Ta Chỉ Cách Hạnh Phúc Có Một Bước

Chương 23: Chương 23




Trong phòng khách quý của công ty trang sức, nữ nhân viên bán hàng đang cẩn thận giới thiệu từng loại nhẫn cưới cho Lâm Nguyệt và Tiêu Nhân.

“Nguyệt, ngươi nhanh lên chút nào, lát nữa chúng ta còn phải đi xem áo cưới nữa, đừng phí nhiều thời gian ở đây, thử áo cưới lâu lắm đó.” Tiêu Nhân sủng nịch xoa xoa mặt Lâm Nguyệt.

“Đừng giục ta mà…. cái nào cũng đẹp, ta không biết nên chọn cái nào, ngươi lại chẳng chịu giúp ta, hỏi ngươi thì ngươi đều nói đẹp hết, không giúp ta thì đừng có phá đám nha.” Lâm Nguyệt giả vờ tức giận, cái miệng hồng mềm mại cong lên.

“Rồi rồi, ngươi thiệt là….” Tiêu Nhân cười nhìn Lâm Nguyệt, im lặng không nói nữa, mặc kệ nàng chọn lựa cái nhẫn kim cương mà nàng thích nhất.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Nguyệt đang không ngừng thay đổi trông thật đáng yêu, đột nhiên trước mắt Tiêu Nhân lại hiện lên hình bóng làm hắn rung động — Hà Á Quân.

Hắn bây giờ sao rồi? Lúc ấy mình quá tức giận đã tàn nhẫn đánh hắn, làm lỗ tai hắn còn chảy ra máu…. bị thương có nặng không?

Tiêu Nhân bắt đầu hoảng lên, sốt ruột tới mức suýt bỏ lại Lâm Nguyệt ở lại mà phóng xe đi tìm ta… nhưng mà… hắn đột nhiên nhớ tới khuôn mặt gào khóc của Lâm Nguyệt, đặc biệt là lúc nàng biết mình không thể làm mẹ nữa, nàng sững sờ, hoảng sợ mở to hai con mắt, trong con ngươi đen tràn đầy không tin…

“Này! Ngu ngốc!” Lâm Nguyệt dùng sức đẩy đẩy Tiêu Nhân, trong mắt lóe ra vài tia nham hiểm, nàng biết, biết rõ ràng, Nhân ca ca đang nghĩ đến ta.

“Hả? Chọn được rồi sao? Chúng ta đi xem áo cưới thôi.” Tiêu Nhân nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.

“Ngươi đang nghĩ đến hắn đúng không?” Lâm Nguyệt phẫn nộ tới mức không thèm khổ cực duy trì hình tượng nữa, trực tiếp quay về hướng Tiêu Nhân hét lên: “Hắn hấp dẫn ngươi vậy sao? Ngay cả lúc đi chọn nhẫn cưới với ta mà ngươi cũng nghĩ đến hắn.”

“Nguyệt, ngươi sao vậy?” Tiêu Nhân đột nhiên phát hiện bản thân không thể kiềm chế nỗi nhớ nhung về ta mà thể hiện hết lên mặt, hắn vội vã chạy đến bên Lâm Nguyệt, ôm cổ nàng:

“Xin lỗi, ta cũng không muốn nghĩ tới, đặc biệt là khi hắn đã thương tổn ngươi như vậy.”

Tiêu Nhân nâng mặt Lâm Nguyệt lên, nhìn thẳng vào con ngươi ngập đầy nước:

“Ta có lẽ đã xem thường mức độ ảnh hưởng của Tiểu Quân với ta, dù sao ta đã từng yêu hắn như vậy, thế mà hắn lại lừa gạt ta… Ta thừa nhận đến bây giờ ta vẫn chưa thể hoàn toàn quên hắn…”

“Ta là gì của ngươi? Chỉ là một thế thân ngươi tùy tiện kiếm được thôi sao? Chúng ta không phải muốn làm bạn đến già ư?” Rốt cục, Lâm Nguyệt tủi thân không khống chế được nước mắt nữa.

“Đương nhiên ngươi sẽ cùng ta làm bạn đến già, là người phụ nữ duy nhất của ta.”

“Đúng vậy… nhưng hắn lại là nam nhân duy nhất của ngươi chứ gì.”

“Nguyệt, ngươi nghe ta nói hết đã.” Tiêu Nhân cắt ngang lời nói của Lâm Nguyệt, “Cho ta thêm chút thời gian nữa, ta sẽ quên hắn hoàn toàn, ngươi yên tâm, ta sẽ yêu ngươi cả đời.”

