Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 2: Chương 2: Một khóa ủy trị




(1) Ủy trị: Ủy thác quản lý

- Hệ thống! Dừng lại! Đây không phải nơi ta có thể tới!

Trong lòng Bùi Lăng vội vàng hô to, thân là Ma đạo cự phách, Trọng Minh Tông luôn giữ tác phong hung tàn mạnh mẽ.

Đừng nhìn Bùi phủ là thế lực khổng lồ ở Lộc Tuyền Thành, có thể hô phong hoán vũ, nhưng thực tế trong mắt Trọng Minh Tông, toàn bộ Bùi phủ chỉ là con kiến hôi!

Hắn từng nghe không ít tin đồn như vậy: Công tử thiếu gia của một gia tộc nào đó vì thấy Trọng Minh Tông mà không hành lễ, cuối cùng bị diệt môn ngay trong đêm, tất cả tộc nhân đều bị lột da treo trên ngọn cây! Đệ tử Trọng Minh Tông vừa ý tiểu thư của thế gia nào đó, nhưng thế gia đó lại không chịu chủ động dâng tiểu thư tới tận cửa cho đối phương, cuối cùng toàn tộc bị đệ tử Trọng Minh Tông kia hút khô tinh huyết…

Đáng sợ nhất là ngay cả mọi người trong Lộc Tuyền Thành cũng cho rằng người sai không phải đệ tử Trọng Minh Tông, mà là những thế gia kia!

Về phần nguyên nhân?

Rất đơn giản, yếu nhược là nguồn gốc của tai họa.

Mạnh được yếu thua là chuyện thiên kinh địa nghĩa, sống ở trên địa bàn của Trọng Minh Tông, sau khi bị thuần hóa đời đời, cho dù có gia nhập tông môn hay không, thì từ trong xương phần lớn người đã tiếp nhận ý thức hệ của Trọng Minh Tông, đồng thời cũng tập mãi thành quen!

Có thể tưởng tượng được, Bích Ngô Viện trước mắt nguy hiểm tới mức nào!

Mắt thấy hệ thống thờ ơ, gần như toàn bộ ý thức của Bùi Lăng đều sắp nứt ra:

- Con mẹ nó, lão tử không nên để ngươi tu luyện, dừng lại! Mau dừng lại! Ta *** ngươi mau dừng lại nghe chưa?

Dường như có thể cảm nhận được hắn sắp tan vỡ, hệ thống tri kỷ “leng keng” một tiếng:

- Hệ thống tu chân trí năng hết sức trung thành phục vụ ngài, một khóa ủy trị, trí năng tu luyện!

Bùi Lăng gần muốn hộc máu.

Hiện tại hắn hoàn toàn không thể khống chế thân thể mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn hệ thống điều khiển thân thể hắn đi thẳng tới phòng thượng hạng phía tây Bích Ngô Viện.

Đây là nơi ở của Trịnh Kinh Sơn… đệ tử Trọng Minh Tông.

Lần này có hai đệ tử Trọng Minh Tông tới Lộc Tuyền Thành, được tông tử Bùi Hồng Niên mời, dang dừng lại trong Bích Ngô Viện.

Một vị trong đó chưa bao giờ lộ diện trước mặt người lạ, dung mạo tu vi tính tình đều không muốn cho người ngoài biết.

Nhưng Trịnh Kinh Sơn này lại có tu vi cao thâm, hơn nữa hung danh hiển hách. Có tin đồn đối phương đã từng vì cạnh tranh vị trí nội môn chủ mạch mà không tiếc giết chết phụ thân ruột thịt, rút hồn luyện phách, luyện chế thành một môn thần thông huyết mạch có uy lực vượt xa bình thường. Hắn triển lộ tài năng trong trận đấu tông môn so tài, nhất chiến thành danh!

Rầm!

Ngay sau đó, Bùi Lăng trơ mắt nhìn mình đá bay cửa chính phòng Trịnh Kinh Sơn tu luyện, sau đó nghênh ngang bước vào.

- ĐM!!!

Bùi Lăng chỉ thấy mắt mình tối sầm lại, trong lòng điên cuồng rít gào.

- Hệ thống! Mẹ nó có phải ngươi bất mãn lão tử, muốn đổi ký chủ khác có phải không?

