm lệnh, mặc hết áo vào. Anh em đều sống, lấy đó làm đức. Khiêm tốn không ngừng, trời cao phù hộ. (3)”

Bởi vì Tạ Thái Phi không phải người đội mũ cho Bạch Diệc Lăng, cho nên tiếp theo hắn phải đi qua kính rượu lạy tạ cha mẹ, sau đó mới xem như kết thúc buổi lễ, khách khứa có thể nhập tiệc.

Tạ Thái Phi và Phó Mẫn thấy Bạch Diệc Lăng vẻ mặt nghiêm túc xoay người đi về phía bọn họ, đột nhiên thấy căng thẳng, con cái bái lạy cha mẹ là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng đặt vào trường hợp gia đình này trông lại rất kỳ quái.

Cũng may hôm nay Bạch Diệc Lăng ngoan ngoãn làm theo, hắn không nói gì, chỉ quỳ xuống hành lễ với hai người.

Tạ Thái Phi và Phó Mẫn gật đầu đáp lễ, Hổ Phách vội vàng nhấc bầu rượu trên khay lên, rót ra ba ly rượu.

Cô ta chưa từng nghĩ đến mình sẽ có thể đứng trong buổi lễ trang trọng đến vậy, xung quanh toàn là vương công quý tộc, trong lòng vừa hưng phấn vừa căng thẳng, nghĩ đến lời Uyển Nô dạy dỗ, động tác cũng thật cẩn thận, sợ mắc phải sai lầm.

Ai ngờ lúc rót rượu, không biết tại sao người Bạch Diệc Lăng hơi nghiêng, Hổ Phách bị hắn khẽ đụng vào, ly rượu cuối cùng suýt đổ ra, cô ta vội vàng dùng ngón tay nắm chặt, đặt ngay ngắn lại.

Lúc này cũng không có thời gian đổi ly mới, Hổ Phách làm như không có gì, bưng khay đến trước mặt Bạch Diệc Lăng, Bạch Diệc Lăng dâng hai ly rượu cho Phó Mẫn và Tạ Thái Phi, mà hắn cũng uống hết rượu trong ly của mình.

Chỉ là ly rượu này Hổ Phách rót đầy quá, lúc bưng lên còn đổ ra tay áo hắn không ít.

Lục Dữ ngồi giữa đám người nhìn Bạch Diệc Lăng không chớp mắt, hắn giơ chén rượu lên, lạy một lạy cuối cùng, đôi tay giơ lên lại buông xuống, hắn ngẩng đầu lên, khuôn mặt bị tay áo che khuất chậm rãi lộ ra, giữa mày là vẻ trịnh trọng cùng trang nghiêm.

Giữa tiếng trống nhạc du dương, dường như tim Lục Dữ cũng bị gảy một cái thật khẽ, đột nhiên y cảm thấy đau lòng và cảm động, kể từ giờ phút này, Bạch Diệc Lăng đã chính thức thành niên —— hắn đi một đường gập ghềnh, rốt cuộc cũng trưởng thành.

Sau khi xướng lễ hô kết thúc, mọi người cuối cùng cũng mỉm cười, bắt đầu thả lỏng trò chuyện với nhau, chờ đợi bữa tiệc sắp tới.

Bạch Diệc Lăng đứng lên, không nhìn Phó Mẫn và Tạ Thái Phi, hắn đặt ly rượu sang bên cạnh, sau đó đột nhiên phun ra một ngụm máu, bắn thẳng lên mặt Phó Mẫn, sau đó ngã phịch xuống.

Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Phó Mẫn, bà ta cũng sững sờ – rõ ràng còn chưa ra tay, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!

Biến cố xảy ra, khách khứa còn đang cười đùa, nhất thời chưa kịp phản ứng, mãi đến khi Phó Mẫn sờ thấy máu trên mặt mình và hét ầm lên, mọi người mới nhận ra có chuyện, khung cảnh bỗng chốc trở nên hỗn loạn.

Giọng nói vui vẻ của hệ thống và tiếng nhạc vang lên trong đầu Bạch Diệc Lăng.

【 Công cụ thúc đẩy nhân vật thăng cấp, tạo ra ảnh đế của riêng bạn một cách cá tính! 】

【 Định luật sáng tác – gia tăng giá trị ốm yếu một cách thích hợp có thể giúp khám phá ra vẻ đẹp khác nhau của nhân vật, tăng lên chỉ số nhan sắc, làm nổi bật tính cách cứng cỏi, từ đó khiến cho hình tượng của kí chủ trở nên sinh động hơn, khiến cho hình tượng của vai ác ác độc và đáng ghét hơn. 】

【 Hình tượng có sẵn của kí chủ: Dung mạo nghiêng nước nghiêng thành.

Công cụ hỗ trợ rơi thêm vật phẩm: Gói biểu cảm “Nhiều sầu nhiều bệnh” ×1; giọng nói yếu ớt không ra hơi ×1; vé giảm chỉ số thể lực ×2; túi máu ×10. 】

【 Hình tượng được tham khảo: Lâm Đại Ngọc. Chúc hình tượng mới của kí chủ ra quân đã thắng, đả đảo người mẹ độc ác! ~(≧▽≦)/~】

Bạch Diệc Lăng: “... Có thể tắt đi không?!”

Linh cảm trước đây của hắn thật chính xác, cái công cụ quỷ gì đây!

Phóng đại quá rồi!

Hệ thống: 【 Sau khi đạo cụ được tiêu thụ 50% trở lên, có thể tắt đi. 】

.........

Tác giả có lời muốn nói:

Chú thích: Lễ Gia quan tham khảo một ít phong tục đời nhà Hán và nước Sở thời Xuân Thu, phần lớn là hư cấu, xin đừng khảo chứng.

(1), (2), (3) đều xuất từ《 Sĩ Quan Từ 》thời Tiên Tần.

Notes:

Raw của mấy câu kia, bạn nào biết tiếng mà thấy mình dịch sai thì báo mình sửa nha, chứ mình chém hơi xa

(1) 令月吉日,始加元服。弃尔幼志,顺尔成德。寿考惟祺,介尔景福。

(2) 吉月令辰,乃申尔服。敬尔威仪,淑慎尔德。眉寿万年,永受胡福。

(3) 以岁之正,以月之令,咸加尔服。兄弟具在,以成厥德。黄聇无疆,受天之庆。

Ba phần của lễ Gia quan:

(*) Đầu tiên gia “tri bố quan” 緇布冠 biểu thị bắt đầu từ đây có đặc quyền làm người.

(**) Thứ hai gia “bì biền” 皮弁 biểu thị từ đây phải tham gia phục vụ binh dịch.

(***) Cuối cùng gia “tước biền” 爵弁 biểu thị từ đây có quyền tham gia tế tự

(Nguồn: https://www.chuonghung.com/2019/11/dich-thuat-quan-le.html?m=1)

Chương này khó quá chừng, tra từ muốn xỉu T__T

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.