Ta Chính Là May Mắn Như Vậy Không Phục Ngươi Đánh Ta A

Chương 6: Chương 6




Edit: Nguyệt Kiều

Beta: Sub

Ngày đó Chân Phong không trách cứ tôi, giúp tôi bảo vệ được tiền thưởng tháng này.

Tại quán bar ngoại trừ công tác ngày đêm điên đảo, nói chung, cũng không có gì cái khác không tốt.

Có thể là tôi thích ứng công việc quá mức tốt, giám đốc tìm tôi tâm sự kiến nghị tôi chuyển công việc hoàn toàn.

Tôi nói với hắn, tôi còn rất yêu thích công việc ở cửa hàng trà sữa, tuy rằng nó một tháng chỉ cho tôi 400 đồng.

Giám đốc dùng ánh mắt chú thật con mẹ nó đùa anh.

Tôi nói: “Công việc ở cửa hàng trà sữa là công việc chính, tuy làm thêm tại quán bar nhưng chỉ là công cụ kiếm tiền thêm, không thể không phân rõ chính phụ, có lẽ sẽ sai lầm, nán lại lâu ở nơi đen tối, cũng sẽ quên mất ý nghĩ chính mình.”

Giám đốc nói: “Thêm một nửa tiền, có làm hay không?”

Tôi nói: “Không làm.”

Hắn nói: “Vậy gấp ba.”

Tôi nói: “Được, thành giao.”

Hắn nói: “Sớm nói cậu đòi tiền không phải được rồi sao, xả đạo lý lớn với tôi làm gì a.”

Tôi nói: “Tôi muốn xem anh cuối cùng trả cho tôi được bao nhiêu tiền, có thể kiếm lời nhiều một ít, vẫn là tốt đẹp a.”

Hắn nói: “8 giờ 1000 đồng, cậu chém lương tôi cao đấy.”

Tôi nói: “Mà chuyện tôi cần làm sau đó, khẳng định so với đòi hỏi của anh phải làm nhiều, khổ cực, còn nguy hiểm hơn.”

Hắn nói: “Cậu là một người thông minh, đọc sách liêu(1).”

(1)liêu: thông tuệ, minh bạch

Tôi nói: “Cám ơn đã khen.”

Hắn nói: “Một tháng làm 20 ngày, mỗi ngày lại đây trực đêm, buổi tối 8 giờ đến 6 giờ sáng, giữa đó nghỉ ngơi hai giờ không tính tiền, thuế thu nhập cá nhân với bảo hiểm một kim(2) tự cậu giao, quán bar không quản.”

(2)chỗ này ý nói đến tiền

Tôi nói: “Tôi biết ngay chuyện tốt không như vậy, như thế toàn bộ trừ đi tới tay vẫn chưa tới mười ngàn ba a.”

Hắn nói: “Cậu thấy đủ đi, đã tính ưu đãi rồi.”

Tôi nói: “Quán bar đến cùng là làm chuyện phạm pháp rối loạn gì a, giám đốc anh không nói rõ cho tôi chuẩn bị tâm lý.”

Hắn nói: “Chuyện phạm pháp rối loạn gì cũng không làm, đúng thời hạn giao nộp thuế, định kỳ tham dự dâng ái tâm hoạt động, chính là có lúc đến tiếp đón giúp nhiều khách nhân quái đản, chỉ tên muốn mặt tốt đẹp.”

Tôi nói: “Tôi sẽ dốc sức để có thể không bán mình.”

Hắn nó: “Tôi biết cái đức hạnh của cậu rồi, không bắt buộc cậu, tôi sợ chết người.”

Tôi nói: “Vậy trừ bán đi nhan sắc, còn có cái gì?”

Hắn nói: “Thật lanh lợi, kín miệng, nghe được cái gì thấy cái gì đều làm như không nghe thấy không nhìn thấy.”

Hắn nói: “Tôi cũng không gạt cậu, cậu cầm tiền phần này, quán bar đã có người nhìn chằm chằm cậu, phàm là nếu cậu nói ra ngoài một lời nào, chúng tôi cũng không giết người, nhiều nhất đem cậu đánh gần chết, rót một bụng rượu, vứt đại lối đi bộ.”

Tôi nói: “Nắm tiền tài của người, giúp người khỏi tai họa, tôi kín miệng, anh yên tâm.”

Hắn nói: “Làm rất tốt, làm đầy một năm liền tăng tiền lương.”

Tôi trở về nhà, nói với mẹ: “Con làm thử việc rất tốt, công ty chuẩn bị cho con đi làm toàn chính thức.”

Mẹ tôi tuy rằng người đã già, mà tâm không hồ đồ.

Mẹ nói: “Con đến bây giờ còn chưa nói cho mẹ là công ty gì, lương bổng đãi ngộ kiểu gì.”

