Edit: Nguyệt Kiều
Beta: Sub
Sáng sớm ngày thứ hai, tôi mở mắt ra trước mắt chính là phần thịt trắng toát. Tôi bị cận thị nhẹ, chỉ một, hai độ, mà không trở ngại tôi nhìn thấy thịt rất rõ ràng.
Tôi nỗ lực rời giường, mà không thể động đậy được. Chân Phong hai tay hai chân gắt gao quấn lấy tôi, buộc đầu tôi dán vào ngực hắn, động tác này theo tâm lý học phân tích đây là vòng tay ám chỉ dục vọng chiếm đoạt mạnh mẽ.
Tôi không có tâm tình quản hắn có dục vọng chiếm hữu mạnh hay không, tôi sợ mẹ trực tiếp đẩy cửa tiến vào, nhìn tư thế của chúng tôi rồi hiểu sai.
Vì vậy tôi duỗi tay có thể nhúc nhích ra cào nách hắn. Hắn quả nhiên tỉnh rồi, há mồm liền một câu: “Con mẹ nó sao anh cào tôi!”
Tôi trấn định mà nói: “Do cậu quấn lấy tôi, tôi không dậy nổi.”
Hắn liền không phản đối, dù sao hắn ở lại nhà tôi, khí tràng không đủ túc(1).
(1)Ở đây theo mình hiểu là tức giận không đủ để bạo phát =)) Có gì mọi người góp ý thêm – NK
Chúng tôi cùng mẹ ăn xong điểm tâm, hắn liền nói có việc sắp đi ra ngoài liền hỏi tôi buổi tối hắn có thể trở lại nhà tôi không.
Tôi nói: “Được, thế nhưng trong vòng nửa tháng, cậu được miễn phí ở lại, vượt quá nửa tháng, cậu phải trả tiền phòng.”
Hắn nói: “Hiện tại tôi cũng có thể trả cho anh tiền phòng.”
Tôi nói: “Không, làm bằng hữu trong vòng nửa tháng vẫn là có thể tùy tiện ở lại.”
Hắn nói: “Tiêu Điều, tôi cảm thấy được, anh đối xử với mọi người thái độ không giống như người bình thường.”
Tôi nói: “Có ý gì?”
Hắn nói: “Anh xử sự như có một bức tường ngăn cách, cái gì có thể làm cái gì không thể làm đều phân đến đặc biệt rõ ràng. Vừa bắt đầu tôi cảm thấy anh quá lý tính, tâm quá độc ác, mà sau đó, anh đặc biệt mới vừa nói, khiến tôi cảm thấy được, toàn bộ phương thức suy tư của anh chính là có vấn đề.”
Tôi cười cười, nói: “Cậu cả nghĩ quá rồi, chỉ là cậu quá cảm tính mà thôi.”
Hắn nói: “Thôi tôi không nói nữa, cuối năm.”
Tôi nói: “Đi sớm về sớm, trở về quá muộn gửi tin nhắn cho tôi, tôi xuống dưới lầu đón cậu.”
Hắn nói: “Sợ tôi có chuyện ư?”
Tôi nói: “Sợ cậu không phân nặng nhẹ nửa đêm gõ cửa ầm ĩ phiền mẹ tôi ngủ.”
Hắn nói: “Anh thật là không có thuốc cứu, cuộc đời của anh trừ mẹ anh ra còn có cái gì nữa?”
Tôi nói: “Còn có tiền.”
Hắn nói: “Vậy tôi đâu?”
Tôi nói: “Cậu chính là cậu.”
Hắn nói: “Không nói với anh nữa tôi đi.”
Tôi nói: “Tạm biệt không tiễn.”