Ta không mục tiêu bước đi trên con đường vắng lặng, bộ quần áo bệnh nhân mỏng manh không thể ngăn cản được khí trời rét buốt ban đêm khiến ta vừa lạnh lại vừa đau, không những thế xương sườn bị gãy cũng không ngừng cọ xát ở trong cơ thể làm cho mỗi bước chân tựa như từng mũi đao sắc bén mạnh mẽ khắc sâu vào trái tim. Ý thức của ta cũng bị đau đớn làm cho trở nên mơ hồ.
Năm nay số mạng của ta thật tốt, đầu tiên là thuận lợi chạy thoát khỏi Lam Nhan Lâu, mặc dù trước đây đã từng bỏ trốn rất nhiều lần nhưng cuối cùng kết quả đều là ăn một trận đòn roi ra trò. Sau khi bị đụng xe lại còn được Tử Dạ và Tiêu đại ca cứu (là ta bị xe bọn họ đụng bị thương), bởi vì ta không muốn nợ hai người đó quá nhiều cho nên ngay lúc bọn họ vừa rời đi ta cũng lặng lẽ ra viện luôn, nhưng cơn đau vẫn liên tục hành hạ cơ thể cho đến khi ta một lần nữa bất tỉnh ngã xuống ven đường, vậy mà lúc mở mắt ra lại nhìn thấy trần nhà màu trắng cùng một cái đèn chùm thủy tinh đắt giá lộng lẫy.
“Ngươi tỉnh rồi hả?” Trước mắt ta là một khuôn mặt vô cùng đáng yêu của một cô gái trẻ, “Ngươi té xỉu trên phố cho nên thiếu gia mang ngươi về đây, cũng đã tìm bác sĩ đến khám rồi, xương sườn của ngươi đã gẫy, chắc là bị tai nạn xe đúng không? Là thầy thuốc nói thế. Ban nãy ngươi lại còn mặc áo bệnh nhân trông khó coi chết đi được cho nên ta đã thay áo ngủ cho ngươi rồi đó, có cảm thấy thoải mái hơn không?”
Nghe thấy vậy, mặt của ta liền biến thành đỏ bừng bừng, bởi vì hàng năm ở Lam Nhan Lâu tiếp nhận không biết bao nhiêu loại điều giáo biến thái tàn nhẫn nên đã lưu lại trên người ta không ít dấu vết, vậy mà tất cả những thứ xấu hổ đó đều bị bại lộ trước mặt người khác rồi.
“Một lát nữa thiếu gia sẽ trở về, bây giờ ngươi nên nghỉ ngơi một chút nữa đi.” Khuôn mặt của cô gái tươi cười một cách ngây thơ thiện lương đã trấn an nỗi lo lắng trong lòng ta, ngoan ngoãn nghe lời mà nhắm hai mắt lại, chỉ chốc lát ta đã tiến sâu vào mộng đẹp.
Một lần nữa thức dậy đã là buổi tối, nhìn chung quanh vẫn là căn phòng kia, nhưng cách giường không xa lại xuất hiện một nam tử mặc comple màu trắng đang lẳng lặng đọc báo, không nhìn thấy cô gái đáng yêu lúc nãy khiến ta có chút cảm giác khẩn trương sợ hãi.
“Ngủ đã rồi sao?” Nam tử đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Hả?” Lòng ta hơi có chút kinh hãi, “Vâng
” Thật sự mất mặt quá, giọng nói của ta bởi vì sợ sệt mà hơi run rẩy, hai tay không khỏi tự giác nắm chặt lấy cái chăn.
“Ha, dường như ngươi sợ ta thì phải.” Nam tử rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên mang theo một tia cười trêu trọc trên gương mặt, dung mạo hắn thật sự rất tuấn tú lại toát lên khí chất sang trọng nhưng cũng có một chút cảm giác xấu xa.
“Không
” Giọng nói càng lúc càng run rẩy hơn, ta quấn chặt cái chăn quanh người như đề phòng hắn sẽ đột nhiên nhào tới, mà trong tâm ta cũng đang không ngừng tự trách vì sao bản thân có thể dễ dàng tin lời một người xa lạ như thế chứ.
“Ngươi đang sợ hãi cái gì?” Nam tử đứng lên đi về phía giường, khí tức trên người hắn tỏa ra càng lúc càng làm ta cảm thấy áp lực nặng nề.