Tôi liền đem tên một công ty lúc trước ở trên mạng tra được nói cho mẹ, đã chuẩn bị trước ổn thỏa, lừa mẹ qua loa một chút là được rồi. Mẹ sau khi nghe xong, cuối cùng cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, chợ thực phẩm treo biển bán thịt bò, mẹ muốn cho tôi thêm đồ ăn, mang theo cái làn đựng đồ liền đi.

Lúc này tôi cảm tạ chứng thiếu hụt tình cảm, điều này làm tôi có thể cho chính mình thêm chút tự tin, ít nhất tôi không dễ dàng bị hoàn cảnh ảnh hưởng, chân chính không bị rơi vào bên trong vũng bùn đi.

Tôi suy nghĩ có thể ở quán bar làm tới mấy năm, lương cơ bản với tiền boa thêm vào, một năm cứ như vậy có thể tích góp hơn một trăm ngàn, thu đến mấy trăm ngàn, có thể mua thêm xe, đợi đến lúc lại tích góp chút tiền, rồi bỏ việc làm luôn, đi làm bảo vệ cũng tốt, thay một công việc đàng hoàng cũng tốt, dù thế nào đều là điều lối ra.

Đem tương lai mười năm vạch ra rõ ràng, tôi tản bộ ra chợ thực phẩm đón mẹ, lão thái thái nói là mua thịt bò, nhất định phải kiếm lại chút thượng vàng hạ cám, năm mươi tuổi tuy rằng không tính là già, tuy nhiên không trẻ, tôi không yên lòng để một mình mẹ mang theo một đống đồ trở về.

(thượng vàng hạ cám: ta nghĩ ở đây nghĩa là mặc cả lấy thêm ưu đãi đại loại thế?!)

Buổi tối ngày thứ hai tôi đến quán bar, giám đốc cho tôi ba bộ quần áo mới, sờ chất liệu một cái, nói: “Vải này thật không tệ.”

Giám đốc nói: “Hai ngàn đồng một bộ, dựa theo số đo của cậu mà làm, dốc hết vốn liếng.”

Tôi nói: “Không phải mỗi một nhân viên chính thức đều có cái này đi?”

Hắn nói: “Tôi luôn cảm thấy cậu không nên ở đây công tác, cảm giác mình có cái gì đó giống như cổ đại bức lương vi xướng(3), cho nên đối với cậu có hảo cảm.”

((3)cổ đại bức lương vi xướng: bức gái nhà lành làm đũy =)))

Tôi nói: “Cảm ơn Tạ quản lý, tôi nhất định sẽ siêng năng làm việc, ngài yên tâm.”

Tiền lương của tôi nhiều hơn, sống cũng buông lỏng không ít, chỉ để ý năm cái lô ghế riêng, bên trong cũng không thường có người đến, nhiệm vụ chủ yếu vẫn là đưa menu, đưa rượu, đưa hoa quả, lại không ít người tri thức có tiền mới mẻ ngoạn pháp, nha, tình cờ còn có thể ở trong phòng khách gặp mấy đại minh tinh.

(ngoạn pháp: chơi đùa với khuôn phép?!)

Tôi tuân theo là một người câm, là một cái lồng phong cách, không lắm miệng nói một câu, ánh mắt liền khống chế được rất tốt, không ngắm loạn, dần dần, khách quen chỉ rõ muốn tôi phụ trách lô ghế riêng, có người mộ danh mà đến đây, chuyên môn gọi tôi tới trong phòng nhìn, sau đó các loại lung ta lung tung mà chơi, một bên chơi xong một vừa chỉ tôi, nói: “Anh xem hắn, ánh mắt cũng không mang động tĩnh gì.”

Tình huống giống nhau như thế tôi còn rất yêu thích, bởi vì sau đó, tổng khoản gia hội từ trong bao tiền rút ra một xấp tiền, trực tiếp vỗ lên bàn bảo tôi lấy đi, nói là chơi được tận hứng, thưởng cho tôi uống rượu, tôi có lễ phép mà nói tiếng cám ơn, cầm tiền, quay người ra khỏi cửa, xong tri kỷ mà thay người đóng cửa phòng khách lại.

(tổng khoản gia: nôm na là thằng chủ chi)

Tôi làm hai ngày nghỉ ngơi một ngày, ngày nghỉ liền mang mẹ đi ra ngoài tản bộ chơi, trên tay tiền dư dả, tôi liền thường thường lấy mấy trăm đổi thành tiền lẻ, thăm dò trong túi mẹ, nàng có một cái thói quen, nhìn thấy ăn xin thảm liền không dời nổi bước chân, tôi lôi kéo mẹ rời đi, sau đó nàng một bên bị tôi lôi kéo một bên trở về xem, hiện tại tốt rồi, bản thân nàng trong túi có đầy đủ tiền lẻ, muốn cho làm sao liền cho như thế.

– Hết chương 6 –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.