Dương Khả Lạc nhìn cánh cửa đóng lại mà ngẩn người, nàng quên luôn việc xỏ kim. Ngồi thất thần một lúc lâu, nàng mới đặt hai tay xuống bàn, miệng lẩm bẩm.
- Miệng thì nói hay lắm, cái gì mà muốn che giấu sức mạnh, không muốn cho người khác biết chứ? Vậy mà bây giờ bị người ta gọi ra làm ứng cử viên cho cuộc thi ăn uống kia, Dương Khả Lạc mày là con ngu nhất trần đời này.
Dương Khả Lạc vò đầu bứt tai tự trách chính mình ngu ngốc khi nghĩ đến việc tìm việc làm cho người ta để bây giờ không thể tự do lựa chọn, đã vậy còn để Nhị Nương phát hiện ra việc này nữa chứ-...
Mà khoan?
Làm sao Nhị Nương biết mình thắng cược của cái tên Phong gì gì kia, tuy nói là tất cả mọi người ai ai cũng biết nhưng những người đó đều không biết mình là ai? Vậy...
Có một khả năng duy nhất.
Nhị Nương - cho - người - theo - dõi - hành - động - của - nàng!
Nghĩ đến khả năng này, Dương Khả Lạc hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng thở ra.
Bình tĩnh, gặp chuyện thế này phải im lặng giải quyết. Ông ngoại đã từng dạy như vậy rồi. Nàng phải cẩn thận trong từng cử chỉ hơn nữa mới được.
-------------------------------
- Ngươi nói cái gì? Khách sạn Nam Hải đổi thí sinh tham gia cuộc thi kia?
- Vâng.
một gã nam nhân trẻ khúm núm trước một tên có bộ râu cá trê, vẻ mặt nịnh nọt.
- Chưởng quầy, giờ ta phải làm sao đây?
Râu cá trê ngẫm nghĩ một hồi rồi kêu gã nam nhân kế bêm lại thì thầm to nhỏ chuyện gì đó không ai hiểu.
Trong khách sạn hậu viện Nam Hải. Dương Khả Lạc đang bổ củi, vốn dĩ nàng chỉ cần cầm nhẹ búa rồi gõ xuống mặt gỗ nhưng vì đề phòng có người nhìn thấy nên nàng chỉ giả vờ như đang ra sức kinh khủng.
Vương béo cầm trong tay một bát mì còn nóng hổi.
- Tiểu Lạc, nghỉ tay ăn mì thôi.
Dương Khả Lạc bỏ búa xuống, chạy tới ngồi xuống đối diện Vương béo. Rồi dùng đũa gắp từng miếng từng miếng cho vào miệng, nhai ngon lành.
- Ta nghe nói muội sẽ tham gia cuộc thi lần này, đã suy nghĩ kĩ chưa?
Dương Khả Lạc vừa nhai vừa nói.
- Chỉ là thi ăn thôi mà, có gì phải lo chứ?
Vương béo lắc đầu nói.
- Nói như vậy là muội chưa biết rồi, tuy cuộc thi ăn này nhìn thì bình thường nhưng mà một khi những thí sinh của những khách sạn khác mà tham gia thì việc này lại không bình thường nữa. Tỷ như khách sạn Ngọc Trai cách khách sạn Nam Hải ba con phố kia, cũng là một đối thủ không tầm thường đâu.
Dương Khả Lạc húp cạn nước mì rồi nhìn Vương béo.
- Nói như huynh thì, khách sạn Ngọc Trai kia và khách sạn Nam Hải là đối thủ cạnh tranh sao?
Vương béo gật đầu. Dương Khả Lạc cũng như hiểu ra điều gì, nàng đứng dậy đi tới chổ cây búa, cầm lên và bổ củi, điệu bộ như đang rất chuyên sâu.
Nếu nói như Vương béo ca thì có khả năng người những khách sạn khác sẽ cản trở mình. Có nên tham gia không?
Dương Khả Lạc vừa bổ củi vừa suy nghĩ thì Nhị Nương đến. Trong tay nàng ta là một chiếc giỏ kiểu cầm tay.
- Tiểu Lạc muội muội, có muốn đi dạo phố với ta không?
Dương Khả Lạc nhìn nàng một cái rồi chỉ tay vào đống củi chưa bổ xong nói.
- Ta còn cái đống này nữa, tỷ cứ đi đi.