“Đừng
” Ta không đè nén được nỗi sợ hãi trong lòng, hai tay gắt gao ôm chặt chăn mền mà lớn tiếng kêu lên.
Nam tử bị phản ứng mãnh liệt của ta làm cho hết sức ngạc nhiên, “Ta… thật đáng sợ như vậy sao?” Hắn khó hiểu hướng ta hỏi.
“Đừng… đừng…. đừng đến đây… cầu… ngươi…” Toàn thân ta không ngừng run lên lẩy bẩy.
“Ngươi làm sao vậy? Có việc gì?” Nam tử thu hồi cái ánh mắt trêu trọc lúc nãy liền vội vã bước nhanh về phía giường, nhưng ta lại vì sợ hãi mà muốn chạy trốn, kết quả bịch một cái liền ngã xuống mặt đất.
“Tiểu Quân.” Hắn nhanh tay nâng ta dậy rồi ôm ta đang không ngừng giãy dụa đặt lên giường.
“Buông ra… buông ra… đừng…. không…” Ta đã hoàn toàn lâm vào kí ức kinh khủng trong quá khứ mà cứ như điên như khùng kêu lên.
“Tiểu Quân! Tiểu Quân!” Nam tử ôn nhu vỗ nhẹ lên mặt ta, “Đừng doạ ta! Ta không phải cố ý! Tiểu Quân, mau tỉnh lại đi.”
“Thiếu gia!” Cô gái bưng trên tay một mâm thức ăn nhỏ đi vào, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt lập tức hoảng sợ hô lên: “Thiếu gia, ngươi đang làm gì vậy?”
“Ngưng Viên? Đúng lúc quá, ngươi mau gọi cái tên họ Sở kia đến nhanh lên.”
“Vâng ạ! Vâng ạ!” Ngưng Viên cuống quýt đặt thức ăn xuống rồi chạy vội đi gọi điện thoại.
“Buông tha… ta… đừng… ô ô…”
“Xin lỗi, xin lỗi, đừng doạ ta, ta không biết sao lại như vậy, ngươi mau tỉnh lại đi, nếu không cái tên họ Tiêu kia sẽ điên lên không bỏ qua cho ta đâu. Tiểu Quân!”
“Tiêu Cương! Ta muốn giết ngươi.” Vừa dứt lời xong thì có một bóng người lao vào, một phát liền đoạt lấy Hà Á Quân đang giãy dụa trên tay hắn. “Sao ngươi lại hù doạ hắn đến mức này hả?”
Tiêu Cương vọt đến bên cạnh Tiểu Quân, nói thật là hắn không thể chịu được nắm đấm của ca ca a~.
“Nhân, để ta xem một chút.” Sở Phong đứng phía sau Tiêu Nhân lên tiếng.
“… Ô ô ô…” Ta nằm trong lòng Tiêu đại ca, không kiềm được mà thấp giọng khóc lóc, bộ dáng đầy thương tâm làm cho trái tim Tiêu Nhân cũng cảm thấy đau đớn mà thắt lại.
“Tiểu Quân không khóc, Tiêu đại ca ở đây rồi, nín đi, không ai có thể thương tổn ngươi đâu, Tiểu Quân, ngoan, đừng khóc nữa.” Tiêu Nhân hận không thể đem Hà Á Quân vân vê vào lòng để nâng niu bảo vệ.
“…” Ta không hiểu sao trong lòng liền cảm thấy vô cùng an tâm, một lúc sau liền chậm rãi ngừng khóc.
“Bây giờ ngươi có thể tránh ra được rồi đó.” Sở Phong thật muốn đem cái tên thiếu gia giàu có vướng víu này đập cho một trận.
“Ừh!” Tiêu Nhân đứng sang bên cạnh Vương Tử Dạ, thấp giọng nói với Tiểu Quân: “Nhóc ngu, tại sao lại bỏ đi chứ? May mắn là tên tiểu tử thúi kia bắt gặp ngươi, nếu không thì…. thật là…”
“Đừng thở dài nữa, ít nhất bây giờ hắn cũng bình an rồi, các ngươi còn không chịu giải tán đi.” Vương Tử Dạ ôn nhu an ủi.
Cont…