Ta Chính Là May Mắn Như Vậy Không Phục Ngươi Đánh Ta A

Chương 26: Chương 26




Edit: Nguyệt Kiều

Beta: Sub

Tôi cùng Chân Phong ở chung bên trong nhà của hắn.

Tôi lấy chùm chìa khóa từ tay hắn, muốn đi quét dọn một chút mới phát hiện ra đây chính là cái phòng kiểu mẫu, hết thảy những thứ nhà cửa nên có đều có, nhưng mà căn nhà lạnh như băng, một tia nhân khí cũng không có.

Việc này tôi không cùng Chân Phong đề cập đến, trực tiếp mua sắm trực tuyến những đồ vật cần thiết, cầm bóp tiền đi xuống lầu, hỏi người xung quanh đây xem siêu thị lớn nhất ở đâu rồi mua những vật dụng cần thiết hàng ngày.

Thời điểm Chân Phong gọi điện tới chính là lúc tôi đang trải đệm lên mặt bồn cầu. Hắn hỏi tôi đang làm gì, tôi nói: “Anh đang trải đệm lên bồn cầu.”

Hắn liền nói: “Hôm nay em xuất viện, anh làm sao không tới đón?”

Tôi nói: “Huynh đệ của em gửi tin nhắn, nói bọn họ muốn dẫn em đi ăn bữa ngon, nên anh liền không có đi qua.”

Hắn nói: “Anh tới đi đừng ngại, đều là người của em, theo bọn em cùng lúc ăn bữa lẩu thì đã sao.”

Tôi nói: “Bọn em đi ăn đi, trong nhà còn quá nhiều đồ vật cần phải xử lí, anh ở nhà thu thập xong chờ em trở về.”

Cũng không biết tôi đã nói câu nào khiến hắn vui vẻ, hắn cười cười, liền cách điện thoại hôn một cái rồi treo.

Tôi trải tốt đệm xong, dùng kéo cắt túi plastic đóng gói ra bắt đầu hướng trên vách tường thiếp móc nối.

Chờ tôi làm xong việc không sai biệt lắm, nhìn lên bảng biểu mới treo trên tường, đã là hai giờ đêm.

Tôi gọi điện thoại cho Chân Phong, đối phương không có tiếp, chuông điện thoại di động vang lên cho đến khi âm thanh tổng đài phát ra nhượng tôi sau đó gọi nữa.

Tôi liền bấm hai cú điện thoại, đến lần thứ ba điện thoại, ngữ âm nhắc nhở, điện thoại ngài gọi đã khóa máy.

Tôi ở phòng khách để lại đèn, trở về phòng ngủ mình, lên giường, ngủ.

Ngày thứ hai lúc tỉnh lại, trước mắt là một mảnh trắng xóa Hoa Hoa thịt.

Chân Phong ôm tôi, hắn nói: “Tiêu Điều a, lúc uống nhiều rồi, anh điện thoại tới em sẽ không tiếp, sau đó điện thoại hết pin, đến khi trở về, nạp điện mới phát hiện anh gọi cho em thật nhiều.

Tôi nói: “Không có chuyện gì, chuyện thường xảy ra khi ra ngoài chơi, đều là nam nhân, anh hiểu được.”

Hắn nói: “Em làm sao nghe được một luồng vị chua a, Tiêu Điều, anh có phải là ghen hay không?”

Tôi nói: “Ừ, có chút ghen.”

Hắn liền dáng vẻ rất vui vẻ, ôm tôi, hôn lấy hôn để.

Hắn nói: “Em như vậy yêu anh, làm sao cam lòng làm cho anh có chuyện khổ sở.”

Tôi nói: “Anh cũng vậy.”

Hắn nói: “không cần nói anh cũng vậy.”

Tôi nói: “Anh cũng rất yêu em.”

Hắn nói: “Anh nói một câu yêu, em thỏa mãn như là nắm giữ toàn thế giới.”

Tôi nói: “Thế giới của em thật là nhỏ.”

Hắn nói: “Thế giới của em hiện tại thật giống đều bị anh lấp đầy.” Lúc nói lời này, con mắt của hắn nhìn tôi mang đầy thâm tình.

Tôi hạ khóe miệng, nói: “Lại không buông anh ra, anh cào nách em.”

(Sub: lại chiêu cào nách thần thánh ;D)

Hắn nói: “Anh muốn làm gì a?”

Tôi nói: “Em uống rượu cả đêm, anh nấu cho em bát cháo.”

Hắn nói: “Gọi thức ăn ngoài không được thì đi ra ngoài ăn cần gì tự nấu.”

Tôi nói: “Chính mình không tự làm cơm, vậy không được gọi là sinh sống.”

Hắn nó: “Tiêu Điều anh thật là hiền lành.”

Tôi nói: “Ừ”

Thủ nghệ của tôi là theo mẹ tôi học. Thời điểm dạy tôi mẹ thường nói nếu sau này tôi cưới phải người vợ không biết nấu cơm còn có thể tự mình sống qua ngày. Tôi học được rất dụng tâm, ông ngoại tôi khi còn sống là một đầu bếp nổi danh, mẹ tôi học được bảy, tám phần mười, tôi học mẹ bốn, năm phần mười, mà công lực này, đã đầy đủ khiến Chân Phong khen không dứt miệng.

Ăn cơm xong tôi hỏi Chân Phong sao không đi làm.

Hắn nói: “Phải đến, nhưng là không nỡ đi, nếu không anh theo em cùng đi chứ, em an bài cho anh chức vụ thư ký nhàn nhã, mỗi tháng lĩnh lương, liền cùng em đầy trước đãi, chỉ cần để em nhìn thấy mỗi ngày là được.”

Tôi nói: “Buổi tối anh còn muốn đi quán bar, ban ngày lại còn phải đi làm anh không chịu nổi.”

Hắn nói: “Cho nên em đã nói, không muốn cho anh từ bên trong quầy rượu kiếm sống, bên kia quá lộn xộn, luôn có chút không vừa mắt.”

Tôi nói: “Em thẩm định người của đại thiếu, không ai dám dính, anh còn muốn tiếp tục làm.”

Hắn thấy tôi thái độ rất kiên quyết, cũng là bỏ xuống đề tài này, quay người mang theo chìa khóa xe đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.