Ta Chỉ Muốn Sống Nhàn Nhã Thôi Mà!

Chương 1: Chương 1: Chương 1: Xuyên qua thành ăn mày.




- Ui, ui... cái đầu tui, ai da... sao lại đau thế không biết, tên vương bát đản nào đi đường không có mắt tông phải lão nương, lão nương mà bắt được thì ngươi biết tay.”

Dương Khả Lạc một tay ôm đầu, một tay chống đất bò dậy. Đang định hướng tên chạy xe không có mắt chửi bới một phen thì như chết lặng bởi khung cảnh xung quanh, tường nhà đổ nát, cây cỏ rậm rạp, xa xa còn có tiếng chim hót líu lo.

What?

Đây là đâu?

Sao nàng lại ở đây, khung cảnh phố xá đâu rồi? Ngã ba nơi nàng bị tai nạn đâu rồi?

Dương Khả Lạc hoang mang nhảy dựng lên chạy ra ngoài nhìn đông nhìn tây một hồi. Xác định nơi này không phải là phố xá hiện đại mới lửng thửng đi về lại ngôi miếu, nàng ngồi bần thần một lúc lâu mới bình tĩnh lại.

- Để phân tích xem nào, mình nhớ lúc nãy mình đi mua mì tôm về nấu vì lười nấu cơm, đến đoạn đường dành cho người đi bộ thì bị ai đó đẩy ra ngoài, một chiếc xe từ xa lao tới và mình ở đây. Haizz.. ông trời thật bất công làm sao, xuyên cũng được, ít nhất cũng phải xuyên vào người nào có nhà cửa chứ, không nhà không cửa, đã vậy còn l một tên khất cái không nơi nương tựa. Bi ai quá mà...

Dương Khả Lạc than ngắn thở dài một lúc lâu, rồi như chợt nhớ ra điều gì, nàng nhẹ thở ra một hơi, tập trung tinh thần. Đột nhiên cả người nàng nhẹ bẫng như có ai nâng nàng lên không trung.

Dương Khả Lạc lượn lờ quanh cột miếu mấy vòng rồi mới đặt chân xuống đất. Khóe miệng nhếch lên, cái khả năng này không có mất mà vẫn còn bên người, để xem hai năng lực kia có còn hay không.

Nghĩ vậy, Dương Khả Lạc đi ra khỏi miếu, đứng trước một thân cây to khoảng một vòng ôm rồi giơ một bàn tay ra đẩy nhẹ vào thân cây. Lập tức, có tiếng “răng rắc” vang lên. Thân cây mới nãy còn hiên ngang bây giờ đã bật gốc gần phân nữa.

Dương Khả Lạc há hốc mồm, không ngờ năng lực này vẫn còn, lại còn mạnh hơn hồi ở hiện đại. Nàng chỉ nhẹ tay thôi mà đã bật rễ, vậy nếu mạnh tay thì sao nhỉ?

Vừa nghĩ, Dương Khả Lạc hơi dùng sức đẩy thân cây đã ngã chệch hướng thêm một cái, lập tức cả thân cây bay ra xa mấy mét.

Dương Khả Lạc khiếp sợ nhìn tay mình rồi nhìn xung quanh. Như sợ có ai nhìn thấy, cũng may xung quanh toàn là cây xanh nên không sợ có người phát hiện.

Dương Khả Lạc thở phào.

Cũng may là các ngươi cũng theo ta đến, như vậy không lo bị cướp sắc rồi.

Dương Khả Lạc nhẹ hít một hơi thật sâu, rồi cả người nàng lơ lửng một hồi, sau đó nhẹ lướt đi như những u hồn dã quỷ. May là không có ai nhìn thấy chứ có người chứng kiến thì thật tai hại.

Bay lơ lửng được một hồi thì từ dưới bụng vang lên tiếng “rột rột” làm Dương Khả Lạc đang bay bỗng đánh bịch một cái xuống đất.

- Ui da...

Dương Khả Lạc lấy tay xoa xoa cái mông nhỏ tội nghiệp chậm rì rì đi từng bước về phía trước. Nàng không biết mình phải đi đâu về đâu, nhưng nếu không đi, nàng sẽ chết đói, chết rét.

Haizz, xuyên qua làm ăn mày thì nàng nên đổ lỗi cho ai đây... trời ơi.

Dương Khả Lạc vừa đi vừa lầm bầm, cái bụng vẫn không ngừng thúc giục chủ nhân nó mau kiếm đồ ăn lót bụng. Dương Khả Lạc cố gắng mang bụng đói đi thêm một dặm đường thì gặp một hồ nước, hai mắt nàng sáng lên, nàng vội ba chân bốn cẳng nhảy tới mép hồ, nhìn thấy mấy con cá bơi lội tung tăng trong nước khiến nàng nuốt nước bọt ừng ực.

Đang định xoắn tay áo bắt cá, chợt, đột nhiên nàng cảm thấy rùng mình, hình như có ai đó đang nhìn nàng thì phải.

Dương Khả Lạc ngẩng đầu lên, trong nháy mắt cả người nàng như hóa đá. Đối diện nàng không xa là một nam nhân trẻ tuổi đang ngâm mình trong nước, mái tóc đen dài pha lẫn chút ánh đỏ tà mị. Đôi mắt đen láy, hẹp dài hút hồn người. Làn da trắng nõn không tì vết. Nữa thân trên để trần lộ ra cơ ngực rắn chắc, khiến Dương Khả Lạc nhìn đến ngây ngẩn.

Người đâu mà đẹp như tiên vậy chứ?

Chợt, tiếng bụng réo vang lên lôi Dương Khả Lạc về thực tại. Nàng ngồi phịch bên mép hồ ngẩng đầu lần nữa nhìn nam tử trẻ tuổi trong nước kia rồi thở dài.

- Đẹp thì sao chứ? Có ăn được đâu... soái ca à, huynh cứ tắm đi, mặc kệ ta.

Dương Khả Lạc vừa nói vừa cười trừ với người kia, hai tay không ngừng mò mẫm xuống nước, đồng thời sử dụng ý niệm điều khiển nước đẩy cá tới cạnh mép hồ. Nam tử kia mày nhíu xuống, hắn không nghĩ tới còn có một người mặt dày đến thế. Nếu không phải hôm nay hắn có chuyện vui không muốn dính đến máu tanh, thì có lẽ hắn đã giết tên ăn mày này rồi.

Dương Khả Lạc biết người kia đang nhìn mình, tuy không tập võ nhưng nàng cùng có thể cảm nhận được sát ý bắn ra từ hắn. Ai mà nghĩ là có người ở cái nơi hoang vắng này đâu...

Dương Khả Lạc cứ giả ngơ mò cá, nàng mặc kệ người kia, trên hết là... bụng nàng đang đói đến mệt lã rồi, bảo nàng lết đi sợ không được. Mò tới mò lui mà vẫn không con nào chịu nhảy vào tay nàng, chợt một cơn gió mang theo một mùi hương nhàn nhạt lướt qua mặt nàng, ngẩng đầu lần nữa nhìn lên. Người kia không còn ở đó nữa, bỗng “bộp” một cái, một cái túi màu đen rớt xuống người nàng.

Mở túi ra, nàng thấy bên trong có hai xâu tiền với ba thỏi bạc. Đần người một lúc, nàng kết luận một câu.

- Bạc này sử dụng thế nào nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.