Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 1: Chương 1: Tự Cam Đọa Lạc




“Sau hồi Thứ Nguyên Phong Bạo chục năm trước, khắp nơi trên thế giới xuất hiện vô số dị thứ nguyên lĩnh vực, Thần, Tiên, Quỷ, Quái, Ác Ma, Thiên Sứ, Tinh Linh… Rất nhiều sinh vật dị thứ nguyên trong truyền thuyết bị phát hiện, nhân loại thông qua việc săn giết sinh vật dị thứ nguyên, thu lấy năng lực của bọn nó…”

Lão sư Dư Thái Bạch tóc đã hoa râm, vừa giàng bài, ánh mắt vẫn không quên nhìn về góc nhỏ giảng đường.

Những học sinh khác đều đang tập trung tinh thần lắng nghe bài giải, chỉ có nam sinh ngồi tại góc nhỏ kia, lại dùng sách giáo khoa che mặt, nằm sấp trên mà mà ngủ, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng ngáy nhẹ nhàng.

Dư Thái Bạch khẽ lắc đầu, âm thầm thở dài: “Thiên phú có tốt thì có tác dụng gì? Chỉ một chút khó khăn trở ngại cũng không chịu nổi, sao có thể thành tựu việc lớn? mặc dù thất bại như vậy đả kích tương đối lớn, nhưng cũng không đến mức không thể gượng dậy nổi a? hắn thực sự không đáng để lão hiệu trưởng tán dương như thế.”

Dư Thái Bạch nhớ tới lời lão hiệu trưởng trước khi lão về hưu, lại nhìn nam sinh nằm sấp trên bàn, khóe miệng còn ánh lấp lánh nước miếng, không khỏi lần nữa lắc đầu thở dài.

“Thái Bạch a, đời này ta từng gặp rất nhiều thiên tài, tổng kết lại, ta phát hiện thiên tài chia làm hai loại.”

Khi đó, ánh mắt lão hiệu trưởng sáng như tinh hà.

“Hai loại?”

Dư Thái Bạch tò mò hỏi thăm.

“Một loại thiên tài gọi là Chu Văn, một loại khác là những thiên tài còn lại.”

Dư Thái Bạch nhớ rất kỹ câu nói này của lão hiệu trưởng, thế nhưng học sinh được lão hiệu trưởng khen ngợi như thế, giờ lại xa đọa thành một kẻ đồi phế không cầu phát triển, ngày ngày lên lớp chỉ biết ngủ, tan học liền ôm điện thoại di động mà chơi game.

Dư Thái Bạch cũng từng thử kích thích đấu khí cho Chu Văn, để hắn lần nữa thức tỉnh, nhưng sau mấy lần nói chuyện, Chu Văn vẫn chứng nào tật nấy, lên lớp thì ngủ, tan học liền chơi game, không chút khắc khổ tu luyện, tựa như đã hoàn toàn không còn lòng tiến thủ.

“Linh linh!”

Tiếng chuông tan học vang lên, Chu Văn trong mắt Dư Thái Bạch vốn nằm sấp trên bàn lập tức phấn chấn ngồi dậy, nắm chắc điện thoại, lao khỏi giảng đường. Dư Thái Bạch không khỏi càng thất vọng, lầm bầm giận dữ: “Lão hiệu trưởng, ta đã cố hết sức, nhưng tên Chu Văn này rõ ràng là một thằng ngu không chịu nổi.”

Chu Văn một đường chạy vội, tận sức nhanh chóng rời khỏi giảng đường, chạy tới một khu vực yên lặng hẻo lánh trong khuôn viên trường học.

không phải Chu Văn hắn không biết các lão sư cùng học sinh khác nhìn hắn bằng ánh mắt khác thường, thế nhưng hắn lại hoàn toàn không để trong lòng.

người ngoài cho rằng Chu Văn hắn thất bại mà không chịu nổi đả kích, cho nên mới tự cam đọa lạc. thế nhưng Chu Văn hắn lại rất rõ ràng, hắn chưa bao giờ để lần thất bại đó trong lòng, sở dĩ hắn “Tự cam đọa lạc” như vậy, đương nhiên là có nguyên nhân mà người ngoài không thể hiểu được, mà hắn cũng càng không thể nói ra.

Mở khóa màn hình điện thoại di động, Chu Văn thành thục mở trò “Huyệt Ma Kiến”, hình ảnh nhanh chóng biến thành một cái sào huyệt u ám, trong lối đi quanh co có không ít kiến đen bò qua bò lại.

Đảo mắt nhìn xung quanh, xác nhận không có người nào chú ý, Chu Văn dùng kim đâm rách ngón tay, nhỏ một giọt máu tươi lên màn hình điện thoại.

Một giây sau, một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện, giọt máu Chu Văn vừa nhỏ xuống xuyên qua màn hình điện thoại. Máu vừa xuyên qua, liền ngưng kết thành hình người tí hon huyết sắc, bên cạnh người tí hon huyết sắc còn có tư liệu giới thiệu.

Chu Văn: 16 tuổi.

Sinh mệnh đẳng cấp: Phàm thai.

Lực lượng: 9.

Tốc độ: 5.

Thể phách: 8.

Nguyên khí: 4.

Nguyên Khí quyết: “Khổ Thiền“.

Nguyên Khí kỹ: Không.

Phối sủng (Sủng vật phối hợp): Không.

Từ sau hồi Thứ Nguyên Phong Bạo đó, vô số sinh mệnh dị thứ nguyên xuất hiện, đại khái chia thành bốn cấp: Phàm thai, Truyền kỳ, Sử thi, Thần thoại.

