Lâm Nhàn ra khỏi phòng, phát hiện trong phòng khách có ba người.
Người đi đầu là một nam sinh cận thị, hai người đằng sau có vẻ là cha mẹ của y.
Cách ăn mặc trên người họ cho thấy hoàn cảnh gia đình này không được tốt lắm, cha mẹ của y có vẻ hơi gò bó.
Thấy thế, Lâm Nhàn chủ động lên tiếng chào: “Chào chí, chào dì, cháu là Lâm Nhàn, anh bạn, xưng hô như thế nào?”
“Trương Khải!”
Nam sinh cận thị ngượng ngùng trả lời, y không cao, da hơi đen một chút, nụ cười mang theo một tia thuần phác.
“Sau này chúng ta là anh em cùng ký túc xá, xin chiếu cố nhiều hơn.” Lâm Nhàn cười nói.
Tuy vừa mới gặp có hơi ngượng ngùng, nhưng do đồng lắ nên rất nhanh Trương Khải đã làm quen với Lâm Nhàn.
“Lâm Nhàn, cha mẹ cậu không đi theo sao?” Trương Khải buông bao lớn bao nhỏ xuống, hiếu kỳ hỏi.
Lâm Nhàn gật đầu: “Nhà tôi cách Kim Lăng tương đối gần cho nên bọn họ không tới.”
“Cậu thật lợi hại!”
Trong mắt Trương Khải lóe lên vẻ kính nể. Sau khi thăm thú ký túc xá một phen, y cười nói: “Không nghĩ tới ký túc xá Nam tài tốt như vậy, thậm chí tốt hơn cả nhà tôi.”
Cha mẹ Trương Khải cũng rất hài lòng về ký túc xá, chẳng qua khi nghe được điều hoà không khí phải mất tiền thuê, trong mắt hai người lóe lên một tia đau lòng.
Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, cha Trương Khải mở miệng nói: “Lâm Nhàn, tính cách tiểu Khải hơi bướng bỉnh, làm phiền cháu sau này chiếu cố nó một chút, chú cám ơn trước!”
Mặc dù cha Trương Khải không giỏi nói chuyện, tuy nhiên ông lại biết nhìn người, Lâm Nhàn tuy còn trẻ nhưng tâm lý lại rất lão luyện, phương diện đối nhân xử thế hoàn toàn vượt xa con trai nhà mình.
Lâm Nhàn cười nói: “Chú yên tâm, chúng con là anh em cùng ký túc xá, bốn năm tiếp theo đều sống cùng nhau, con khẳng định sẽ chiếu cố Trương Khải hết sức mình.”
Cha Trương cười chất phác, sau đó dặn dò Trương Khải: “Cha và mẹ đi đây, con ở lại học hành cho giỏi, nếu có chuyện thì nhớ phải gọi điện thoại cho cha mẹ.”
Cha mẹ Trương Khải vừa mới đi khỏi thì một sinh viên khác bước vào.
Người này giống như Lâm Nhàn, cũng một thân một mình đến báo danh.
Gã cắt kiểu tóc rất thời thượng, trên người mặc một cái áo phông Givenchy, dưới chân đi một đôi AJ.
“Nha, các anh em, buổi sáng vui chứ hả! Tôi gọi Vương Trạch Cảnh, các anh em xưng hô như thế nào?”
Vừa nhìn liền biết gia cảnh Vương Trạch Cảnh rất tốt, hơn nữa tính cách tương đối nhiệt tình, gã vừa nói vừa móc ra một bao thuốc lá cửu ngũ chí tôn.
Trương Khải khoát tay từ chối: “Tôi gọi Trương Khải, tôi không biết hút thuốc!”
“Không biết thì học là được, nào có đàn ông không hút thuốc lá.”
Vương Trạch Cảnh nhét điếu thuốc vào tay Trương Khải, sau đó lại đưa một điếu cho Lâm Nhàn.
“Lâm Nhàn!”
Lâm Nhàn nhận thuốc lá, không vội đốt thuốc mà chỉ cười tủm tỉm đánh giá Vương Trạch Cảnh.
Chỉ cần vẻn vẹn một giây lát quan sát, hắn đã đại khái biết được tính tình của đối phương.
Gia cảnh rất khá, cho nên có tất xấu của nhà giàu mới nổi, tính cách hơi tự luyến, xét tổng thể thì không xấu.
Lúc Lâm Nhàn nhận điếu thuốc, Vương Trạch Cảnh chú ý tới đồng hồ trên cổ tay hắn, lập tức sáng mắt, hoảng sợ thốt lên: “Cmn, Vacheron Constantin Overseas?”
“Làm sao? Cậu cũng thích loại này?” Lâm Nhàn cười nói.
“Cmn, nào chỉ là thích, tôi là fan trung thành của series Overseas. Nhưng mà tôi cầu xin cha rất lâu rồi mà ông vẫn không chịu mua cho.”
Vương Trạch Cảnh nhìn đồng hồ với ánh mắt thèm thuồng, sau đó tha thiết khẩn cầu: “Lâm ca, có thể cho tôi cảm nhận một chút được không?”
Lâm Nhàn nhìn ra được, Vương Trạch Cảnh thực sự rất thích cái đồng hồ này.
“Chuyện nhỏ!”
Lâm Nhàn hoái đồng hồ, tiện tay đưa tới.
