Xe lao nhanh trên con đường cao tốc, Nhân ca ca cùng ta đều im lặng không nói gì.
“Nhân ca ca…xin lỗi…ta…”
“Đừng xin lỗi, ta đùa thôi.” Tuy nói vậy nhưng giọng điệu của Nhân ca ca làm ta khó chịu đến mức muốn khóc.
“Nhân ca ca!” Ta thét một tiếng chói tai làm Nhân ca ca giật mình thiếu chút nữa lao xe vào khu vực dành cho người đi bộ.
“Ngươi làm gì vậy?”
Ta nhào tới gắt gao ôm lấy Nhân ca ca, “Xin lỗi, xin lỗi…..”, ta quyết định nói cho hắn nghe về quá khứ của mình, nhưng ta thật sự rất sợ, rất sợ….
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Nhân ca ca đỗ xe vào ven đường, lần đầu tiên hắn tức giận gào lên với ta.
“Nhân…”
“Đừng gọi ta.” Nhân ca ca gạt tay ta ra khỏi người hắn, “Ngươi coi ta là cái gì hả? Ta thích ngươi, ngươi có biết không, ta thích ngươi, nhưng ngươi thì sao? Ngươi coi ta là cái gì?”
“Ta…. cũng yêu….”, ta rất muốn gọi hắn là Nhân ca ca, nhưng lại sợ hắn vẫn còn tức giận, cho nên không thể làm gì khác ngoài việc cố nuốt mấy chữ sắp nói vào yết hầu.
“Nếu như ngươi không yêu ta, mong ngươi – đừng – trêu – chọc – ta – nữa!”
“Không không không! Ta rất yêu Nhân ca ca, rất yêu rất yêu…. nhưng mà…” Ta khẽ cắn môi rồi nói tiếp, “Nhân ca ca… ngươi có muốn…. biết quá khứ của ta không?”
“…. Hâm….” Nhân ca ca không hiểu ý của ta lắm cho nên phẫn nộ nói, “Ta không có chút hứng thú với loại người như ngươi, tên lừa gạt chỉ biết đùa bỡn tình cảm của người khác.”
“Nhân ca…” Trái tim ta như bị vẻ mặt bi thương cùng lời nói của Nhân ca ca tàn nhẫn đâm vào. “Ta không… không lừa gạt…. ngươi”, ta hoàn toàn không ngờ Nhân ca ca chỉ vì câu nói cự tuyệt của ta mà bị đả thương sâu đến vậy.
“Ta không muốn nghe ngươi giải thích.”
“Đừng!” Ta lại nhào vào lòng Nhân ca ca, dâng lên đôi môi đỏ mọng cho người mà ta yêu thương nhất…
“Ngươi… ngươi….”
Hết thảy mọi thứ đều như hòa tan vào nhau ngay giây phút khi đôi môi chúng ta tiếp xúc lẫn nhau, tấm màn đen tựa màu xe cũng bị cuốn lên.
“…Nhân…Tiêu…ta…”, ta ngập ngừng không dám gọi tên của hắn.
“Ta làm đau ngươi rồi?” Nhân ca ca ôn nhu ôm lấy ta, cẩn thận lau từng giọt mồ hôi trên mặt ta. “Xin lỗi, là ta…”
“…. Không sao… ta… ta có thể…. gọi ngươi… là Nhân ca ca sao?” Ta run rẩy như một con vật nhỏ bị kinh hãi mà cẩn thận hỏi lại hắn.
Nhân ca ca đột nhiên ôm chặt lấy ta rồi nói: “Tiểu Quân, xin lỗi, ta không nên nói như vậy với ngươi, ta là đồ khốn nạn… ta không tốt… Tiểu Quân, ta thích ngươi, cũng không quan tâm đến quá khứ của ngươi, người ta thích bây giờ là ngươi, sau này cũng là ngươi, vô luận quá khứ của ngươi ra sao, thân phận ngươi thế nào, ta cũng chỉ yêu ngươi.”
“Nhân ca ca
~” Nghe Nhân ca ca nói xong, từng giọt lệ đọng nơi tròng mắt liên tục lăn xuống gò má, “Nhân ca ca, nếu như ta làm sai điều gì, ngươi có trách ta không?”
“Không đâu, ta sẽ dạy cho Tiểu Quân điều gì đúng nhất, cho đến khi Tiểu Quân không sai nữa.”
“Nếu như ta làm chuyện có lỗi với Nhân ca ca, ngươi sẽ không quan tâm đến ta nữa đúng không?”
“Không đâu.”
“Nếu như ta lừa Nhân ca ca thì sao?”
“Tiểu Quân thiện lương như vậy, cho dù muốn gạt ta thì chắc chắn cũng có lý do chứ.”
“…” Ta không biết nên nói gì để biểu đạt tình yêu của mình, chỉ có thể rơi lệ mà thôi.
“Tiểu Quân ngốc của ta, ngươi khóc sẽ làm trái tim ta đau đớn.”
“Ta yêu Nhân ca ca, rất rất yêu, không gạt ngươi, thật sự không gạt ngươi.”
“Ta biết, cho nên nếu ta muốn kết hôn với Tiểu Quân, Tiểu Quân có đồng ý không?”
“… Nhân ca ca phải kết hôn sinh con, sẽ không… lấy ta đâu…”
“Tiểu Quân, hãy tin tưởng ta” Nhân ca ca tươi cười chạm nhẹ vào mũi của ta rồi nói, “Nhân ca ca thích Tiểu Quân, sau này sẽ dùng tất cả thời gian để chăm sóc yêu thương Tiểu Quân, làm cho Tiểu Quân được hưởng hạnh phúc mãi mãi.”
“Đây là lời hứa hẹn của Nhân ca ca sao?” Ta kinh hỉ nhìn Nhân ca ca, một người nam nhân đã dễ dàng tiếp nạp ta, giờ đây lại cho ta một lời hứa hẹn cả đời yêu thương ta.
“Đúng vậy! Ta hứa với Tiểu Quân.”
Cont…