Suy nghĩ trong đầu điên cuồng xoay chuyển, hi vọng có thể giành lại quyền khống chế thân thể từ trong tay hệ thống, nhưng hệ thống lại thờ ơ. Mà hiển nhiên sự giãy giụa của hắn cũng không có tác dụng gì.

Giờ khắc này, Bùi Lăng bắt đầu hồi tưởng lại cảm giác sợ hãi khi bị sự đần độn của đám nhân công chi phối.

Hệ thống chỉ huy thân thể hắn bước nhanh qua cửa, đi vào một gian nhà cực kỳ rộng rãi, bày biện hoa mỹ. Lúc này, bức rèm che rủ xuống bên cửa tròn chạm trổ đi thông nội thất hơi lay động, phát ra tiếng rất dễ nghe.

- Hệ…

Bùi Lăng còn chưa từ bỏ ý định muốn khuyên hệ thống bình tĩnh, nhưng hắn bỗng cảm thấy được ngoài cửa có người đang nhìn mình chằm chằm.

Trịnh Kinh Sơn?

Bùi Lăng không khỏi rùng mình!

Nhưng rất nhanh hắn đã nhận ra không đúng, bởi nhìn kỹ, hình như sau lưng hắn không chỉ có một người.

Hơn nữa nếu Trịnh Kinh Sơn ở đây, lấy tính nết với tu vi của cao đồ Trọng Minh Tông này, sợ rằng khi Bùi Lăng mới vừa đạp cửa đã chết rồi.

Dù sao hắn cũng là người của xã hội giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa, sau khi xuyên việt tới đây, hắn dựa vào nghị lực tu luyện Tẩy Tủy Quyết tới trình độ nửa Thiết Cốt. Tuy hắn bị hệ thống đần độn này làm không kịp trở tay, nhưng trong lúc nguy cấp hắn vẫn có thể nhanh chóng tỉnh táo lại:

- Hệ thống, ngươi chú ý một chút, phía sau có gì vậy?

Hệ thống chẳng thèm quan tâm chút nào tới lời nhắc nhở của hắn, nó khống chế thân thể hắn nhanh chóng đi khắp từng ngõ ngách, mục tiêu rõ ràng là mở từng cái thùng đang tán loạn trên mặt đất, sau đó lấy một cái bình sứ ra, lưu loát đổ ra mười viên đan dược màu xám trắng.

Hiển nhiên đây là Thối Cốt Đan!

- Leng keng! Biếu tặng mười viên Thối Cốt Đan, đã biếu tặng xong! Hệ thống trí năng tiếp tục tu luyện thay ngài…

Mẹ nó, đây là biếu tặng Thối Cốt Đan sao?!

Ngươi chắc chắn đây không phải đi chịu chết?

Bùi Lăng muốn hộc máu!

Ngay sau đó, một cảnh càng đáng sợ hơn xảy ra, thân thể hắn hoàn toàn không hề rời đi, chỉ xoay người, đi tới trên một bồ đoàn cách đó không xa bày ra tư thế tu luyện. Tiếp tới hắn nuốt toàn viên Thối Cốt Đan vào, bắt đầu vận chuyển Đoán Cốt Quyết.

Vị trí này vừa lúc giúp Bùi Lăng nhìn thẳng tới cửa. Mẹ nó, ngay cả cửa hệ thống cũng không đóng!!!

Bùi Lăng:

- …

Con mẹ nó! Con mẹ nó! Hệ thống ngươi có nghe thấy không? Con mẹ nó!!!

Nhưng rất nhanh hắn đã không rảnh để quan tâm cửa nữa, bởi vì hắn phát hiện nguồn gốc của vô số ánh mắt đang nhìn hắn: Bình phong ở cửa.

Trên mặt bình phong hơi mờ có thêu hơn trăm mỹ nhân thướt tha sống động, hoàn phì yến sấu, vô cùng xinh đẹp, người nắm quạt, người bắt bướm, người ôm tỳ bà, người đang gẩy đàn, người nắm cành cây xuống đùa giỡn… Nói chung tư thái mỗi người mỗi khác.

Chỉ là mặc kệ các nàng đang làm gì cũng đều đổ dồn tầm mắt lên người Bùi Lăng.

