Ta Chỉ Là Phường Nhan Khống

Chương 72: Chương 72: Kiếp thứ ba 111 – 120




111. Các quan khác trong triều không ý kiến, cha tôi lại càng không thể ý kiến. “Di chiếu” nói, chính ông bẩm với tiên hoàng rằng tôi là con gái, như vậy bất kể có chuyện đó hay không, ông cũng vẫn phải gánh tội. Đừng nói là kêu oan cho bản thân, đến chuyện thằng con thứ nhà mình là dzai không phải gái, ông cũng không dám nói ra, bởi nói ra coi như thừa nhận lừa dối tiên hoàng. Tội danh này, nhẹ thì chém đầu một mình ông, nặng thì chém đầu cả họ. Cho nên, cha tôi bây giờ phải sửa tộc phả, đem “con gái lớn” là tôi kick khỏi gia phả nhà họ Liễu.

112. Hừm. Trọng nam khinh nữ đek chịu được.

113. Nhưng phải nói, Sở Duệ Uyên không hổ là kẻ không những ngồi vững cái ghế CEO lại còn trùng sinh, tâm địa đã đen tối, thủ đoạn lại còn ngoan độc. Vừa đăng cơ đã có thể bắt Lễ bộ thượng thư và lão đại của Hàn lâm viện ngụy tạo di chiếu cùng mình, đảm bảo hắn đã ngấm ngầm xây dựng thế lực riêng từ lâu rồi, so với tình hình giật gấu vá vai hồi mới lên ngôi ở kiếp đầu tiên đúng là một trời một vực.

114. Cha tôi sửa xong tộc phả, lại rơi thêm mấy hàng nước mắt, rồi bắt đầu an ủi tôi. Ông nói hôm nay sau khi tan chầu, Sở Duệ Uyên chủ động gọi ông vào thượng thư phòng hội đàm 1-1. Chủ đề chính của cuộc hội đàm là CEO bản triều biết cha tôi vô tội, kì thực vài ngày trước khi tạ thế, tiên hoàng kiếm được một phương thuốc cấm dân gian có tác dụng trường sinh, sau khi uống vào thì có lúc thần trí không được tỉnh táo. “Di chiếu” kia cùng với chứng thượng mã phong, nói không chừng đều có liên quan đến thứ thuốc cấm nọ. Nhưng tiên hoàng đã mất, “di chiếu” đã lập, kẻ làm thần tử không thể khiến tiên hoàng mất mặt, chỉ đành thiệt thòi cho tôi đem thân nam tử, lấy danh nữ tử mà gả vào hoàng gia. Có điều, kim thượng trong lòng thương xót, nên đặc cách cho tôi ngày thường được “nữ giả nam trang”, cũng không cần phải tuân thủ cung quy như các phi hậu thông thường.

115. Lúc kể lại chuyện này, cha tôi đầy lòng cảm kích đối với Sở Duệ Uyên. Đến cả mẹ và anh tôi cũng đều một vẻ hận không thể gan óc lầy đất báo tạ hoàng ân. Chỉ có mình tôi là ngoài mặt cảm kích, trong lòng “ha ha”.

116. Điều đáng mừng duy nhất là, chị dâu tôi ốm nghén không có mặt. Bằng không, diễn xuất của tôi nào qua nổi đôi hoả nhãn kim tinh của chị ấy.

117. Sở Duệ Uyên nói bồi thường, liền tặng luôn cho tôi ngôi hoàng hậu. Đúng là phong phạm của tổng tài bá đạo top 1 bản triều. So với thằng nhóc chơi quỵt tôi kiếp đầu tiên, cứ như hai người hoàn toàn khác biệt.

118. Tổng tài bá đạo top 1 ngày hôm sau lên chầu sớm liền lệnh cho Khâm thiên giám bẩm tấu ngày lành, quan giám chính Khâm thiên giám liền trơn tru mà rằng lễ phong hậu nên định vào 3 tháng sau, ngày 8 tháng 8.

119. Vừa nghe cha và anh kể lại, tôi liền biết ngày lành đó chẳng phải do Khâm thiên giám nào quan sát tinh tượng tính toán ra, mà do bình giấm của CEO bản triều đổ lênh láng. Ở kiếp đầu tiên, hắn đã đem tôi từ chú rể chuỵch thành cô dâu, đến kiếp này lại còn muốn danh chính ngôn thuận đem tôi làm cô dâu mà chuỵch. Cách đến hai kiếp còn tính nợ cũ, tốt nhất đừng nói cho hắn biết, kiếp trước cũng vừa khéo vào ngày 8 tháng 8, tôi gặp Phương Tuyết Oánh lần đầu.

120. Nhắc đến Phương Tuyết Oánh, xét từ quy luật chị dâu và Độc Cô Yến đều không trùng sinh, khả năng cao là y cũng không trùng sinh. Tôi vốn nghĩ có nên sớm đón y khỏi Phương gia, cho y đỡ phải chịu thêm vài năm lễ giáo phong kiến tàn bạo, nhưng nhìn thói ghen tuông của Sở Duệ Uyên, vẫn là không nên đâm đầu vào chỗ chết. Đành phải thiệt thòi cho vị đồng hương đại hán dây chuyền vàng chịu thêm vài năm làm khuê tú, chờ cha y được điều nhiệm tới kinh thành, đến lúc đó lại tìm cách khác cứu y ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.