Đến món ăn thứ hai, chủ đề trong nhà hàng thay đổi.
Hình ảnh trên vách tường biến thành một khu rừng rậm rạp.
Mấy con nai con nhàn nhã dạo bước ở trong rừng.
Trong nháy mắt, đám người phảng phất từ thế giới hải dương đi tới khu rừng dồi dào xuân ý.
Món ăn phù hợp với chủ đề rừng rậm là Gỗ đen. (Đừng thắc mắc, dịch giả chịu chết với tên món ăn)
Đồ ăn vẫn rất tinh xảo, bày biện đẹp vô cùng, một khối bánh mì nhỏ được điểm xuyết bằng gỗ đen, hệt như là một kiện tác phẩm nghệ thuật.
Loại rượu lần này là rượu nho trắng RhoneValley, hương hoa phảng phất từ rượu tỏa ra, tạo cảm giác cho thực khách như đặt bản thân vào trong vườn hoa.
Ăn liên tục một giờ, một nhân viên phục vụ tiến lên phía trước nói: “Tiên sinh, các vị nữ sĩ, mời ra bên ngoài nghỉ ngơi chốc lát, chúng tôi xin phép được chuẩn bị chủ đề tiếp theo!”
Nghỉ ngơi chốc lát?
Cmn, bữa ăn thế mà thế mà có cả phân đoạn nghỉ giải lao?
Thiệt là biết chơi mà!
Mấy người Nhan Tiểu Mạn không khỏi hơi sững sờ, đồng thời cảm thấy rất thú vị.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, đoàn người đi tới ngoài cửa, nhạt miệng thì ăn cây kem dưa hấu.
Lúc trở lại nhà hàng, hoàn cảnh đã hoàn toàn biến đổi.
Khăn trải bàn đổi thành bãi cỏ, phía trên trưng bày mấy hộp cơm dã ngoại, vách tường chung quanh là trời xanh mây trắng.
Ánh nắng vừa vặn, gió nhẹ không khô.
Toàn bộ nhà hàng biến thành một bãi cỏ ở ngoại ô.
Một giờ vừa rồi, bọn họ tổng cộng thưởng thức mười món ăn, nhưng kỳ thật đây mới chỉ là món ăn khai vị, tiếp xuống mới là bữa chính.
Thịt bò A5, không bỏ thêm bất kỳ gia vị nào, ngay cả dầu ăn cũng chẳng cần nhiều, chỉ dựa vào mỡ bò đã đủ chín năm phần. (Thịt bò A5 là đẳng cấp cao nhất, may mà ta đọc Souma Shokugeki nên mới biết)
Chỉ có vẻn vẹn hai loại gia vị để làm dậy mùi, muối biển và tiêu đen.
Bản thân nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp đã đầy đủ mỹ vị, nếu thêm nhiều gia vị thì chỉ là vẽ rắn thêm chân.
Lâm Nhàn cũng là lần đầu tiên được ăn thịt bò A5, thịt bò vừa vào miệng liền tan đi, tuy nhiên mùi thơm còn được giữ lại trong miệng rất lâu.
Tuy nhiên loại thịt này không thể ăn nhiều, bởi vì mỡ quá nhiều, nếu ăn quá nhiều sẽ gây cảm giác ớn.
Cũng may món ăn này giữ vững phong cách nhất quán của nhà hàng, số lượng cực kì ít, mỗi người chỉ có một khối nhỏ.
Nhan Tiểu Mạn ăn xong thịt bò, liếm liếm môi, dường như vẫn chưa thỏa mãn.
Thấy thế, Lâm Nhàn đút vào phần của mình trong miệng của cô.
Gương mặt của cô lộ rõ vẻ thỏa mãn, con mắt cười đến mức híp cả lại.
Tiếp theo là bốn loại hải sản sò ngao tôm ốc, mỡ bò hương sắc, hấp muối cùng súp hải sản.
Loại rượu lần này là rượu đỏ Barbera.
Lâm Nhàn không cảm thấy hứng thú với rượu đỏ, ngược lại càng thêm yêu thích rượu vang nổ và Champagne.
An Nhiễm cùng Tần Lam ngồi ở đối diện, hiện tại An Nhiễm đang bưng ly rượu lên, lắc nhẹ ly rượu đỏ, sau đó mỉm cười về phía Lâm Nhàn.
Người phụ nữ này lại bắt đầu tán tỉnh mình!
Lâm Nhàn cũng bưng rượu lên, nở nụ cười đáp lại, thầm nghĩ lần sau nhất định phải làm cô rên rỉ xin tha mới thôi.
Trương Mộng Dao ở bên cạnh kín đáo chọt chọt eo Lâm Nhàn, liếc hắn đầy thâm ý, chỉ kém chút viết ra mấy chữ: Tôi thấy hết hành động mờ ám của hai người rồi nhé!
Lâm Nhàn liếc Trương Mộng Dao, thấp giọng trêu đùa: “Đố kỵ rồi? Cậu phải nhớ kỹ thân phận của mình, vợ bé chính là vợ bé, không thể đòi hỏi hơn.
“Lăn!”
Trương Mộng Dao tức giận trợn mắt, tiếp tục nhấm nháp mỹ thực.
