Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Thần Hào

Chương 50: Chương 50: Vương Trạch Cảnh Xảo Trá!




Huấn luyện viên tranh thủ mở miệng nói: “Đúng, không thể để Lâm Nhàn biểu diễn một mình, tất cả mọi người cùng tham dự mới thật sự thú vị. Tiếp theo tới ai?”

Nghe vậy, một người nữ sinh đứng lên, bước vào trong vòng tròn.

“Chào mọi người, tôi gọi Thích Trân Trân.”

Đứng ở vòng tròn bên trong, đối mặt với ánh mắt của mọi người, Thích Trân Trân tự giới thiệu rất ngắn gọn.

Dáng người Thích Trân Trân rất tốt, nhan trị cũng lên tới 85 điểm, mặc dù đang mặc đồng phục quân huấn mà vẫn có thể mơ hồ thấy được dáng người lồi lõm.

“Tôi biểu diễn bài hát trong anime Slam Dunk cao thủ bóng rổ, chỉ nhìn chăm chú cậu!”

Thích Trân Trân hơi ngượng ngùng nhìn Lâm Nhàn rồi tiếp tục nói: “Mặt khác, tôi muốn mời bạn học Lâm Nhàn dùng đàn ghita giúp tôi đệm nhạc, được chứ?”

“Hay!”

Ý đồ của Thích Trân Trân không cần nói cũng biết, mọi người lập tức xôn xao hết cả lên.

Lúc xế chiều, Lăng Ấu Ngư đưa nước, hiện tại buổi tối Thích Trân Trân lại muốn hắn đệm nhạc.

Mới ngày đầu tiên huấn luyện quân sự thôi mà đã có đến hai nữ sinh thổ lộ với Lâm Nhàn.

Các nam sinh nhao nhao lộ ra thần sắc hâm mộ, Vương Trạch Cảnh không khỏi than thở: “Ai, trời đã sinh ra Du sao còn sinh Lượng.”

Không ít nữ sinh vừa sinh lòng cấp bách, đồng thời lại có cảm giác hơi buồn bực.

Tuy các cô biết rõ tỉ lệ chênh lệch nam nữ trong Nam tài rất lớn, nhưng cạnh tranh như vậy có phải kịch liệt quá mức bình thường hay không?

Hôm nay mới ngày đầu tiên thôi, đừng khoa trương đến vậy chứ, cho người khác sống với!

Đối mặt với lời mời của Thích Trân Trân, Lâm Nhàn hơi do dự một chút rồi gật đầu: “Bài hát này hơi khó, tôi cố hết sức thử xem!”

Chỉ nhìn chăm chú cậu, bài hát này rất khó, âm sắc đều rất cao.

Nếu đổi thành Ghita điện, vậy Lâm Nhàn hoàn toàn chẳng có vấn đề, mấu chốt là hiện tại hắn đang dùng ghita bình thường.

Mặc dù không đạt được hiệu quả tốt nhất, tuy nhiên cũng đủ để đệm nhạc rồi.

Lâm Nhàn gật đầu: “Được!”

Giai điệu ghita vang lên, Thích Trân Trân cũng bắt đầu biểu diễn.

Đây là một ca khúc tiếng Nhật, bài hát vốn hay, tăng thêm giọng hát Thích Trân Trân cũng dễ nghe, bởi vậy khi ca khúc kết thúc, lập tức nghênh đón một tràn vỗ tay.

Tranh thủ khoảng trống này, Lâm Nhàn vội vàng ôm đàn ghita lui về, nếu còn không đi thì chẳng biết còn bao nhiêu nữ sinh sẽ yêu cầu hắn đệm nhạc?

Có Lâm Nhàn mở đầu, tăng thêm không khí náo nhiệt, càng ngày càng nhiều tân sinh đi vào trong vòng, biểu diễn tài nghệ của mình.

Có biểu diễn vũ điệu, có biểu diễn võ thuật, thậm chí có cả biểu diễn giả ngây thơ...

Vương Trạch Cảnh ngồi xếp bằng trên mặt đất, lập tức tiến lên trước, hào hứng xen lẫn chút vội vã, hỏi: “Lâm ca cảm thấy Thích Trân Trân thế nào?”

“Tạm được! Làm sao? Cậu có cảm tình với cô ấy?” Lâm Nhàn nhíu mày.

“Tôi cảm thấy Thích Trân Trân không sai, nhan trị vừa dáng người đều không tệ.”

Vương Trạch Cảnh dừng một chút rồi hạ giọng đáp: “Mấu chốt nhất là cô ấy tiếng Nhật!”

Lâm Nhàn đầu tiên sững sờ, sau đó hít một hơi thật sâu, nói: “Lão Vương, góc độ nhìn nhận vấn đề của cậu quả thật quá xảo trá!”

“Hai người đang nói cái gì?”

Trương Khải làm vẻ mặt mờ mịt, rõ ràng đang nói tiếng Hán, thế nhưng vì sao tôi nghe không hiểu chứ?

Vương Cảnh Trạch giễu môi: “Loại con nít như cậu đương nhiên sẽ không hiểu!”

...

Mãi cho đến chín giờ, huấn luyện quân sự ban đêm mới kết thúc, đám người nhao nhao tán đi.

