(Dịch giả: Thay đổi xưng hô một chút do đã cua được rồi)
Nhan Tiểu Mạn thực sự bị chọc tức, cắn trọn nửa phút mới hài lòng nhả ra.
“Cmn, cậu chắc chắn là chó dại!” Lâm Nhàn vừa xoa bả vai vừa chế nhạo
Hốc mắt Nhan Tiểu Mạn ửng đỏ, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, ủy khuất: “Ai bảo cậu luôn luôn khi phụ mình, tên khốn này!”
Thiếu nữ tình hoài...
Aizzz!
Lâm Nhàn thở dài, vuốt vuốt đầu cô, nói khẽ: “Vậy cậu thích bị mình khi dễ sao?”
Nhan Tiểu Mạn lập tức đỏ mặt, vội vàng cúi đầu xuống.
Hồi lâu sau mới truyền đến một tiếng nhỏ đến không thể nghe được “Ân”!
...
“Đến, quán bar lộ thiên ngay ở... A? Người đâu?”
Tần Lam quay đầu, chợt phát hiện sau lưng rỗng tuếch.
An Nhiễm trề môi về phía xa, trêu chọc: “Người ta tình chàng ý thiếp, đương nhiên không muốn cùng ở cùng một chỗ với hai bóng đèn.”
Tần Lam nhìn theo ánh mắt của An Nhiễm, chỉ thấy Lâm Nhàn đang thân mật vuốt tóc em họ mình, còn Nhan Tiểu Mạn đang cúi đầu xuống, nhẹ nhàng dựa vào ngực đối phương.
“Vậy mình càng không thể để bọn họ rời khỏi tầm mắt, bằng không lỡ xảy ra chuyện, tôi chẳng biết nên nói sao với phụ huynh con bé đây.” Tần Lam bất đắc dĩ nói.
Tần Lam không phản đối Nhan Tiểu Mạn yêu đương, bởi vì cô cũng từng ở cái tuổi đó, Tần Lam chỉ lo lắng hai người sẽ làm chuyện không trong sáng.
Nếu bị cậu mợ biết được thì thảm rồi.
Tuy nhiên Tần Lam cũng biết, kỳ thực mình chỉ tự an ủi bản thân mà thôi.
Nếu đổi thành Tần Lam có bạn trai giống như Lâm Nhàn, chỉ sợ cô cũng rất khó bảo đảm bản thân mình sẽ không làm...
Tuổi nhỏ tiền nhiều, dáng dấp soái ca, khí chất tính cách đều tốt... Ai chịu nổi?
Tần Lam bước nhanh đến bên cạnh hai người, buồn bã nói: “Tôi nói, đôi trẻ còn muốn dính nhau tới khi nào?”
Nhan Tiểu Mạn nghe được giọng nói của chị họ, phản ứng giống hệt thỏ con đang sợ hãi, lập tức nhảy ra khỏi ngực Lâm Nhàn.
Lâm Nhàn vẫn giữ sắc mặt như thường, hỏi: “Chị Lam, còn rất xa sao?”
“Ngay ở phía trước!” Tần Lam chỉ về khách sạn trước mặt.
“Đi thôi!”
Lâm Nhàn cười cười, nắm tay Nhan Tiểu Mạn cùng đi đến khách sạn Indigo.
An Nhiễm nhìn bóng lưng của hai người, cười nói: “Tần Lam, bạn trai nhỏ của em họ cậu rất có khí chất nha!”
“Cậu muốn làm gì? Hắn là bạn trai của em họ mình đó!”
Tần Lam giật mình, cảnh giác nhìn An Nhiễm.
“Cậu kích động như vậy làm gì!”
An Nhiễm vỗ vỗ bờ vai của Tần Lam, trêu ghẹo: “Loại con nít mới vừa tốt nghiệp cao trung này đương nhiên không lọt nổi vào mắt mình. Cậu còn không hiểu rõ mình sao?”
Tần Lam thầm nhủ, vì hiểu rõ cậu nên mình mới kích động như vậy.
Bốn năm đại học, cũng là bốn năm hai người làm khuê mật, đôi bên hiểu rõ đối phương còn hơn cả chị em ruột.
Dưới cái nhìn của Tần Lam, Lâm Nhàn hoàn toàn phù hợp với tất cả huyễn tưởng của An Nhiễm.
...
Trên đường đi, Nhan Tiểu Mạn một mực cúi đầu.
Thẳng đến lúc đi vào khách sạn Indigo, cô mới ngẩng đầu, dùng ánh mắt giống như nai con nhìn chằm chằm Lâm Nhàn, hỏi: “Chúng ta đang yêu đương sao?”
“Đúng vậy!” Lâm Nhàn cười đáp.
Nhan Tiểu Mạn trầm mặc chốc lát, trề môi trách móc: “Thế nhưng cậu vẫn chưa thổ lộ với mình!”
“Ách... Không phải cậu chủ động theo đuổi mình sao?”
Thấy khóe miệng hắn nhếch lên ý cười, Nhan Tiểu Mạn biết rõ Lâm Nhàn lại đang trêu ghẹo mình, thế là cọ xát răng mèo, làm bộ muốn nhào tới cắn hắn.