Vợ bé là do chính cô đùa giỡn, hiện tại Lâm Nhàn thế mà lấy đó để trêu ghẹo cô, Trương Mộng Dao đành phải chịu thua.
Nhan Tiểu Mạn vừa tôm hùm vừa hỏi: “Cái gì vợ bé?”
“Trương Mộng Dao nói muốn làm vợ bé của mình, mình bảo trước tiên phải trưng cầu ý kiến của cậu.” Lâm Nhàn cười đáp.
“Thực vậy?”
Nhan Tiểu Mạn cười hì hì nói: “Nhất định phải đồng ý, sau đó mình có thể quang minh chính đại ức hiếp cô ấy.”
Mặc dù Lâm Nhàn biết rõ đây chỉ là đùa giỡn, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được huyễn tưởng một hồi.
Dù sao tam thê tứ thiếp là truyền thống thời cổ, mặc dù đã biến mất trong dòng sông lịch sử nhưng vẫn khiến người ta hướng tới như trước.
Trương Mộng Dao tự nhiên nghe được đoạn đối thoại của hai người, nhịn không được mắng một câu: “Cẩu nam nữ!”
Thừa dịp Nhan Tiểu Mạn nhấm nháp mỹ thực, Lâm Nhàn tranh thủ mở ra giao diện hệ thống, sử dụng [ thẻ nhiệm vụ Tú Sắc Khả Xan ].
“Phải chăng sử dụng [ thẻ nhiệm vụ Tú Sắc Khả Xan ], chỉ định bữa tối nay?”
“Đúng!”
“Sử dụng thành công, nhiệm vụ ban thưởng kết toán sau khi bữa ăn kết thúc!”
...
Một bữa cơm bắt đầu từ chạng vạng tối năm giờ rưỡi đến tận mười giờ rưỡi khuya.
Hai mươi món ăn, ròng rã năm tiếng, tính cả đầu bếp, tổng cộng ba mươi sau người tham gia phục vụ hành trình dùng bữa của bọn họ.
Mỗi người đều vừa lòng thỏa ý đối với trải nghiệm bữa ăn hôm nay.
Mấy người Lô Yến càng thỏa mãn hơn, trong điện thoại di động lưu đến hàng trăm tấm ảnh chụp, đây là lần đầu tiên mà cũng có khả năng là lần duy nhất các cô trải nghiệm bữa ăn sang trọng đến thế, hưởng thụ bữa tiệc thị giác vị giác, mỗi món ăn đều được phối hợp với hình ảnh cùng âm nhạc tương ứng động lòng người, càng không cần phải nhắc đến tiêu chuẩn đỉnh cấp nhất của món ăn, đoán chừng đời này các cô khó mà quên được hôm nay.
Đương nhiên, giá cả bữa cơm này không hề rẻ, tổng cộng 79.992 khối.
Tăng thêm tiền boa cho mười bồi bàn, tổng cộng hao phí 83.000 khối!
Bữa tối kết thúc, nhân viên phục vụ phát cho mỗi người một tờ giấy chứng nhận, phía trên ghi lại thời gian dùng bữa của bọn họ.
Chỉ có điều chữ viết của nhân viên quá xấu, y như cua bò, uổng phí tờ giấy chứng nhận này.
Trả tiền xong, toàn thân Lâm Nhàn từ trên xuống dưới chỉ còn lại chưa tới ba vạn.
Tuy nhiên hắn không hề lo lắng chút nào, bởi vì lập tức sẽ có một khoản tiền lớn vào sổ.
Trong nháy mắt rời khỏi quán cơm, trong đầu Lâm Nhàn vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
“Bữa tối nay tổng cộng tám nữ tính, nữ tính sở hữu nhan trị vượt qua 90 điểm có ba người, năm người còn lại không tính!”
“Kim ngạch tiêu phí thực tế là 79.992 nguyên!”
“Kết toán hoàn tất, nhiệm vụ ban thưởng kim ngạch xxx nguyên!”
...
15 triệu tới tay!
Lâm Nhàn hết sức vui sướng.
Nhan Tiểu Mạn tay Lâm Nhàn, dựa sát vào vai hắn, cảm thán: “Không biết sau này còn có thể thưởng thức loại thức ăn ngon như vậy nữa hay không!”
Lâm Nhàn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cười bảo: “Chỉ cần cậu muốn, mình tùy thời đều có thể mang cậu đến. Thế giới lớn như vậy, cuộc sống của chúng ta còn rất dài, tương lai, mình sẽ dẫn cậu ăn tất cả mỹ thực trên thế giới!”
Đối với Nhan Tiểu Mạn, đây chính là lời tỏ tình hoàn mỹ nhất, độc nhất vô nhị.
“Lâm Nhàn!”
Nhất thời, Nhan Tiểu Mạn cảm thấy thân thể mình dường như sắp hòa tan, cô mềm nhũn dựa vào hắn, trong đôi mắt to chứa đầy vẻ nhu tình.
“Ọe!!!”
Nhìn thấy một màn này, đám người Trương Mộng Dao có xúc động muốn ói.
Nói nhảm!
Vừa rồi trong nhà hàng đã ráng ăn lắm mới xong, kết quả vừa ra cửa liền bị cưỡng ép nhét vào một bao thức ăn cho chó, làm sao không buồn nôn cho được!