Lâm Nhàn mang hộp đàn ghita trên lưng, ngẩng đầu lên, chợt trông thấy một bóng người nhỏ nhắn, lê đôi chân ngắn ngủn, lẻ loi trơ trọi đi về phía ký túc xá.

Nếu nhìn từ phía sau lưng thì sẽ cảm giác như một đứa bé cố ý mặc quần áo của người lớn.

Lăng Ấu Ngư trở lại trong túc xá, việc đầu tiên cô làm là tắm rửa một cái, sau đó giặt sạch quần áo.

Xong xuôi rồi, cô mới thả lưng ở trên giường, WeChat từ Lăng mẹ đúng hạn mà tới.

Bởi vì cà lăm bẩm sinh Lăng mẹ gần như không gọi điện thoại cho cô, hai người chỉ giao lưu bằng chữ.

Lăng mẹ: Bảo bối, hôm nay ở trường học thế nào?

“Rất tốt!”

Lăng Ấu Ngư nghĩ nghĩ một hồi rồi gõ thêm một đoạn chữ: Ma ma, hôm nay con tặng một ly nước dưa hấu cho một nam sinh.

Lăng mẹ: Kinh ngạc. jpg

Lăng mẹ: Không ngờ công chúa nhỏ nhà ta lại dũng cảm như vậy!

Lăng mẹ: Nam sinh kia nhất định rất đẹp trai?

Lăng Ấu Ngư khẽ cắn ngón tay, trong đầu nhớ lại Lâm Nhàn mỉm cười, gõ chữ trả lời: Hắn cười lên nhìn rất đẹp.

Lăng mẹ: Hắn có bị công chúa nhà ta làm rung động hay không?

Lăng Ấu Ngư đỏ mặt, không chắc chắn lắm, gõ chữ trả lời: Hẳn là... Có. Sau đó hắn có chủ động tìm con để tán gẫu.

Lăng mẹ: Công chúa nhỏ nhà ta xinh đẹp như vậy, hắn nhất định rất vui vẻ.

Lăng Ấu Ngư nghĩ đến chuyện diễn ra tối nay, không khỏi làm vẻ mặt đau khổ: Làm gì có, rất nhiều nữ sinh đều thích hắn. Hắn biết đánh đàn ghita, hơn nữa còn rất êm tai.

Vừa nghĩ tới đàn ghita, cô liền không tự chủ được nhớ tới Lâm Nhàn hát bài lúm đồng tiền nhỏ.

Cậu hát cho tôi nghe sao?

Lăng Ấu Ngư sờ sờ mặt, thấp thỏm gõ chữ: Ma ma, có khi nào hắn chê con hay không?

Lăng mẹ: Sẽ không, công chúa nhỏ xinh đẹp nhà ta như vậy, đáng yêu như thế, hắn sao lại chê con chứ.

Thật vậy chăng?

Để điện thoại di động xuống, Lăng Ấu Ngư nhìn lên trần nhà, rơi vào trầm tư...

...

Trong túc xá.

Lâm Nhàn tắm xong, mặc một bộ quần áo Versace mới, hỏi: “Tôi ra ngoài ăn khuya, các cậu có đi hay không?”

“Còn cần phải hỏi sao, nhất định phải đi!”

Vương Trạch Cảnh cái thứ nhất tán thành.

Trương Khải động tâm nhưng do dự hỏi: “Nghe nói mười giờ rưỡi sẽ kiểm tra phòng, nếu đi ăn về trễ thì làm sao bây giờ?”

“Không sao, đợi lát nữa đi xuống chào hỏi dì quản lý là được.” Lâm Nhàn khoát tay nói.

“Vậy thì đi thôi!”

Nghe vậy, bốn người Trương Khải cũng quyết định đi.

Vẻn vẹn hai ngày, bọn họ đã coi Lâm Nhàn là lão đại, rất tín nhiệm hắn.

Mọi người vừa thống nhất quyết định, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.

Trương Khải nghi ngờ mở cửa, giáo viên chủ nhiệm Tề Giai chậm rãi đi vào ký túc xá.

Tề Giai quan sát sáu người, cười hỏi: “Nha, ăn mặc đẹp trai như vậy, các cậu muốn đi hẹn hò sao?”

Trương Khải cùng Lôi Hồng Quang còn chưa thoát khỏi tư tưởng học sinh cao trung, ý đồ ra ngoài ăn khuya bị bắt tại trận, nguyên một đám lập tức chột dạ, ủ rũ cúi đầu.

Lâm Nhàn cười đáp: “Chúng tôi chuẩn bị ra ngoài ăn khuya, Tề giảng viên có muốn cùng đi hay không?”

Nghe được hắn mời giáo viên chủ nhiệm cùng đi ăn khuya, đám Trương Khải vô cùng kính nể, thầm nghĩ trong lòng một tiếng, trâu chó!

“Nam sinh các cậu đi ăn khuya, tôi đi cùng có vẻ không tiện.” Tề Giai từ chối.

“Tề giảng viên, cô quá khách sáo rồi, cùng đi cho vui.” Lâm Nhàn nghe ra sự do dự trong lời nói của cô, cho nên lập tức ra sức mời.

Tề Giai gật đầu: “Được sao? Vậy cùng đi, bữa ăn khuya này do tôi mời. Tuy nhiên trước tiên phải nói rõ, trước 23h30 nhất định phải trở về phòng ngủ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.