Dưới tình huống bình thường, được các mỹ nhân quan tâm, nhất là những người trước mắt, tùy ý chọn người nào cũng đều quốc sắc thiên hương, nghiêng nước nghiêng thành, đổi lại bất kỳ một thẳng nam nhân nào khác cũng sẽ không cự tuyệt diễm phúc như vậy.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ những mỹ nhân này đều không bình thường.

Mặc dù các nàng là thêu ra, nhưng cảm giác bị tầm mắt chân thật nhìn chằm chằm lại rất rõ ràng.

Dù hiện tại Bùi Lăng không thể khống chế thân thể, nhưng hắn vẫn cảm thấy sởn tóc gáy.

- Trọng Minh Tông…

Trong lòng hắn thì thầm, tông môn Ma đạo quả nhiên quỷ bí.

Mặc dù hắn không rõ rốt cuộc bình phong này có vấn đề gì, nhưng hiển nhiên đây không phải loại lương thiện.

Nếu đổi lại chính bản thân hắn, đoán chừng lúc này hắn đã xoay người rời đi từ lâu, đi càng xa càng tốt.

Không, nếu như hắn biết rõ phương thức “biếu tặng” của cái hệ thống đần độn này, hắn sẽ không cho nó có cơ hội khống chế mình đi tới trong phòng của Trịnh Kinh Sơn.

Hiện tại hắn chỉ có thể trông cậy vào việc dù Trịnh Kinh Sơn rất hung tàn, nhưng nếu đã nhận lời Bùi Hồng Niên tới đây làm khách, tốt xấu gì cũng sẽ nể mặt mũi của sư đệ đồng môn, khi bản thân không ở trong phòng sẽ lưu lại chút thủ đoạn hạn chế bình phong này, tránh cho ngộ thương người Bùi phủ.

Nghĩ tới đây, Bùi Lăng lại dồn tâm tư vào trong cơ thể mình.

Hắn phát hiện sau khi ăn Thối Cốt Đan vào, tốc độ vận chuyển của Đoán Cốt Quyết đã tăng nhanh hơn trước kia không chỉ gấp mười lần!

Hơn nữa trong phòng Bùi gia dùng để chiêu đãi khách quý có bố trí trận pháp chuyên dụng, linh khí nồng nặc hơn trong viện của Bùi Lăng nhiều. Hắn có thể cảm giác được tu vi của hắn đang tăng trưởng với tốc độ trước nay chưa từng có!

Thời gian từng phút từng giây trôi qua… Bùi Lăng từ từ đắm chìm trong khoái cảm khi lực lượng không ngừng tăng lên. Nhất là theo tiếng sắt thép va chạm xuất hiện, bắp thịt và cốt cách toàn thân rung động, lỗ chân lông nở ra, một lớp chất bẩn màu đỏ sậm hệt như dầu bị đẩy ra ngoài. Ngay sau đó, Bùi Lăng cảm thấy mình đột phá quan ải, toàn thân như thoát khỏi sự ràng buộc nào đó, có vô số sức lực dùng mãi không hết.

Dường như chỉ cần hắn nguyện ý sẽ có thể một đấm đánh ra một cái động lớn trên tường!

- Leng keng!

Cùng lúc đó, Bùi Lăng khôi phục lại quyền khống chế thân thể, bên tai truyền tới tiếng nhắc nhở của hệ thống:

- Lần tu luyện này đã hoàn thành, cảm ơn ký chủ sử dụng hệ thống tu luyện trí năng, một khóa ủy trị, không lo phi thăng! Hi vọng ngài đánh giá việc tu luyện, nếu thỏa mãn xin hãy đánh giá 5 sao!

Trên bảng hiện lên năm ngôi sao quen thuộc chờ đợi ký chủ lựa chọn.

- Luyện Khí tầng ba, Thiết Cốt đã thành!

Bùi Lăng cả kinh, thậm chí còn quên cả việc đây không phải phòng mình, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ.

Từ năm tuổi hắn đã bắt đầu tôi luyện thân thể, tám tuổi thì được trưởng lão kiểm tra tư chất, sau đó tu luyện Đoán Cốt Quyết. Không lâu sau hắn dẫn khí hai mạch, trở thành một tu sĩ Luyện Khí tầng một.