Sinh mệnh nhân loại bình thường chính là cấp thấp nhất: Phàm thai. Mà thông qua Nguyên Khí quyết, có thể tăng cường tố chất thân thể, cũng có thể tiến hóa thành đẳng cấp cao hơn.

Có điều, đơn thuần dùng Nguyên Khí quyết để rèn luyện bản thân, tiến độ thực sự vô cùng chậm. Mà săn giết sinh vật dị thứ nguyên, cướp đoạt bổn nguyên kết tinh của chúng để sử dụng liền có thể gia tăng tốc độ tiến hóa.

Chỉ có điều, nơi có sinh vật dị thứ nguyên đề vô cùng hiểm trở, trừ một số khu vực đã được nhân loại khai phá, những khu vực còn lại chẳng khác nào sinh mệnh cấm khu, một khi đi vào chính là giao mệnh cho trời, cửu tử chưa chắc có nhất sinh, không phải ai cũng dám đem sinh mệnh của bản thân đi mạo hiểm.

Mà Liên bang Trái Đất đã quy định rõ ràng, trẻ vị thành niên không được đi vào khu vực dị thứ nguyên.

“Khổ Thiền” mà Chu Văn hắn khổ tu, chính là một loại Nguyên Khí quyết, thuần túy dựa vào khổ luyện mà thu được Nguyên khí, không có bất cứ ngoại lực nào có thể giúp đỡ.

Trong liên bang, thiên tài mười sáu tuổi có thể luyện được Nguyên khí cũng không ít, thế nhưng giống như Chu Văn, không dựa vào bất luận ngoại lực, chỉ tu luyện “Khổ Thiền” rèn luyện thân thể mà luyện ra Nguyên khí, toàn bộ Liên bang Trái Đất chỉ sợ cũng không có mấy, mà thành thị nhỏ như Quy Đức Phủ này, càng là tồn tại duy nhất trong lịch sử.

Trước đó, tất cả giáo viên học sinh trong trường đều cho rằng tương lai Chu Văn có thể mở một mảnh trời, thế nhưng ai biết được, không bao lâu sau, một học sinh mới chuyển trường đến lại chỉ dùng một chiêu đánh bại Chu Văn, hơn nữa đó còn là một nữ sinh.

Cũng sau lần đó, Chu Văn liền không còn khắc khổ tu luyện, biến thành “Tự cam đọa lạc”. Người khác đều cho rằng Chu Văn tâm lý yếu ớt, không chịu nổi đả kích, thế nhưng chỉ có bản thân Chu Văn hắn rõ ràng, hắn thay đổi, không hề liên quan tới lần thất bại đó, mà hoàn toàn bởi bộ điện thoại thần bí trong tay này.

Chu Văn cúi đầu nhìn điện thoại, không ngừng thao túng nhân vật trong game chém giết kiến trong sào huyệt.

“Giết chết sinh vật Phàm thai Đại Lực nghĩ… Giết chết sinh vật Phàm thai Đại Lực nghĩ… Giết chết sinh vật Phàm thai Đại Lực nghĩ…”

Mỗi khi Chu Văn giết một con Đại Lực nghĩ, lập tức liền nghe được một thanh âm nhắc nhở trong trẻo, sau đó trên màn hình liền hiện ra một dòng nhắc nhở: Giết chết sinh vật Phàm thai Đại Lực nghĩ, phát hiện Nguyên khí kết tinh.

Chu Văn ngưng mắn nhìn lại, quả nhiên thấy sau khi giết một con Đại Lực nghĩ liền tuôn ra một khỏa kết tinh óng ánh như kim cương, phía trên kết tinh còn có một số năm.

Chu Văn thầm vui vẻ, vội vàng thao túng người tí hon nhặt Nguyên khí kết tinh, Nguyên khí kết tinh vừa chạm vào ngón tay người tí hon, lập tức hóa thành một cỗ khí tức kỳ dị, chui vào thân thể người tí hon.

Cơ hồ cùng lúc đó, Chu Văn cảm nhận được một cỗ lực lượng truyền vào thân thể hắn, tựa như điện giật lôi oanh, Nguyên khí trong cơ thể hắn nhanh chóng tràn đầy.

Mà trên cột tư liệu của người tí hon, giá trị Nguyên khí cũng từ bốn chuyển thành năm.

Sau khi giết sinh vật dị thứ nguyên, có tỷ lệ nhất định thu được đủ loại kết tinh, mà thường thấy nhất là bốn loại: Lực lượng, Tốc độ, Thể phách cùng Nguyên khí.

Sử dụng Lực lượng kết tinh, có thể tăng cường lực lượng của bản thân, sử dụng Tốc độ kết tinh, có thể tăng cường tốc độ. Các kết tinh khác, cũng có hiệu quả tương tự như vậy.

Có điều, trong hiện thực, kết tinh không hề biểu hiện con số, nhân loại cũng không hề nhìn thấy giá trị thuộc tính của bản thân, sau khi dùng sức mạnh kết tinh, chỉ biết là lực lượng tăng lên, chứ cụ thể tăng lên bao nhiêu thì lại không biết.

Bộ điện thoại thần bí trên tay Chu Văn, chẳng những có thể khiến hắn thu được Thứ Nguyên kết tinh mà người khác phải mạo hiểm sinh mệnh mới có thể thu được, còn có hắn khả năng xem rõ trị của của bản thân, sinh vật dị thứ nguyên, cũng như Thứ Nguyên kết tinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.