Edit: Nguyệt Kiều
Beta: Sub
Chân Phong bắt đầu theo đuổi tôi, cực kì phô trương mà theo đuổi tôi.
Khách quen đến cửa hàng trà sữa của tôi mua trà sữa đều biết, tôi đang được một anh đẹp trai đi siêu xe thể thao điên cuồng theo đuổi.
Tôi cự tuyệt hắn một lần rồi một lần, hắn khi được khi không, từ đó lại càng quyết tâm hơn.
Tôi quyết định không nhìn hắn, hắn lại canh lúc tôi bận rội, đứng một bên không nói lời nào chỉ chụp ảnh tôi.
Lúc tôi rảnh rỗi liền lại gần nói liên miên cằn nhằn, nói rằng tôi không hề nhớ chuyện đã qua.
Tôi hoảng hốt nhận ra, ý thức được nguyên lai tôi cùng hắn đã quen biết gần hai năm, nguyên lai chúng tôi đã từng có nhiều kỉ niệm như vậy.
Chân Phong, người này, khi tôi tái nhợt sức sống, đến cùng để lại một đạo dày đặc vết tích.
Giữa chúng tôi có khả năng chuyển biến tốt, xuất hiện vào một ngày mưa rào.
Tôi lúc đấy chính là đang ở nhà cùng mẹ đồng thời cán thể diện, nhà bếp để sát bên ban công, mẹ tôi hướng bên ngoài nhìn một chút, sau đó nói, dưới lầu hình như có người.
Tôi nói: “Mẹ nhìn lầm rồi, mưa lớn như vậy, kể cả có che dù cũng không ai sẽ đứng ở dưới lầu.
Nàng lại đi xuống nhìn một chút, nói: “Con trai, quả thật là có người.
Tôi nói: “Người kia chắc bị thần kinh, mẹ đừng để ý.”
Nàng nói: “Con trai, mẹ nhìn người kia có chút quen mắt, con xem thử xem.”
Tôi bất đắc dĩ buông xuống chày cán bột, vòng tới bàn tròn một bên khác, tùy ý liếc một cái.
Tôi nói: “Là có người.”
Nàng nói: “Con nhìn lại xem, mẹ thấy quen lắm.”
Tôi liền vừa xem xét liếc mắt một cái nhìn tháy người này liền không nói được lời nào.
Đó là Chân Phong, hắn lấy áo khoác che ở đầu mình, sau đó liền nhìn chằm chặp cửa sổ nhà tôi.
Hắn không biết ở dưới lầu sững sờ bao lâu, mà quần áo của hắn tất cả đều ướt đẫm, nước mưa theo đó mà chảy xuống.
Hắn hướng lên trên xem, khả năng không nhìn thấy tôi, nhưng hắn vẫn luôn hướng lên trên.
Tôi nói: “Mẹ, đó là Chân Phong.”
Nàng nói: “Chân Phong, Chân Phong nào?”
Tôi nói: “Con trai của bạn mẹ, người mà ở nhà mình ăn tết, người mà đá con trai mẹ. Đó là Chân Phong.”
Nàng nói: “Đừng nói nhảm, xuống đón hắn lên.”
Tôi nói: “Con mà đi xuống, đời này liền không đi được đường thẳng.”
Nàng nói: “Con mà không xuống, đời này chính là cái cơ khổ không chỗ nương tựa.”
Tôi nói: “Mẹ xác định con là con ruột?”
Nàng nói: “Lời này nói thế nào, nếu không phải con ruột, mẹ quản chuyện của con sao?”
Tôi nói: “Cám ơn mẹ.”
Nàng nói: “Đi xuống đi.”
Tôi cầm một cái ô lớn, chính là cái ô năm đó tôi đi đón bạn gái cũ đem theo.
Tôi chạy xuống lầu, bung dù ra.
