Ta Chỉ Muốn Sống Nhàn Nhã Thôi Mà!

Chương 11: Chương 11: Chương 10: Ngộ độc thực phẩm trong cuộc thi 2




- Dương Khả Lạc của khách sạn Nam Hải, Trần Kinh Dân của khách sạn Ngọc Trai, La Toàn của khách sạn Long Hoàng...

Từng cái tên một được đọc to lên khiến khán giả bên dưới vỗ tay ào ào, Phong Thiên Lãng ngồi bên cạnh Bạch Kiến Vân mắt lơ đãng nhìn xuống đài.

- Điều gì khiến ngươi đặt niềm tin vào nàng ta như vậy?

Y vừa nói vừa nhìn Dương Khả Lạc bên dưới đang ngồi vào bàn chỉ định. Bạch Kiến Vân im lặng không nói, hắn không hiểu tại sao khi nghe lời đề nghị của Nhị Nương hắn lại đồng ý. Mà nữ nhân kia lại chính là người mà hắn cho bạc lúc trước ngoài rừng. Không nghĩ tới lại gặp nàng ngay trong khách sạn của hắn. Mà nàng dường như lại không nhận ra hắn, hay nàng cố tình tránh né hắn. Bạch Kiến Vân nhíu mày trầm tư không trả lời. Phong Thiên Lãng lắc đầu ngao ngán, bỗng bên cạnh có người kéo ghế ra ngồi xuống. Y nhìn sang thấy Tô Lĩnh Trạch một thân áo bào nghiêm chỉnh không giống công tử hào hoa mọi khi.

- May quá tới kịp rồi.

- Ngươi làm gì mà giờ mới tới?

Phong Thiên Lãng bất mãn hỏi, đường đường là người đứng đầu trông coi khảo nghiệm cuộc thi mà bây giờ mới vác xác tới. Tô Lĩnh Trạch cười hì hì.

- Ta ngủ quên. Thôi, xem đi bắt đầu rồi kìa.

Bên dưới đài, người chủ trì cho người đem lên cho mỗi bàn một thùng cơm to với năm dĩa thịt nướng, năm bát canh cải, năm dĩa cá hấp và năm dĩa rau to. Làm mọi gười dưới bục không khỏi trợn mắt há mồm. Với một bàn như vậy thì đủ cho cả mười người ăn chứ đừng nói tới một người.

Người chủ trì như đoán được câu hỏi của mọi người liền nói với thí sinh dự thi.

- Các ngươi bây giờ nếu muốn bỏ cuộc thì vẫn còn cơ hội đấy, ta đếm đến ba, ai muốn dừng cuộc thi thì giơ tay lên.

Nói rồi y bắt đầu đếm

Một

Hai

Ba.

Tiếng vừa dứt lập tức có một đám người vội vã đứng dậy rời đi. Còn lại mười người vẫn kiên quyết ở lại, trong đó có Dương Khả Lạc. Đối với nàng mà nói, từ khi thức ăn được bưng lên thì tâm trí nàng đã dồn vào nó hết rồi nên cũng không chú tâm tới việc có người rời đi.

Người chủ trì thấy không còn ai đi nữa thì mới hô to một tiếng.

- Bắt đầu.

Lập tức đám người Dương Khả Lạc lao vào ăn như hổ đói, có người không ngừng gắp thức ăn cho vào mồm khiến khuôn mặt phình to dữ tợn, mặt đỏ như gấc. Chỉ riêng Dương Khả Lạc vẫn ăn chậm nhai kĩ, đây là điều mà ông ngoại đã dạy nàng. Khi ăn không được thì phải từ từ mà ăn. Nếu ăn nhiều một lúc các thứ sẽ gây rối loạn tiêu hóa. Nàng vẫn luôn khắc cốt ghi tâm lời dạy của ông ngoại.

Thời gian phút chốc trôi qua. Có người ăn gần hết thì bỏ đũa không ăn nữa, còn có người cơm với thức ăn còn phân nữa thì cũng bỏ đũa, lắc đầu chịu thua.

Bỗng, một gã đang ăn cơm bỗng làm rơi đôi đũa, gã một tay ôm ngực, phun ra một miệng máu rồi đổ gục xuống sàn làm không ít khán giả hoảng loại không biết chuyện gì xảy ra.

Lần lượt từng người cũng gặp trường hợp như vậy rồi ngã xuống, chỉ còn mỗi Dương Khả Lạc vẫn đang ăn chậm nhai kĩ, đột nhiên nàng như nuốt phải cái gì, một tay nàng ôm bụng, hơi thở gấp gáp rồi cũng đổ vật ra sàn. Người chủ trì hoảng hốt, đám người Tô Lĩnh Trạch không biết đã đi xuống từ lúc nào, có người nhanh miệng nói.

- Mau gọi đại phu tới đây.

Vương béo cùng Nhị Nương rối rít chạy tới. Nhị Nương ôm Dương Khả Lạc hỏi.

- Tiểu Lạc muội, muội sao rồi, muội chờ một chút đại phu sắp tới rồi.

Dương Khả Lạc thở khó nhọc, nàng giơ tay định túm tay Nhị Nương lại không nghĩ tới nắm phải vạt áo của Bạch Kiến Vân.

Bạch Kiến Vân ngồi xuống nhìn nàng. Dương Khả Lạc mấp máy môi vài chữ rồi lịm đi, bàn tay nắm vạt áo cũng buông lõng. Từ khẩu âm của nàng, Bạch Kiến Vân cũng đoán ra được, hắn nhìn Tô Lĩnh Trạch rồi nói ra câu nói của Dương Khả Lạc lúc nãy.

Tô Lĩnh Trạch giật mình.

- Huynh nói, Dương cô nương biết mặt hung thủ khi thấy hắn rón rén lại gần thành phẩm tham gia trong cuộc thi.

Bạch Kiến Vân gật đầu. Hắn quay người lại nhìn hai nhân viên cấp quản lý của mình liền nói.

- Đem người về, gọi đại phu trị cho nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.