Ta Chỉ Cách Hạnh Phúc Có Một Bước

Chương 14: Chương 14




Nhân ca ca cẩn thận ôm ta về nhà, còn ta thì mải tựa vào lòng hắn suy nghĩ miên man chuyện quá khứ… cơ hội như vậy không biết còn được mấy lần, ta không nên lãng phí nó!

Lúc tỉnh lại, vốn tưởng rằng Nhân ca ca sẽ ở bên cạnh ta, nhưng không phải, chỉ có bác sĩ Sở lâu rồi không gặp.

“Tỉnh rồi!” Bác sĩ Sở cũng không thèm nhìn ta, chỉ sắp xếp lại dụng cụ của hắn, “Thân thể ngươi sức đề kháng không tốt, lòng bàn chân bị thương làm ngươi sốt cả một đêm, tự ngươi phải chú ý chính mình.”

“Cảm ơn bác sĩ Sở.” Ta lễ phép nói lời cảm ơn, mặc dù thái độ của bác sĩ Sở rất lãnh đạm lạnh lùng.

“Không cần cảm ơn ta, muốn cảm ơn thì cảm ơn Tiêu Nhân với Tiêu Cương đi.”

“… Bác sĩ Sở… ta có phải… mạo phạm…. gì ngươi không….?” Ta cẩn thận hỏi.

“Không có!”

“Nhưng… hình như…. ngươi rất ghét ta…?”

“Hừ!” Sở Phong rốt cục quay đầu lại nhìn ta, cười lạnh một tiếng rồi nói, “Ta? Ta sao phải ghét ngươi? Ngươi chẳng qua chỉ là một tên cave, mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì làm Tiêu Nhân chú ý, nhưng ta cảnh cảo ngươi, đừng có lừa dối hắn!”

Phẫn nộ trong mắt Sở Phong làm ta sợ hãi.

“Bác sĩ Sở… ngươi… thích Nhân…”

“Đúng vậy! Nhưng bây giờ hắn đã thuộc về ngươi.” Sở Phong gầm nhẹ, trong mắt tràn đầy ghen ghét xen lẫn chút điên cuồng.

“Ta không lừa hắn.” Ta vội vàng phân minh.

“Nói với ta cũng vô dụng,” Sở Phong căm tức kéo ta từ trên giường xuống đến cửa, “Ngươi nghe cho rõ, vì ngươi mà giờ đây hắn đang cãi nhau với phụ thân hắn. Ngươi có thể vì hắn làm được gì? Ngươi chỉ biết mang đến phiền toá. Mà ngươi đã đi rồi, tại sao lại còn trở lại? Chẳng lẽ ngươi thật sự không nỡ rời bỏ tiền của hắn, hay là địa vị?”

Ta bò sát đến cánh cửa, nghe thấy Nhân ca ca đang cãi nhau với phụ thân hắn, thi thoảng còn nghe thấy tiếng Lâm Nguyệt khóc khuyên can, trái tim ta lại rung động, Nhân ca ca vẫn còn yêu ta. Suy nghĩ như vậy làm ta càng thêm kiên định yêu Nhân ca ca, không nhất định phải ở bên hắn, ta chỉ muốn hắn sống vui vẻ chứ không cần vì ta mà suốt ngày cãi nhau không vui.

“Nhân ca ca!” Ta đột nhiên mở cửa chạy tới cầu thang.

“Tiểu Quân!?” Mọi người lập tức im lặng nhìn chằm chằm vào ta.

“Xin các ngươi đừng cãi nhau nữa!” Ta kêu to.

“Tiểu Quân, ngươi nhanh về phòng nghỉ ngơi đi, chân ngươi đang bị thương mà.”

“Chúng ta cãi nhau cũng không phải vì cái tên hạ tiện như ngươi sao, ngươi có tư cách gì mà lên tiếng, cút đi!” Tiêu lão gia tức giận hầm hầm.

“Không cho phép ông nói hắn như vậy!” Nhân ca ca lập tức rống lên.

“Nhân ca ca, chúng ta có thể nói chuyện không?” Ta nhỏ giọng nói.

“Được chứ!” Nhân ca ca lập tức lên lầu, mặc kệ ta phản kháng mà cứ ôm ta về phòng.

“Chân ngươi sao rồi?” Nhân ca ca nhìn ta, vẻ mặt đầy trách cứ nói, “Vết thương đỡ chưa? Ai cho phép ngươi bước xuống giường?” Lập tức hắn nhìn sang bác sĩ Sở rồi tức giận nói: “Ngươi làm gì mà không để ý hắn, để hắn bước xuống đất nghịch ngợm.”

“Không liên quan đến bác sĩ Sở.” Ta vội vàng kéo hắn, “Là ta nghe thấy các ngươi cãi nhau… cho nên mới…”

“Không sao.”

“Nhân ca ca, ta nghĩ…. về… nhà riêng của ngươi ở…. không biết…”

“Không được, ở đó không ai chăm sóc ngươi… nếu không, ta cùng về đó, nơi này ta cũng cảm thấy khó chịu.” Tiêu Nhân hét lên.

“Ngươi đúng là hồ ly tinh, đừng có động một tý lại đòi bỏ đi.” Lâm Nguyệt đang khóc, bất ngờ vọt vào phòng chỉ vào ta.

“Ngươi làm gì?” Nhân ca ca giật mình, lập tức kéo cô ta lại rồi gầm lên, “Ngươi lên đây làm gì? Ai cho phép ngươi nghe lén chúng ta nói chuyện? Đây là tác phong danh môn cha mẹ ngươi dạy sao?”

“Nhân ca… ngươi…” Lâm Nguyệt không ngờ Nhân ca ca lại mắng mình mà ngây ngẩn cả người, có lẽ từ nhỏ đến lớn nàng chưa bị ai mắng bao giờ.

“Cút cho ta, ngươi là thằng con bất hiếu, ngươi thích hắn như vậy thì cút khỏi đây cho ta, ta không có đứa con bất hiếu như ngươi…”

“Đừng…” Tiêu lão gia còn chưa nói xong đã bị tiếng kêu sợ hãi của ta cắt đứt, ta vọt tới quỳ xuống trước mặt hắn, cầu khẩn nói: “Xin lỗi, xin lỗi, là ta không tốt, xin ngươi đừng đuổi Nhân ca ca đi…”

Tiêu Nhân ngẩn người, lập tực chạy tới bên túm ta dậy, gầm lên: “Ngươi bị điên à, tại sao cầu ông ta? Tại sao phải quỳ xuống xin ông ta? Ngươi tiện như vậy sao, không biết nam nhân không được phép tùy tiện quỳ xuống sao!?”

Ta bị lời nói của Nhân ca ca làm ngẩn ngơ, mặc dù biết hắn đau lòng ta, nhưng một chữ ‘tiện’ lại lơ đãng mà xuyên qua tim ta.

“Hắn điên? Hắn mới không điên, hắn sợ ngươi bị đuổi đi sẽ không có tiền nuôi hắn.” Tiêu lão gia mỉa mai nói.

“Ta không có ý này… không có….” Ta bối rối lắc đầu phủ nhận.

“Ta… ngươi…” Nhân ca ca nghi hoặc nhìn ta, rồi lại quay sang nhìn Tiêu lão gia.

Ta chợt hiểu mà nhìn về phía Nhân ca ca, trong mắt hắn viết rõ ràng hai chữ ‘hoài nghi’! Thì ra là tự ta đa tình, ta cười khổ yên lặng xoay người đi sắp xếp đồ đạc của mình.

Cont…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.