Hướng Chân Phong đi tới, Chân Phong lại không có chú ý tới tôi, hắn hết thảy tinh lực, đều tập trung ở trên cửa sổ nhà tôi.
Tôi dùng ô lớn, giúp hắn che ở mưa gió.
Qua mấy giây, hắn mới cúi đầu, thấy được tôi.
Con mắt của hắn có chút không mở ra được, đầy mặt đều là nước, không biết là nước mưa hay là nước mắt.
Hắn nói: “Anh xuống dưới có phải là cho em một cơ hội.”
Tôi nói: “Chân Phong, em tại sao lại đứng dưới này?”
Hắn nói: “Hôm nay là sinh nhật của anh, em nghĩ đưa quà sinh nhật, nhưng là em không biết điện thoại của anh, cũng không dám đi lên tìm anh, cho nên em chỉ muốn, em ở phía dưới mưa chờ anh, nếu như anh nhìn thấy em, em sẽ đưa quà sinh nhật cho anh, nếu như anh không nhìn thấy em vẫn là tiếp tục chờ.
Tôi nói: “Em có thể mang theo dù chờ, cố tình muốn dính mưa là dùng khổ nhục kế.”
Hắn nói: “Đúng đấy em cũng không biết nên dùng biện pháp gì khiến anh có thể tha thứ cho em.”
Tôi nói: “Sau này đừng làm như thế này nữa.”
Hắn nói: “Cái gì?”
Tôi nói: “Sau này đừng làm thương tổn tới mình, anh sẽ khổ sở.”
Hắn nói: “Anh nói gì?”
Tôi nói: “Nói là, lòng anh thương em, anh luyến tiếc em.”
Hắn nói: “Em thích anh, không đúng, em yêu anh.”
Tôi nói: “Anh biết rồi.”
Hắn nói: “Vậy còn anh? Anh thích em? Anh yêu em?”
Tôi nói: “Anh không biết.”
Tôi nói: “Thế nhưng đột nhiên anh cảm thấy được, anh thật giống như là ngoại trừ cùng với em cũng không có lựa chọn tốt hơn.”
Hắn nói: “Vậy chúng ta hòa đi?”
Tôi nói: “Được.”
Hắn nói: “Vậy anh thích em có được không?”
Tôi nói: “Có thể cân nhắc.”
Hắn nói: “Anh có thể ôm em một cái không?”
Tôi nói: “Anh còn che dù.”
Hắn nói: “Đem dù ném đi.”
Tôi nói: “Em khiến chúng ta đồng thời gặp mưa.”
Hắn nói: “Đúng đấy.”
Tôi nói: “Thật là ngu.”
Tôi ném dù, ôm lấy hắn, hắn cũng ôm lấy tôi.
Chúng tôi ôm rất lâu, rất lâu.
Mãi đến khi từ trên lầu truyền tới tiếng mẹ tôi.
Mẹ tôi nói: “Đám nhãi con, các ngươi còn muốn dầm mưa bao lâu nữa, còn không mau lên đây?”
Chân Phong giãy giụa, tôi lại ôm chặt hắn, sau đó hắn kiếm được lợi hại, tôi thẳng thắn đem hắn ôm ngang lên.
Tôi hướng mẹ hô một câu: “Lên ngay đây.”
Tôi ôm Chân Phong như là ôm toàn thế giới, tôi ôm hắn hướng nhà tôi đi, hắn mắng câu: “Em thao.”
- Hoàn chính văn -
Tác giả: Chính văn kết thúc, sau đó ta nằm trên giường chạy phiên ngoại.
Phần cuối ẩn giấu một cái rất sâu ngược điểm, nhưng nhìn đến mọi người cũng không có chú ý đến, lại có người chú ý tới, nàng nói không ngược a... Ta liền trong nháy mắt ORZ.
Nguyệt Kiều: Hoàn chính văn
~ Còn phiên ngoại lết dần dần nha lười lớm huhu ORZ