Luận thiên phú, hắn có thể tính là một trong số các đệ tử xuất sắc nhất Bùi gia thế hệ này, cũng không kém gì Bùi Hồng Niên.

Chỉ có điều tài nguyên của con em dòng thứ rất ít, hắn còn bị kế mẫu chèn ép. Lại thêm quá trình tu luyện Đoán Cốt Quyết quá hung tàn, hắn còn phải tích lũy linh thạch để kích hoạt hệ thống, toàn bộ quá trình tu luyện hắn còn tiếc nên không sử dụng dược liệu tẩm bổ, chỉ dựa vào năng lực của bản thân để tự khôi phục, cứng rắn vượt qua.

Vì vậy hắn phải dành đủ mười năm, hai tháng trước mới đạt tới Luyện Khí tầng hai.

Trong số bạn đồng lứa ở Lộc Tuyền Thành, hắn đã được xếp vào hạng trên trung bình!

Mà hiện tại, hệ thống chỉ mới tu luyện vẻn vẹn vài canh giờ đã giúp hắn từ Luyện Khí tầng hai bán Thiết Cốt đúc thành Thiết Cốt hạng nặng, đột phá Luyện Khí tầng ba!

Khó trách tiên nhân nói, bật hack nhất thời sảng, bật mãi sảng mãi!

Giờ khắc này, Bùi Lăng hơi nắm tay, cảm thụ lực lượng bành trướng khắp toàn thân, đột nhiên hắn cảm thấy dường như hệ thống này cũng không đáng ghét như vậy?

Nhưng rất nhanh, ánh mắt như hình với bóng trên bình phong khiến hắn kịp phản ứng.

Bùi Lăng nhướng mày, không suy nghĩ nhiều nữa mà nhanh chóng đứng dậy rời đi.

Lúc ra cửa, khi đi qua bờ bình phong, mặc dù hắn vẫn cố gắng giữ một khoảng cách nhưng dùng khóe mắt nhìn thoáng qua, vẫn có thể thấy có mấy cánh tay mỹ nhân vươn ra như muốn kéo áo bào của hắn xuống.

May mắn là cánh tay các nàng mới vừa vươn ra khỏi bình phong được một chút đã gặp phải vách ngăn vô hình. Bọn họ phát ra một tiếng hô to duyên dáng, dường như bị đau, cực kỳ không cam lòng rụt tay trở về.

Tuy bọn họ không cách nào ra tay với Bùi Lăng, nhưng từ đầu tới cuối, ánh mắt của tất cả mỹ nhân đều không rời khỏi Bùi Lăng.

Mãi tới khi Bùi Lăng leo ra khỏi tường Bích Ngô Viện, hắn vẫn có thể cảm thấy có hơn trăm người đang lắng lặng chăm chú nhìn mình.

Không biết vì sao, tuy sau khi Bùi Lăng đi xa, cảm giác bị người nhìn chằm chằm này đã dần biến mất, nhưng hắn vẫn mơ hồ dự cảm được dường như mình đã chọc phải phiền phức lớn.

- Không thể ở lại Bùi phủ thêm nữa, nhất định phải mau chóng rời đi!

Trong lòng Bùi Lăng thầm nói.

Hắn chẳng còn lo lắng được nhiều tới chuyện bình phong nữa, phương thức biếu tặng của hệ thống quá hỗn đản, dù không bị Trịnh Kinh Sơn đánh nát ngay tại chỗ, nhưng người này là tồn tại có tiếng trong Ma đạo, ai biết hắn ta có thủ đoạn gì để phát hiện ra người đã lẻn vào phòng mình trộm đồ hay không?

Tiếp tục ở lại Bùi phủ, một khi Trịnh Kinh Sơn làm khó dễ, hắn sẽ không có chút lực phản kháng nào.

Nhiệm vụ cấp bách hiện nay là nhất định phải mau chóng viễn độn ngàn dặm, dùng hành động này để tránh né họa sát thân!

Vậy mà ngay khi hắn trở lại trong viện mình, dùng tốc độ nhanh nhất đóng gói hành lý, còn chưa kịp rời khỏi Bùi phủ hắn đã bị gã sai vặt đuổi theo gọi lại:

- Thất công tử, gia chủ gọi tất cả công tử tiểu thư lập tức tới chính đường ngay!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.