Nhị Nương nhìn cái đống củi đã được bổ hơn phân nữa kia thì trong lòng kinh ngạc không thôi, người thường thì không làm nhiều và nhanh như vậy được, chỉ trong vòng hai canh giờ mà đống củi to lớn sắp bị bổ xong, mà trong khi đó đống củi này người bình thường phải làm xong mất hai đến ba ngày. Xem ra tiểu cô nương này đã từng tập võ rồi.
- Muội cứ để đấy, bao nhiêu củi đây đã đủ dùng trong ngày rồi, lát sẽ có người sắp xếp lại, đi với ta, ta giới thiệu cho muội làm quen Dương Thành, để hôm thi đấu khỏi bỡ ngỡ.
Dương Khả Lạc nghe vậy chỉ đành quăng cái búa sang một bên nhưng vì lực hơi mạnh nên cả cái “ thớt “ dùng để bổ củi cũng tách ra làm hai. Thấy Nhị Nương trợn mắt kinh ngạc, nàng thầm kêu không ổn liền nhanh miệng nói.
- Ây dô, chẳng lẽ mình có sức mạnh đến mức phá được cả cây?
Dương Khả Lạc vừa nói vừa ôm mặt trợn tròn mắt ra vẻ như không tin vào mắt mình, Nhị Nương lắc lắc đầu, chắc chắn đây chỉ là một sự trùng hợp, làm gì mà một tiểu cô nương có được sức mạnh như thế, hơn nữa cái “ thớt “ này dùng nhiều năm, chắc chắn do thân gỗ không chịu được nên gãy cũng nên. Chắc chắn là vậy.
- Thôi, cứ kệ nó đi, đi nào, ta dẫn muội đi xem người ta chuẩn bị cuộc thi.
Nhị Nương vừa nói vừa kéo tay Dương Khả Lạc đi ra ngoài.
Ngoài phố, Dương Khả Lạc hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, phải hai ba hôm rồi nàng mới được ra ngoài lần nữa, vươn vai hít thở sâu vài cái Dương Khả Lạc cùng Nhị Nương dạo hết mấy gian hàng rau quả rồi tới cạnh một gian hàng của một người từ vùng khác tới. Nhìn những trái cây kì dị mà không có ai lui tới khiến Dương Khả Lạc hiếu kì đi lại xem.
Có lẽ trong mắt những người khác là kì lạ nhưng trong mắt nàng lại rất quen thuộc.
Những trái cây trên quầy mặc dù không nhiều nhưng đối với nàng cực kì cực kì quý giá. Dương Khả Lạc nhìn những trái cây màu đỏ, xanh rồi hỏi ông chủ.
- Ông chủ, mấy quả này bao nhiêu tiền một cân?
Ông chủ quầy hàng là một người thật thà, thấy có người mua liền hồ hởi cười.
- Hài tử à, nếu ngươi mua hết chổ này ta chỉ lấy một lượng thôi.
- Được, gói hết cho ta.
Dương Khả Lạc mở túi đếm đếm tiền, Nhị Nương đứng bên cạnh hỏi.
- Ngươi mua những thứ này làm gì?
- Ngươi đừng nhìn vẻ bề ngoài mà xem thường, hàng tốt đấy. Ta có thể làm món mới từ bọn nó.
Nhị Nương nghe vậy không nói gì nữa, im lặng chờ. Khi túi đồ đã được bọc lại, Dương Khả Lạc vươn tay định cầm thì một giọng nói khác đã vang lên.
- Ta trả ba lượng, ngươi có bán không?
Dương Khả Lạc nhìn qua người tới, là một gã nam tử râu cá trê đang nhìn nàng.
- Ngươi đến trễ rồi, hàng này ta mua rồi, ngươi...
- Được, ta bán.
Dương Khả Lạc quay phắt đầu lại nhìn ông chủ lúc nãy còn hồ hởi khi bán được hàng, giờ liền thay đổi khi có người trả giá cao hơn. Đây là cái đạo lý gì hả?
- Ông chủ, ngươi rõ ràng đã bán cho ta.
Tên râu cá trê liền chen mồm vào.
- Ta trả ba lượng, còn ngươi chỉ có một. Dân ở đây chỉ bán cho những người trả cao hơn người khác thôi. Không may cho ngươi.
- Ngươi.
- Ta trả năm mươi lượng, đưa túi hàng đây.