Ân ái trôi qua, Nhân cùng Lâm Dạ chìm dần vào mộng đẹp… nhưng đang ngủ, Tiêu Nhân đột nhiên run rẩy, bừng tỉnh mở mắt ra, hai mắt đột nhiên chảy lệ… Tại sao? Hắn xoa ngực mình, cảm thụ tiếng trống ngực hỗn loạn.
“Nhân, chưa ngủ sao?” Lâm Dạ ân cần hỏi, dùng ánh mắt sùng bái chăm chú nhìn vào nam nhân làm bạn cả đời với nàng.
“Không có gì, mệt thì mau ngủ đi.” Tiêu Nhân ôn nhu nói với thê tử xinh đẹp của mình, rồi lại nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Dạ.
__________________________
“Tiểu Quân!!!!” Một tiếng hét tuyệt vọng như một bệnh nhân tâm thần vang lên giữa vách núi, nhưng thanh âm động lòng người kia cũng không trả lời lại nữa.
“Tại sao, tại sao? Tại sao ngươi lại làm vậy?” Tử Dạ thống khổ lẩm bẩm không ngừng.
Từ đấy về sau, Tử Dạ hoàn toàn biến mất!
___________________________
Ba năm sau
Một lần nữa bước chân về mảnh đất thương tâm này, thành phố đã biến đổi trở nên vô cùng xa lạ.
Ba năm qua, Tử Dạ mang theo máy ghi âm của Tiểu Quân đi khắp nơi du lãm. Đến mỗi một nơi, hắn đều ghi lại tâm tình cùng cảm thụ của bản thân, giống như đang nói chuyện với Tiểu Quân vậy. Dường như có đôi mắt của một nam hài đáng yêu đang sáng ngời lên, khuôn mặt mang theo nụ cười hạnh phúc đang nhìn hắn, nghe hắn nói những hiểu biết về nơi đây…
“Đinh đoong…” Tử Dạ ấn chuông cửa Tiêu gia.
“Xin hỏi ngài là?”
“Vương Tử Dạ!”
“Tử Dạ tiên sinh?” Người làm thuê kinh ngạc kêu lên.
“Tử Dạ!” Đang đùa với đứa con một tuổi của mình, Tiêu Nhân vừa nghe Tử Dạ đã mất tích từ lâu xuất hiện, liền kích động chạy tới cửa.
“Lâu rồi không gặp!”
“Mau vào đi, đứng đó làm gì?”
“Không được, là Tiểu Quân nhờ ta mang cho ngươi một thứ…” Tử Dạ đem cái đĩa CD đặt vào tay Tiêu Nhân, “Muốn gặp hắn, ngươi hãy đến nơi mà hắn không bao giờ quên.”
“Tử Dạ…” Tiêu Nhân vội vàng gọi Tử Dạ đang xoay người rời đi, “Hắn… sống tốt chứ?…”
“… Ta nghĩ Tiểu Quân nếu biết ngươi còn quan tâm đến hắn… hắn…. nhất định sẽ rất vui…”
Tiêu Nhân cầm đĩa CD mang vào phòng ngủ, từ chối tất cả mọi người đến làm phiền.
“Nhân ca ca, có rất nhiều điều ta không biết nên nói với ngươi như thế nào…”
Tiêu Nhân nghe giọng nói vang lên trong đĩa CD, bất giác nước mắt lại chảy xuống, thì ra Tiểu Quân có nhiều tâm sự như vậy, thế mà hắn không biết…
Cả một đêm, Tiêu Nhân không cách nào ngủ được…
“Tử Dạ…” Sáng sớm Tiêu Nhân đã gọi điện thoại cho Tử Dạ, “Tử Dạ… ta muốn gặp hắn… được không?”
“Ha ha, đương nhiên là được, ta nghĩ… Tiểu Quân cũng rất muốn gặp ngươi.”
“Vậy… ngươi giúp ta hẹn….”
“Không cần, ngươi tự đi tìm hắn đi, hắn sẽ ở nơi mà hắn yêu nhất để đợi ngươi.” Trong giọng nói của Tử Dạ tràn đầy cô đơn, “Kỳ thật hắn vẫn đang đợi ngươi, đã đợi lâu lắm rồi.”
“Tử Dạ! Tử Dạ…” Tiêu Nhân liên tục gọi tên Tử Dạ, hy vọng hắn có thể cho mình một đáp án chính xác, nhưng đầu kia của điện thoại chỉ truyền đến tiếng tít tít.
Lái xe đi vòng quanh, Tiêu Nhân cố gắng nhớ lại tất cả về Tiểu Quân, muốn tìm nơi Tiểu Quân yêu nhất. Nhưng đến nơi nào cũng thất vọng mà rời đi.
Đỗ xe vào ven đường, cả buổi sáng Tiêu Nhân không có chút thu hoạch gì…
“Reng….”
“Ai vậy?”
“Là ta.” Thì ra là Lâm Dạ.
“Dạ, hôm nay ta không về ăn cơm đâu, ngươi cùng Dật Dật ăn trước đi.”
“Ta biết, ta chỉ muốn nói với ngươi… lần đầu tiên được tỏ tình vốn là nơi mọi người cả đời không quên… đi tìm hắn đi…”
“Dạ, ngươi…”
“Ta cũng biết hết rồi, đi đi, ta chờ ngươi về nhà ăn cơm tối.”
Bừng tỉnh đại ngộ, Tiêu Nhân nhanh chóng lái xe lên núi, nơi này từng thuộc về hắn và Tiểu Quân, chắc chắn Tiểu Quân đang chờ hắn ở đó.
“Ngươi đã đến.” Tử Dạ đứng ở vách núi vừa thấy Tiêu Nhân xuất hiện, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười nhạt, “Lại làm cho Tiểu Quân chờ ngươi rồi.”
“… Hắn… đâu?” Tiêu Nhân sốt ruột hỏi.
“Cầm.” Tử Dạ đem một bó hoa bách hợp trắng tinh khiết đặt vào trong tay Tiêu Nhân, “Đưa cho hắn.”
“Được, hắn ở đâu? Tại sao ta không thấy?”
“Kia kìa.”
Tiêu Nhân nhìn theo hướng ngón tay của Tử Dạ… nhưng không thấy bóng dáng của Tiểu Quân… chỉ có một tấm bia mộ lạnh như băng đặt ở đó…
“Xin lỗi… ta đã tới muộn… ta nợ ngươi sẽ phải trả như thế nào đây? Ngươi có thể nói cho ta biết không?”
Tử Dạ lặng lẽ rời đi… “Tiểu Quân, chúng ta sẽ đi đâu tiếp đây?” Nhìn máy ghi âm nho nhỏ trong tay, Tử Dạ mỉm cười đầy ôn nhu!
~HOÀN
~Băng Tiêu: oaoaoa, đừng có a lô xô đập ta à nha, kết vậy là do tác giả, 0a0a0a ko phải ta, không liên quan đến ta 0a0a0a0a…..
VỆ SĨ!!! HELP