“Đừng đừng đừng, lại cắn nữa thì bả vai nát thật.” Lâm Nhàn đầu hàng.
Hiếm hoi lắm mới nhìn thấy Lâm Nhàn ăn quả đắng, Nhan Tiểu Mạn đắc ý: “Hừ, để xem sau này cậu còn dám khi phụ mình hay không!”
Quán bar lộ thiên khách sạn Indigo mặc dù mở cửa, nhưng nếu bạn không phải khách trong khách sạn mà muốn đi vào thì cần phải mua vé, giá vé mỗi người là 150 khối.
150 khối có thể ngồi ở trên cao nhìn xuống, thưởng thức toàn bộ cảnh biển bên ngoài, Lâm Nhàn cảm thấy rất giá trị.
Bốn người tổng cộng 600 khối, trả tiền xong, bốn người liền ngồi thang máy, một đường đi thẳng tới tầng cao nhất – tầng 30.
Cả nhóm bước ra thang máy, lập tức cảm giác được gió đêm phất qua, hết sức mát mẻ.
Bởi vì thời gian tương đối sớm, cho nên trong bar chưa đông lắm.
Nói là quán bar, kỳ thực Lâm Nhàn cảm giác nơi này càng giống quán cà phê hơn. Không có DJ, không có đèn flash, càng không có vũ công nhảy sexy, chỉ có tốp năm tốp ba vị khách vui vẻ thưởng thức rượu, nói chuyện trên trời dưới đất.
Tần Lam cười hỏi: “Thế nào? Có phải cảm giác rất thất vọng hay không?”
“Không phải thất vọng, chỉ là hoàn toàn khác tưởng tượng mà thôi.” Lâm Nhàn lắc đầu.
“Tuy bên ngoài bãi biển có rất nhiều loại hộp đêm kia, nhưng tôi chưa từng vào đó, bởi vì quá loạn.” Tần Lam hưởng thụ gió đêm, cười nói: “Tôi thích không khí nơi này, uống chút rượu, tâm sự, nhìn cảnh đêm.”
Trong khi nói chuyện, bốn người đã tới một dãy ghế trong góc.
Sau khi ngồi xuống, Tần Lam giới thiệu: “Trước đây mỗi lần tới nơi này, tôi đều sẽ ngồi ở đây, bởi vì đây là vị trí ngắm cảnh hoàn mỹ nhất trong quán bar.”
“Thật hoài niệm đoạn thời gian kia, vô ưu vô lự.” An Nhiễm than thở một câu.
Lâm Nhàn phóng tầm mắt nhìn tới, đối diện là ánh đèn Đông Phương Minh Châu lấp lóe chói lọi, phía dưới là sông Hoàng Phố lẳng lặng chảy xuôi, mấy chiếc du thuyền tràn đầy màu sắc chậm rãi trôi đi, hai bên bờ sông, ánh đèn nối thành một mảnh, phảng phất như hai con rồng uốn lượn.
Cảnh đêm quả nhiên đẹp không sao tả xiết.
Lúc này, một nhân viên chậm rãi đi lên trước, đưa menu rượu qua, hỏi: “Mấy vị muốn uống chút gì không?”
“Lâm Nhàn, cậu muốn uống cái gì?” Tần Lam nhìn về phía hắn, đêm nay hai người trẻ tuổi mới là nhân vật chính.
Lâm Nhàn liếc sơ qua menu rượu, hỏi: “Có rượu vang nổ sao?”
“Thật ngại quá, tiên sinh, quán bar chúng tôi không có rượu vang nổ, tuy nhiên lại có rất nhiều chủng loại Champagne.” Nhân viên phục vụ áy náy trả lời.
“Làm phiền anh đề cử mấy loại Champagne!”
Trước đó Lâm Nhàn rất uống ít rượu, rượu tây từng tiếp xúc chỉ có rượu vang nổ, cho nên dứt khoát bảo nhân viên phục vụ đề cử mấy loại.
Nhân viên phục vụ mỉm cười đáp: “Nếu như ngài muốn uống Champagne, loại đứng đầu đương nhiên không ngoài Armand de Brignac (rượu át bích), cảm giác rất có cấp độ và êm dịu, mùi trái cây lại phong phú. Mặt khác, mấy loại như Louis Roederer hay Krug Clos du Mesnil Blanc de Blancs Brut cũng rất ngon.”
Xem như quán bar nhân viên phục vụ, tiền lương cùng rượu trích phần trăm trực tiếp móc nối.
Nhân viên phục vụ chỉ theo thói quen chào hàng mấy loại Champagne đắt nhất, nhưng mà anh ta không ngờ thanh niên ăn mặc bình thường trước mắt vậy mà trực tiếp gật đầu: “Được, vậy trước tiên đến hai chai át bích!”
Nhân viên phục vụ lần nữa đánh giá quần áo trên người Lâm Nhàn, sau đó nghiêm túc nhắc nhở: “Tiên sinh, nhắc nhở một chút, Armand de Brignac có giá là 8800 nguyên.”
Lâm Nhàn không hề biến sắc, vẫn lạnh nhạt nói: “Ân, trước tiên lấy hai chai đi!”