Các học tỷ đi tới trước đội ngũ huấn luyện quân sự, cười hì hì đưa đồ uống cùng dưa hấu tới.
Do ngượng ngùng nên mặc dù rất muốn nhận nhưng các tân sinh viên lại đứng đực ra đó, chỉ có thể nhìn cho đỡ ghiền.
Mà huấn luyện viên đứng bên cạnh cũng không ngăn cản, chỉ là hứng thú quan sát.
Không chỉ riêng Nam tài mà trường học khác đều diễn ra tình huống như thế.
Hàng năm, trong mỗi kì huấn luyện quân sự tân sinh đều sẽ có học tỷ cầm đồ uống và dưa hấu đến để cho bọn họ thèm thuồng.
Sau khi đùa giỡn mấy sinh viên mới, mấy học tỷ liền chú ý đến Lâm Nhàn.
Năm học tỷ đứng trước mặt hắn, ánh mắt liên tục đánh giá hắn, trong miệng đồng thời trêu đùa.
“Hì hì, học đệ nóng không?”
“Học đệ chảy nhiều đổ mồ hôi quá, có muốn tôi giúp cậu lau hay không?”
“Đây là dưa hấu tôi đặc biệt mua đấy, học đệ ăn một miếng đi!”
...
Lâm Nhàn nhìn dưa hấu đỏ rực trước mắt, lập tức mặc kệ ba bảy hai mốt, dứt khoát cắn một miệng lớn.
Nhất thời, toàn bộ những người có mặt ngơ ngẩn.
Vương Trạch Cảnh nhíu mày, hoảng sợ thốt lên: “Cmn, trâu quá!”
Mấy vị học tỷ cũng ngơ ngẩn, các cô chỉ là muốn trêu chọc Lâm Nhàn, muốn nhìn bộ dáng quẫn bách mà thôi.
Không nghĩ tới hắn vậy mà thực sự dám cắn.
Lâm Nhàn nhai mấy lần liền nuốt dưa hấu xuống bụng, liếm liếm bờ môi.
Thành thật mà nói, dưa hấu rất ngọt, hơn nữa dường như mới lấy ra khỏi tủ lạnh không lâu, cho nên vừa ngọt vừa ngon miệng.
Đúng lúc này, huấn luyện viên đi tới, cười hỏi: “Dưa hấu ăn ngon không?”
Lâm Nhàn đáp: “Ăn ngon!”
“Ăn dưa hấu thì phải trả giá thật lớn!”
Huấn luyện viên lập tức trở mặt, lạnh lùng nói: “Ngay bây giờ, nằm xuống, một trăm cái chống đẩy, làm xong mới được đứng dậy!”
“Vâng!”
Nếu là trước đây, Lâm Nhàn tuyệt đối không thể chống đẩy một trăm cái dưới thời tiết này.
Nhưng bây giờ thì rất dễ dàng!
Không thể không thừa nhận, hiện tại Lâm Nhàn rất muốn cảm tạ Nhan Kiến Hoa.
Nếu không phải ông ấy đốc thúc thì hôm nay mình phải bêu xấu rồi.
Lâm Nhàn không nói hai lời, nằm rạp trên mặt đất, bắt đầu hít đất.
Huấn luyện viên quét mắt xuống đám tân sinh, lớn tiếng hỏi: “Còn có ai muốn ăn dưa hấu?”
Đám người câm như hến.
Ăn một miếng dưa hấu đổi bằng một trăm cái chống đẩy, bọn họ thực sự không trả nổi cái giá này, tất cả đồng loạt dùng ánh mắt đồng tình nhìn về phía Lâm Nhàn.
Vương Trạch Cảnh vốn đang lo lắng cho Lâm Nhàn, thế nhưng rất nhanh, gã liền phát hiện mình sai.
20...
40...
60...
Vẻn vẹn một thoáng, Lâm Nhàn đã liên tục chống đẩy 60 cái.
Hơn nữa dáng vẻ của hắn dường như còn rất nhẹ nhàng.
Đương nhiên, nhẹ nhõm là không thể nào, tuy nhiên Lâm Nhàn biểu hiện rất bình tĩnh.
Nhất thời, toàn bộ ánh mắt đều tập trung ở trên người hắn, rất nhiều người đang đếm thầm giúp hắn.
Sau khi xong một trăm cái, Lâm Nhàn đứng lên, thở hổn hển nói: “Báo cáo huấn luyện viên, một trăm chống đẩy đã xong!”
Huấn luyện viên gật đầu, trong mắt lóe lên vẻ hài lòng, lớn tiếng nói: “Tốt! Về đơn vị!”
“Vâng!”
Lâm Nhàn đáp lại, bước nhanh trở lại hàng ngũ, tìm tới vị trí của mình.
Nhìn thấy một màn này, Vương Trạch Cảnh trợn tròn mắt.
Cmn!
Cậu đi rồi, vậy tôi làm sao bây giờ?
Lâm Nhàn ở đây còn tốt, chí ít cũng có người giúp gã chia sẻ áp lực.
Hiện tại Lâm Nhàn đi rồi, Vương Trạch Cảnh lập tức cảm thấy áp lực tăng gấp bội, dưới ánh mắt của mọi người, toàn thân hắn chẳng thể nào tự nhiên được.