Lâm Nguyệt hiển nhiên hài lòng với câu trả lời này, rốt cục cũng nở nụ cười, hai người cầm nhẫn cưới đi ra khỏi cửa hàng. Chỉ là trong lòng Tiêu Nhân có một cảm giác kỳ lạ nào đó…. hình như có lần hắn cũng đã nói ra câu này…. nghĩ không ra, có lẽ là nằm mơ đi.

“… Ta yêu ngươi, ngươi phải nhớ thật kỹ!”

“Mặc dù ta bây giờ chưa thể chấp nhận, nhưng cho ta chút thời gian, ta sẽ quên những chuyện không vui giữa chúng ta, ta yêu ngươi, ngươi phải nhớ thật kỹ!”

“Ta yêu ngươi, ngươi phải nhớ thật kỹ!”

“Ta yêu ngươi, ngươi phải nhớ thật kỹ!”

“Tiểu Quân, Tiểu Quân…” Tử Dạ nhẹ nhàng lay lay ta.

“Nhân… ca ca…. đừng… ầm ĩ…. ta….” Ta mơ màng nói.

“Mau đứng dậy.”

“… Tử Dạ…”

“Sao? Nhớ lại quá khứ à?”

“…. Ừm… Nhân ca ca… rất ôn nhu…. Ha ha, thôi đừng nhắc tới nữa.”

“Tốt lắm, Tiểu Quân, ngươi thành thật nói cho ta biết, ngày đó tại khu nhà xưởng bỏ hoang đó, ngoài Lâm Nguyệt ra vẫn còn những người khác nữa, đúng không?”

“…” Ta giật mình, “Người khác…” Ta lập tức nhớ ra những người đã đem ta đặt dưới thân, ta biết Tử Dạ nói người khác chính là bọn người của Lâm Nguyệt.

“Không có… không có ai cả…”

“Tiểu Quân, tại sao muốn gạt ta? Không chịu nói thật, ngày đó rõ ràng còn có người khác, hơn nữa…”

“Không có!” Ta thét lên.

“Tiểu Quân….” Tử Dạ mạnh mẽ ôm lấy ta, “Ta không biết ngươi sợ cái gì, nhưng xin ngươi hiểu rõ… ta không bao giờ muốn ngươi bị tổn thương.”

“Tử Dạ…” Ta chậm rãi ôm lại Tử Dạ, “Nếu như… ngươi biết chút gì rồi thì xin ngươi hãy giữ bí mật, nếu như…. nhất định phải có người thống khổ, chỉ cần một mình ta là được rồi, như vậy có thể đổi lại hạnh phúc cho bao nhiêu người…”

“Tại sao ngươi phải chịu thống khổ? Tại sao, tại sao? Tại sao ngươi phải chịu bất hạnh một mình còn bọn họ lại được sống hạnh phúc, hoàn toàn không biết ngươi nỗ lực thế nào, cũng không nhìn thấy ngươi ủy khuất tủi thân ra sao, lại còn trách cứ ngươi, bắt ngươi gánh chịu một tội danh mà ngươi không làm?”

Tử Dạ ôm chặt lấy ta, cơ hồ suýt nữa bẻ gãy ta, nhưng đột nhiên ta lại cảm giác trên lưng ta có giọt nước ấm áp rơi vào… Tử Dạ… Hắn khóc sao? Vốn là khóc vì ta sao?

“Không ổn rồi, Vương tiên sinh.” Người làm thuê đột nhiên cầm điện thoại từ dưới lầu chạy lên, “Tiêu tiên sinh cùng Lâm tiểu thư bị tai nạn xe rồi!”

Đầu óc ta trở nên trống rỗng, “Tai nạn xe! Tai nạn…” Nhân ca ca đã xảy ra chuyện.

“Tiểu Quân, đừng kích động, ta lập tức đi xem sao.” Tử Dạ cũng hiểu được chuyện lần này rất lớn, vội vàng trấn an ta, sau đó lái xe đến bệnh viện.

“Ai là người nhà của bệnh nhân?” Bác sĩ từ phòng phẫu thuật chạy ra, ” Bệnh nhân nữ cần truyền máu gấp.”

“Ta ta… nàng nhóm A, ta cũng A…”

“Tốt, chuẩn bị truyền máu, nhanh lên.”

…………………………………

Từng giây trôi qua, tất cả đều lo lắng chờ đợi kết quả, kể cả ta.

Rốt cục, đèn ở phòng phẫu thuật cũng tắt… bác sĩ dẫn đầu đi ra, nhìn đoàn người đang lo lắng rồi bất đắc dĩ lắc đầu…

Cont…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.