Vương Trạch Cảnh thấy hắn hoạt động thô bạo như vậy, mí mắt gã giật giật, đau lòng: “Cmn, đại ca nhẹ nhàng một chút có được hay không, nếu bất cẩn làm rớt thì đau lòng lắm đấy!”
Vương Trạch Cảnh cẩn thận từng li từng tí tiếp nhận đồng hồ, nhẹ nhàng vuốt ve, cứ như đồng hồ là tình nhân của gã vậy.
Quan sát một hồi lâu, gã mới đeo lên tay.
Trương Khải ở bên cạnh thấy vậy, nhịn không được hỏi: “Cái này đồng hồ rất mắc sao?”
“Đương nhiên, tận hai trăm mấy chục ngàn đấy!” Vương Trạch Cảnh đáp.
Nghe được giá cả này, Trương Khải đột nhiên ngơ ngẩn.
Gia cảnh của y không được tốt lắm, cha mẹ đi làm trong công xưởng, một tháng mệt gần chết cũng chỉ kiếm được bảy, tám ngàn.
Hiện tại đột nhiên biết được một cái đồng hồ đeo tay có giá hơn hai trăm ngàn, trong lòng y khiếp sợ không gì sánh nổi.
Vương Trạch Cảnh biết rõ đúng mực, mang trong chốc lát rồi lập tức cởi ra, trả lại Lâm Nhàn.
Tuy nhiên thái độ của gã đối với Lâm Nhàn rõ ràng đã biến hóa.
Nhà hắn quả thật khá giả, đại gia thì không dám nhận, tuy nhiên tài sản gom góp lại vẫn có thể tính là ngàn vạn.
Nhưng dù vậy, cha gã chỉ dám đeo một cái đồng hồ Rolex Submariner Date mà thôi.
Còn Lâm Nhàn lại mang Vacheron Constantin đến hơn hai trăm ngàn, mấu chốt nhất là từ thái độ hời hợt vừa rồi của Lâm Nhàn, dường như chiếc đồng hồ đeo tay này chẳng đáng là gì với hắn.
Điều này nói rõ tài sản của đối phương tối thiểu hơn trăm triệu, đồng thời vốn lưu động cực lớn.
Nhà Vương Trạch Cảnh là thương nhân, mưa dầm thấm đất, bởi vậy gã tự nhiên phải hiểu được cách đối nhân xử thế.
Hơn nữa, cha gã thường xuyên dặn dò một câu: Phải học được cách mở rộng các mối quan hệ của mình.
Vương Trạch Cảnh chủ động giúp Lâm Nhàn đốt thuốc lá, hỏi: “Lâm ca là người ở nơi nào?”
“Thành phố Giang Trấn, nghe khẩu âm, dường như cậu là người địa phương Kim Lăng?”
“Nhà tôi ở Giang Ninh.”
Vương Trạch Cảnh gật đầu, sau đó nhìn về phía Trương Khải, hỏi: “Trương Khải thì sao?”
“Tôi quê quán ở Lỗ tỉnh.”
Trương Khải lần đầu tiên hút thuốc, học dáng vẻ hít một hơi của hai người kia, lập tức ho khan.
Thấy bộ dáng khổ sở của Trương Khải, Vương Trạch Cảnh vỗ lưng y, cười nói: “Không sao, lần đầu tiên hút thuốc đều như vậy, quen là được.”
Ba người ngồi trên ghế nói chuyện phiếm, chẳng bao lâu liền thân quen.
Thời gian dần trôi, trước sau lại có ba người rảo bước vào ký túc xá.
Người đầu tiên là Vương Mông, đồng hương với Trương Khải.
Tuy nhiên hoàn toàn trái ngược với Trương Khải gầy yếu, Vương Mông có vóc người cao lớn, đúng tiêu chuẩn đại hán Lỗ tỉnh.
Nhưng khiến người ta dở khóc dở cười là, tính cách và tướng mạo Vương Mông hoàn toàn trái ngược, nói chuyện cứ éo éo cộng với cử chỉ yểu điệu thục nữ, khiến ba người Lâm Nhàn phát tởm.
Thừa dịp hắn trải ga giường, Vương Trạch Cảnh thắc mắc: “Người anh em này không phải cong chứ?”
“Cong cũng không sợ, dù sao cũng không phải ở cùng phòng với tôi.” Lâm Nhàn cười nói.
Hai người còn lại là Lôi Hồng Quang, người Xuyên Du. Và Tôn Gia Thành, Chiết tỉnh người.
Hai người bọn họ ở cùng phòng ngủ với Vương Trạch Cảnh và Vương Mông, còn Lâm Nhàn ở Trương Khải ở một phòng khác.
Chờ mãi vẫn không thấy người đến, Lâm Nhàn nghi ngờ: “Phòng chúng ta không lẽ chỉ có sáu người?”
Vương Trạch Cảnh kinh ngạc: “Lâm ca không biết sao? Cả lớp chỉ có tổng cộng sáu nam sinh, cho nên chúng ta mới được phân phối đến ký túc xá hai phòng ngủ này.”
“Chỉ sáu nam sinh? Lớp chúng ta có bao nhiêu người?” Lâm Nhàn sững sờ.
“Ba mươi hai người!”
Té xỉu, một lớp ba mươi hai người mà vẻn vẹn sáu nam sinh.
Nam tài quả nhiên khủng bố!