Mấy vị học tỷ thấy hết vui liền rời đi.
Lần này ăn dưa hấu chỉ để lại một điểm nhấn, chính là tất cả sinh viên ngành tài chính đều nhớ cái tên Lâm Nhàn.
Tiếp tục giữ tư thế nghiêm hơn mười phút, huấn luyện viên mới lên tiếng: “Giải tán, nghỉ ngơi 15 phút đồng hồ!”
Nghe vậy, tất cả mọi người lập tức nhẹ nhàng thở phòa, nhao nhao tìm bóng râm để nghỉ ngơi.
Rất nhiều tân sinh tiến thẳng vào trong siêu thị.
Vương Trạch Cảnh ngồi bệch xuống đất, thở hổn hển.
Lâm Nhàn thấy thế liền trêu ghẹo: “Người hít đất là tôi mà cậu sao lại giống chó chết vậy nè!”
“Tôi thực sự không được!”
Vương Trạch Cảnh kiệt sức ngồi yên nhúc nhích, y hệt như mấy đứa tự kỷ.
Lúc này, Lôi Hồng Quang cầm theo một túi đồ uống đi tới, mở miệng nói: “Muốn uống cái gì thì lấy đi!”
Lâm Nhàn chọn một bình nước ô mai, vặn nắp bình, uống từng ngụm nhỏ.
Thứ này kỳ thật không ngon, nhưng hiệu quả giải khát lại phi thường tốt, cộng thêm được ướp lạnh nên uống vào khỏi phải nói có bao nhiêu dễ chịu.
Những thứ khác mặc dù cũng ngon nhưng uống vào chỉ càng thêm khát.
Đang uống nước ô mai, Lâm Nhàn chợt phát hiện, trước người mình xuất hiện một nữ sinh.
Nữ sinh này không cao, nhiều nhất chỉ một mét năm, bộ đồng phục quân huấn mặc lên người cố ấy lộ ra vẻ đặc biệt rộng rãi, cồng kềnh.
Tuy nhiên ngũ quan cô gái này phi thường tinh xảo, tựa như một con búp bê, nhất là đôi mắt to, thanh tịnh, sáng tỏ, giống hệt như làm từ ngọc vậy.
Dù là Lâm Nhàn cũng không khỏi sững sờ một lúc.
Nói không khoa trương chút nào, nếu chỉ tính nhan trị, nữ sinh này chắc chắn là người đẹp nhất mà hắn từng gặp, dù là Nhan Tiểu Mạn hay An Nhiễm cũng không sánh nổi.
Gò má nữ sinh hơi bụ bẩm, chẳng những không phá hư ngũ quan mỹ cảm, ngược lại còn tăng thêm vẻ thuần khiết và đáng yêu cho cô.
Trên tay nữ sinh đang cầm một lon nước dưa hấu, không biết là bởi vì khẩn trương hay thời tiết quá nóng mà khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng.
Các sinh viên chung quanh hiển nhiên cũng chú ý cảnh này, nhao nhao quăng tới ánh mắt đùa cợt.
Nữ sinh phát hiện ánh mắt chung quanh, sắc mặt lại càng đỏ hơn.
“Cậu...”
Lâm Nhàn thấy vậy liền mỉm cười, nói khẽ: “Cho tôi sao?”
“Ừ!”
Nghe vậy, nữ sinh như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở phào, sau đó nhét nước dưa hấu vào trong ngực Lâm Nhàn rồi lập tức quay đầu bỏ chạy.
“Uy, tôi... khủng bố như vậy sao.”
Lâm Nhàn liếc tới nước dưa hấu trong ngực, nhìn qua bóng lưng nữ sinh, cảm thấy dở khóc dở cười.
Đợi nữ sinh rời đi rồi, nhóm Vương Trạch Cảnh lập tức vây quanh Lâm Nhàn.
Vương Trạch Cảnh hâm mộ: “Lâm ca trâu chó, mới ngày đầu tiên đã có nữ sinh tặng nước rồi.”
“Lâm ca dạy dạy tôi đi, làm cách nào mới có thể hấp dẫn nữ sinh chú ý.” Trên mặt Lôi Hồng Quang tràn đầy khao khát, trong lòng hết sức hâm mộ.
Lâm Nhàn vỗ vai Lôi Hồng Quang, nghiêm túc trả lời: “Hồng Quang, không phải Lâm ca không dạy cậu, mà đây là trời sinh.”
“Nữ sinh xinh đẹp thì xinh đẹp thật, nhưng ngặt nỗi vóc dáng quá nhỏ, nhìn qua cứ như trẻ em vậy.” Vương Trạch Cảnh vừa gãi cằm vừa bình luận.
Trương Khải nói như thật: “Tôi cảm thấy rất tốt, rất giống vua Arthur trong FATE.”
“FATE là cái gì?” Vương Trạch Cảnh sững sờ.
“Chiến tranh ly thánh mà cậu cũng không biết?” Trương Khải nhìn Vương Trạch Cảnh như nhìn một thằng ngốc.
“Thật không hiểu nổi đám fan cuồng anime các cậu.”